Ở chỗ sâu Nam Hải, trong một cái rãnh ở đáy biển sâu khoảng bảy ngàn trượng, áp lực nơi này lớn đến khủng bố, cho dù là cao thủ Toàn Đan dùng chân nguyên hộ thể, tại độ sâu như vậy cũng khó mà chống đỡ được, một khi chân nguyên hộ thể bị vỡ nát, thân thể trực tiếp chịu đựng áp lực, tất nhiên màng nhĩ vỡ tan, nội tạng vỡ vụn, tim ngừng đập, vì thế chết bất đắc kỳ tử.
Ở chỗ sâu nhất của rãnh biển, có một người sáng tạo ra một chỗ có đại trận không gian, vòng năng lượng dày đặc ngăn cách nước biển, trong đó truyền đến ánh sáng mông lung, tại vùng biển sâu tối đen như mực lại đặc biệt sáng ngời.
Ở trong không gian, một nam nhân một thân áo đen, ngồi xếp bằng trên giường hàn ngọc điều tức.
Trên cánh tay trái và tay phải hắn đều đã hóa thành thịt nát, xương cốt cũng vỡ thành bột phấn, quỷ dị ở chỗ lại không có máu tươi chảy ra. Nhìn kỹ thì phát hiện, những chỗ thịt nát kia đang không ngừng tái tạo, chỗ vỡ nát cũng trọng tổ lại...
Đây chính là Huyễn Vô Cực đang ở trong quá trình độ Mệnh Vẫn tầng bốn.
Hắn bế quan đến bây giờ đã hơn bốn tháng, hai chân đã trọng tổ hoàn thành, hai tay đang tiến hành trọng tổ, mà quá trình tụ Toàn Đan hung hiểm nhất vẫn chưa bắt đầu.
Mặc dù Huyễn Vô Cực bế quan, nhưng mà chuyện xảy ra ở Nam Hải Ma Vực, hắn lại vô cùng rõ ràng!
Lúc ấy Lâm Minh điều khiển Cự Côn, phá tan hộ tông đại trận Nam Hải Ma Vực, giết hại đệ tử khắp Ma Vực, giết người, cướp của Nam Hải Ma Vực, những chuyện này đều lọt vào mắt Huyễn Vô Cực.
Mặc dù Huyễn Vô Cực tâm cơ thâm trầm, nhưng mà thấy một màn như vậy, cũng tức giận đến muốn hộc máu.
Hắn giận dữ công tâm, một ngụm hỏa khí nổi lên, thiếu chút nữa khiến quá trình hắn đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn thất bại trong gang tấc, may mà lúc ấy hắn đang ở trong quá trình đơn giản là trọng thổ hai tay, Huyễn Vô Cực trước đó đã vượt qua ba lần độ Mệnh Vẫn. Đối với chuyện trọng tổ vô cùng quen thuộc, lúc này mới áp chế lửa giận, không đến mức khiến cho chuyện độ Mệnh Vẫn vì vậy mà thất bại. Nếu lúc ấy hắn độ vào lúc giai đoạn hung hiểm hơn là trọng tổ Toàn Đan thì nói không chừng hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Huyễn Vô Cực đương nhiên sẽ không vì Nam Hải Ma Vực mà ảnh hưởng tới quá trình hắn tấn công Mệnh Vẫn tầng bốn, về sau hắn dứt khoát chặt đứt cảm giác, một lòng đột phá cửa ải. Lúc này, hai tay đã hoàn thành hai phần ba, lại thêm mười ngày, hai tay sẽ trọng tổ xong. Tiếp đó chính là bắt đầu quá trình hung hiểm nhất, là toái đan.
- Lâm Minh, lão phu chắc chắn sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn, rút tủy luyện hồn.
...
Bên ngoài hơn một trăm vạn dặm, Âm Dương huyền cung.
Một chiếc Linh chu chậm rãi hạ xuống, ở trên Linh chu đúng là hai mẹ con Tinh Xán, Tinh Dương, vốn bọn họ là muốn đi kết giao với thái tử thần quốc, nhưng mà xuất phát không lâu lại nhận được tin tức thái tử thần quốc đã rời khỏi Thần Hoàng đảo.
