Từ lúc Huyễn Vô Cực bị đánh chết, bất tri bất giác trôi qua nửa tháng.
Nửa tháng nay, đã xảy ra không ít sự kiện.
Về tin tức Lâm Minh đuổi giết Huyễn Vô Cực mấy chục vạn dặm càng ngày càng nghiêm trọng. Mới đầu phần nhiều là mọi người không tin, nhưng theo thời gian trôi qua, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy chỉ sợ tin tức này là sự thật! Nhất là mười ngày sau, Cự Côn xuất hiện ở trên vùng trời Thần Hoàng đảo, mà ở trên Thần Hoàng đảo, đệ tử của Thần Hoàng đảo lại bắt đầu gióng trống khua chiêng gây dựng lại tông môn!
Mắt thấy từng dãy nhà mới dựng lên trên Thần Hoàng đảo, mà Nam Hải Ma Vực hoàn toàn không có chút ý can thiệp, ngược lại co đầu rụt cổ ở Nam Thiên Vực, đóng cửa không ra.
Vẻn vẹn chỉ ba ngày sau, lại xảy ra một sự kiện khiến các đại tông môn trố mắt nhìn trân trối.
Đó chính là... Phân bộ Nam Hải Ma Vực ở bản thổ Nam Thiên Vực giải tán!
Đệ tử Ma Vực bỏ đi tứ tán các nơi, có kẻ gia nhập tông môn nhỏ, có người mai danh ẩn tích, đi tới sống ở một quốc gia người phàm... Chỉ trong một đêm, cuối cùng một cái cứ điểm Nam Hải Ma Vực rộng lớn như vậy lặng yên giải thể, cộng thêm bản bộ Nam Hải Ma Vực chỉ còn danh nghĩa thực tế đã mất, toàn bộ Nam Hải Ma Vực tồn tại từ xưa tới nay đã hoàn toàn tan rã!
Nam Hải Ma Vực kế thừa hơn bốn ngàn năm cứ như vậy mai một?
Các đại tông môn của Nam Thiên Vực và Ngũ Hành Vực đều cảm thấy thật khó tin, đây chính là một tông môn từng là một thánh địa, chỉ là từ U Ma đế thành bị hủy diệt đến nay chỉ kéo dài có ba ngàn năm! Nam Hải Ma Vực cường đại thần bí, luôn luôn thống trị Nam Hải, cứ như vậy trong một đêm sụp đổ, quả thực khiến người ta có cảm giác không đúng thực.
Quả thực giống nằm mơ.
Mấy ngày sau, người của Ngũ Hành Vực rốt cuộc đi lên Thần Hoàng đảo, sau đó, bọn họ thu được một tin tức làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm:
- Huyễn Vô Cực đã chết, bị Lâm Minh giết chết!
Ở trước mặt các đại nhân vật trọng yếu của Ngũ Hành Vực, Mục Băng Vân dùng giọng điệu thập phần bình tĩnh nói.
- Ngươi nói gì!?
Tông chủ của Hỏa Dương tông đứng bật lên tại chỗ, đầu kêu “ông ông”, nhất thời không kịp phản ứng ý nghĩa trong lời nói của Mục Băng Vân.
- Huyễn Vô Cực đã chết, cho nên chiến tranh Nam Hải đã kết thúc!
Mục Băng Vân mặt không chút đổi sắc lập lại một lần nữa. Tuy rằng giọng nói của nàng bình thản, nhưng trong lòng nàng không thể bình tĩnh. Mới đầu thời điểm nghe được tin tức này, nàng cũng vô cùng kinh ngạc, mặc dù biết Lâm Minh thiên phú nghịch thiên, nàng cũng không thể tin được đây là sự thật.
- Lâm Minh... Giết chết Huyễn Vô Cực? Trời ơi! Hắn mới chỉ hai mươi mốt tuổi thôi!
Trước đây nghe đồn ồn ào huyên náo, nói Lâm Minh đuổi giết Huyễn Vô Cực mấy chục vạn dặm, rất nhiều người không thể tin, hiện tại vừa nghe Mục Băng Vân nói ra tin tức này càng kỳ quái hơn, Lâm Minh mà lại giết chết Huyễn Vô Cực!
Theo như chính miệng Mục Băng Vân nói ra, cộng thêm chuyện phát sinh mấy ngày nay, việc này hết chín mươi chín phần trăm là sự thật!
Mới hai mươi mốt tuổi, tu vi Toàn Đan kỳ lại giết chết Mệnh Vẫn tầng bốn! Vậy khi hắn đạt tới Mệnh Vẫn thì phải cường đại đến cỡ nào nữa? Rồi đạt tới Thần Hải thì sao?
Trong lòng mọi người không kìm nổi đều toát ra nghi vấn đáng sợ này.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử Thiên Diễn đại lục, bỏ đi lịch sử chỗ trong mấy vạn năm trước không tính, có lịch sử ghi lại mấy vạn năm qua, chưa từng có người hai mươi mốt tuổi là Toàn Đan hậu kỳ, chưa từng có người ở Toàn Đan hậu kỳ mà đánh chết Mệnh Vẫn tầng bốn.