Hơn nữa theo phương hướng, là hướng về Ngũ Hành Vực bay tới Huyền châu. Muốn từ Thần Hoàng đảo tới Huyền châu, thì trước tiên phải qua Ngũ Hành Vực.
Bị người nhanh chân đến trước, khiến cho hai mẹ con Tinh Xán cảm thấy buồn bực.
Tinh Dương nói:
- Mẫu chủ, dường như Phong Vân cốc Ngũ Hành Vực phái người đi tới tiếp xúc với thái tử thần quốc trước, không biết đối phương dùng lời ngon lời ngọt gì mà thái tử thần quốc lại rời khỏi Thần Hoàng đảo, không phải là đi Phong Vân cốc đó chứ?
- Hừ, Phong Vân cốc chỉ là tiểu tông môn, ngay cả Thần Hoàng đảo cũng không bằng, có cái gì có thể hấp dẫn thái tử thần quốc. Bây giờ cũng không biết thái tử thần quốc này đến Nam Thiên Vực có mục đích đặc biệt gì hay không. Nếu chúng ta được biết mục đích của hắn, cũng giúp hắn hoàn thành, vậy thì có thể chiếm được cảm tình của hắn.
Theo Tinh Xán nghĩ, thực lực thái tử thần quốc tự nhiên là không cần phải nói, tuy nhiên nếu như cần tình báo, tìm vật gì đó, vậy không bằng tông môn thế lực bọn họ đã trà trộn mấy ngàn năm vào phía nam Thiên Diễn đại lục.
Nếu có thể giúp đỡ đối phương vậy thì hoàn mỹ rồi.
- Thái tử thần quốc này, trước cứ tạm thời bỏ qua, bây giờ là phải giám sát chặt chẽ Thần Hoàng đảo.
Nhắc tới Thần Hoàng đảo, ánh mắt Tinh Dương hiện lên vẻ tham lam, hắn đã mơ ước bí pháp cấy ghép tinh huyết của Thần Hoàng đảo từ rất lâu.
Mặt khác còn có huyết mạch Chu Tước trên người Mục Thiên Vũ, nghe đồn nam nhân lấy đi tấm thân xử nữ của Mục Thiên Vũ sẽ có thể kế thừa một phần nguyên âm khí của nàng, chuyển hóa thành huyết mạch Chu Tước cực kỳ tinh thuần.
Tinh Dương vốn tu hỏa, huyết mạch Chu Tước đối với thiên phú của hắn lại càng có trợ giúp, hắn làm sao có thể không động tâm?
Ngoài ra, Tinh Dương cũng có ý niệm với Mục Băng Vân, huyết mạch Thanh Loan trên người Mục Băng Vân không có tác dụng với Tinh Dương, tuy nhiên bí pháp Âm Dương huyền cung chú ý âm dương hỗ tương, nếu Mục Băng Vân nguyện ý cùng hắn song tu, vậy thì hắn không ngại cưới Mục Băng Vân, cùng nàng kết làm vợ chồng.
Trước cùng Mục Thiên Vũ phát sinh quan hệ, sau khi lấy đi huyết mạch Chu Tước của Mục Thiên Vũ, sẽ cùng Mục Băng Vân băng hỏa song tu, dùng cực âm thể chất của nàng xúc tiến Âm Dương huyền công của mình tới cảnh giới đại thành, đây đương nhiên là lý tưởng hoàn mỹ nhất.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Mục Dục Hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ một tình huống trong hai loại này xảy ra, tỷ muội Mục thị là người chèo lái tương lai Thần Hoàng đảo, làm sao có thể đem họ gả cho thiếu cung chủ Âm Dương huyền cung?
Vốn Thần Hoàng đảo và Âm Dương huyền cung đã ký hiệp nghị trăm năm, Tinh Dương có thể lửa bén rơm, tìm cơ hội từng chút từng chút thực thi kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ, bởi vì thần quốc thái tử xuất hiện, chuyện xấu chiến trường Nam Hải đã nhiều rồi, một khi Nam Hải Ma Vực thất bại, lợi thế hắn dùng để uy hiếp Thần Hoàng đảo sẽ không còn. Điều này làm cho hắn có cảm giác nguy cơ.
Mỹ vị ngon miệng, nhìn thấy mà không ăn được, Tinh Dương làm sao cam tâm?
Vào đêm, tiết thu hiu quạnh, khắp Âm Dương huyền sơn lóe lên nhiều điểm đèn, mà ở hướng nam Âm Dương huyền sơn có một dãy núi thấp bé, tên là Tiểu Yến sơn.
Nơi này chính là linh địa Âm Dương huyền cung thuê cấp cho Thần Hoàng đảo.
Một cái tông môn, có thể không có cung điện, có thể không có tu luyện trận, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn, có thể không có Chân Nguyên thạch mạch khoáng và dược viên. Nhưng mà bất kể như thế nào cũng không thể có một thứ không thể dời đi, đó chính là linh địa.
Cái gọi là linh địa chính là nơi nguyên khí thiên địa hội tụ, rất nhiều võ giả Hậu Thiên kỳ, tình nguyện đến đại tông môn làm nha hoàn nô bộc, cũng không muốn đi quốc gia phàm nhân trở thành tướng quân tước gia, cũng chỉ vì linh địa này!
Không có linh địa, rất khó tu luyện, cho nên võ giả đẳng cấp cao gần như đều tụ tập ở trong đại môn phái và đại gia tộc tu võ, mà trong quốc gia phàm nhân ngay cả một võ giả Tiên Thiên cũng rất khó nhìn thấy.
Dưới linh địa có nhiều địa mạch, sẽ tự nhiên hội tụ nguyên khí thiên địa, lúc trước nguyên khí thiên địa Thất Huyền cốc so với Thất Huyền võ phủ ở Thiên Vận quốc cao hơn tới mấy lần, mà đến Thần Hoàng đảo, nguyên khí thiên địa lại cao hơn mấy lần so với Thất Huyền cốc.
Trên cơ bản tông môn đẳng cấp càng cao, linh địa bọn họ chiếm được cũng càng cao.
Toàn bộ Thiên Diễn đại lục đừng nói linh địa đẳng cấp cao, ngay cả linh địa cấp bậc thấp cũng đã sớm bị chia cắt hầu như không còn. Thần Hoàng đảo lại đầu nhập Âm Dương huyền cung, một là vì tìm kiếm che chở, cái khác cũng chính là vì muốn được phân một chỗ linh sơn cung cấp cho đệ tử tu luyện. Nếu không có linh địa, một tông môn cũng sẽ mất đi căn cơ, không thể hấp dẫn võ giả gia nhập.
Nguyên khí thiên địa nơi tạm thời này tuy rằng xa không bằng Thần Hoàng đảo, nhưng so với tông môn tứ phẩm tầng dưới chót thì cũng không kém.
Khó được nhất chính là, bởi vì Âm Dương huyền cung cũng tu luyện thủy hỏa, cho nên Hỏa nguyên khí và Thủy nguyên khí nơi này rất phong phú, cũng phù hợp với còn đường tu luyện của Thần Hoàng đảo.
Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời đêm, ánh sao như thiên nga trên màn sân khấu như được gắn bảo thạch phát ra ánh sáng rực rỡ, trong núi rừng một mảnh tối đen, gió núi hây hây, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng côn trùng và tiếng hung thú kêu lên.
Ánh trăng sáng tỏ, phía sau vách núi cụt trên Tiểu Yến sơn, vách núi nham thạch được phủ một tầng sương mù mờ mờ, một nữ nhân áo đỏ ngồi xếp bằng trên nham thạch điều tức. Từ bóng dáng nhìn lại, tóc đen bay lả tả theo gió, giống như thác nước, phất lên quần áo đỏ, nhìn qua vẻ đẹp thê lương.
Nữ nhân này, đúng là Mục Thiên Vũ.
Tuy nói nàng ngồi xuống điều tức, nhưng mà nguyên khí thiên địa bên cạnh nàng lại vô cùng hỗn loạn, căn bản không hình thành chu thiên tuần hoàn, trạng thái tu luyện như vậy, bình thường chỉ có võ giả học đạo gà mờ mới mắc phải. Mục Thiên Vũ đã bước vào Toàn Đan, theo lý thuyết căn bản sẽ không bị như thế.
Lắc đầu, Mục Thiên Vũ than nhẹ một tiếng, đình chỉ tu luyện, có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm:
- Trong lòng rối loạn, chân nguyên cũng rối loạn.
Mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng cho Hỏa Nhi, trong lòng áy náy hóa thành khúc mắc không giải được, ý niệm không thông làm cho võ đạo chi tâm cũng bị hao tổn, khiến cho chân nguyên của nàng lưu chuyển không được như ý, hoàn toàn không ở trạng thái tu luyện.
- Chưởng môn sư tôn đã đem tất cả hy vọng gửi gắm lên Lâm Minh, khoảng cách mười năm còn bảy năm rưỡi... Lâm Minh, ngươi lúc này tới tột cùng là đi đâu, qua bên đó thì thế nào?
Mười năm sau thì sẽ là cảnh tượng gì, Mục Thiên Vũ rất khó tưởng tượng, đến lúc đó Lâm Minh có thể bình an trở về hay không, có thể gánh vác trọng trách phục hưng tông môn hay không? Tất cả chuyện này không ai có thể đoán trước.
Phải phục hưng tông môn, ít nhất phải có thực lực Mệnh Vẫn kỳ, khi đó Lâm Minh cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi có thực lực Mệnh Vẫn, thậm chí còn vượt qua đỉnh cấp thiên tài bốn đại thần quốc.
Tổng thể Mục Thiên Vũ vẫn cảm thấy, đem tất cả trọng trách đặt lên vai Lâm Minh rất không công bằng, Thần Hoàng đảo rất nhiều đệ tử đều mong Lâm Minh trở về làm cho bọn họ hãnh diện, nhưng nếu Lâm Minh không làm được thì sao? Đến lúc đó, chỉ sợ Lâm Minh sẽ chịu rất nhiều áp lực.
Lắc đầu không suy nghĩ nữa, Mục Thiên Vũ gượng ép để mình nhập định, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, sớm ngày đạt tới Mệnh Vẫn, mới có thể chia sẻ cho Lâm Minh.
Thực lực... Mục Thiên Vũ cắn chặt môi, một loạt sự tình phát sinh lúc này khiến cho nàng vô cùng khát vọng thực lực.
Nếu mình có thực lực tuyệt đối, thì làm sao lúc trước Lâm Minh phải chạy trối chết, nhìn Thần Hoàng đảo bị giết, nhìn Hỏa Nhi bị người Âm Dương huyền cung mang đi, sao lại chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, chịu bị người ta dòm ngó bí pháp Thần Hoàng đảo, thậm chí ngay cả chính mình cũng bị người ta mơ ước làm nhục.
Gió đêm rền vang, ngay lúc Mục Thiên Vũ nhập định, một đạo ánh lửa lóe lên trước mắt nàng, đó là ánh sáng Truyền Âm phù.
Sau khi nghe được thanh âm đó, Mục Thiên Vũ đột nhiên cả kinh, sau đó ngây ra như phỗng.
Làm sao lại...
Nàng ngơ ngác nhìn phía sau núi Thần Hoàng đảo, ngón tay cứng ngắc, hô hấp ngừng chỉ, khoảng mười mấy giây, chỉ nghe tiếng quần áo xé gió, một thân ảnh mặc áo đen xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng, càng ngày càng gần...
Mục Thiên Vũ theo bản năng bịt kín miệng, tuy rằng định lực của nàng rất tốt, nhưng mà lúc này, không cách nào khống chế được nước mắt giàn giụa chảy ra.
Vừa rồi trong Truyền Âm phù là thanh âm Mục Dục Hoàng truyền đến, nội dung chỉ có một câu:
- Lâm Minh đã trở lại, hắn tới sau núi gặp ngươi.