Lúc trước Đế Thích Già, lĩnh ngộ bảy loại võ ý, ở dưới cây bồ đề dung hợp bảy loại võ ý, võ phá hư không, xem như đệ nhất thiên tài của toàn bộDiễn đại lục, nhưng khi hắn ở cùng tuổi này cũng tuyệt đối không đạt được trình độ như Lâm Minh hiện nay.
- Huyễn Vô Cực là đệ nhất nhân của Nam Hải, Lâm Minh giết chết Huyễn Vô Cực, về sau hắn chính là đệ nhất nhân của Nam Hải!
- Như phương trượng chủ trì của Đại Thiện tự, Nam Duẫn Vương của Nam Hải, thực lực còn không bằng Huyễn Vô Cực, về sau Lâm Minh chính là địa vị còn cao hơn so với họ! Mặc dù xem xét tình huống thế lực phía sau, ít nhất Lâm Minh cũng có thể cùng ngồi cùng ăn với phương trượng Đại Thiện tự!
Toàn bộ Đại Thiện tự tổng cộng có ba đại phương trượng, thực lực của Đại Thiện tự rất thâm hậu, đã xưng bá Đại Thiện Vực nhiều năm, là xứng với cái tên tông môn ngũ phẩm, bất kể thực lực hay lịch sử kế thừa đều cường đại hơn so với Nam Hải Ma Vực!
Bất kể là một phương trượng nào của Đại Thiện tự, đối với tông chủ bảy tông của Ngũ Hành Vực hiện nay mà nói, đều là nhân vật bọn họ cần cung kính thi lễ. Vậy mà hiện tại, địa vị của Lâm Minh so với ba đại phương trượng chỉ có hơn chứ không kém!
Lúc này, đừng nói là kêu Lâm Minh một tiếng “tiểu tử”, cho dù hô thẳng tên tục Lâm Minh bọn họ cũng không dám.
- Cùng ngồi cùng ăn với phương trượng Đại Thiện tự, đệ nhất nhân Nam Hải... Những thứ này với Lâm Minh mà nói không đáng kể chút nào, cứ tiếp tục như vậy, ở tương lai hắn sẽ trở thành đệ nhất nhân của Thiên Diễn đại lục!
Trong lòng mấy trưởng lão đủ loại tâm tình hỗn tạp, bàn tán, mà Triển Vân Gian ngồi bên bàn trong góc phòng, vài lần há mồm muốn nói nhưng thủy chung không thể yên tĩnh trở lại cơn sóng lớn quay cuồng trong lòng, thậm chí không thể trấn định thanh âm được. Chênh lệch khoảng cách giữa Lâm Minh và hắn đã không thể dùng lời nói để hình dung.
- Các vị còn có chuyện gì sao? Nếu không có gì, Băng Vân sẽ không hầu tiếp nữa! Thần Hoàng đảo đang xây dựng, Băng Vân có rất nhiều việc cần hoàn thành!
Mục Băng Vân nói một câu làm bừng tỉnh mọi người đang ngồi, kỳ thật bọn họ rất muốn bái kiến Lâm Minh, nhất là vài đệ tử trẻ tuổi như Hỏa Dương công chúa, Triển Vân Gian, Bạch Ngạo Hiên... Coi như quen biết với Lâm Minh, nhưng nghĩ lại vẫn là không có lên tiếng quấy rầy.
Các tông môn Ngũ Hành Vực, cứ như vậy rời Nam Thiên Vực. Theo bọn họ rời đi, tin tức Lâm Minh đánh chết Huyễn Vô Cực cũng như sóng thủy triều truyền rộng khắp!
Thế lực còn sót lại của Cực Không tông, Thái Huyền điện, các tông môn nhỏ tam phẩm, nhị phẩm của Nam Thiên Vực đều nhao nhao bàn tán về tin tức khiến người ta vừa phấn chấn vừa khiếp sợ này.
Nhất là đệ tử của Thất Huyền cốc thì càng hưng phấn, chỉ cần Lâm Minh không ngã xuống, tương lai ắt sẽ thành Thần Hải, đó chính là cường giả phong hoàng, tính toàn bộ lão quái lánh đời tồn tại trong truyền thuyết Thiên Diễn đại lục cũng chỉ hơn trăm người thôi!
Hơn nữa Lâm Minh còn không phải cường giả phong hoàng bình thường, ở tương lai không lâu, bọn họ đều có thể thổi phồng với con cháu: “Nhớ lại hồi đó, gia gia từng là đồng môn với một cường giả phong hoàng!”.
Lâm Minh cũng trở thành thần tượng và mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, thậm chí là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều cô gái trẻ. Mọi người đều ngang tuổi như nhau, Lâm Minh có thể trở thành đệ nhất nhân Nam Hải, mà bọn họ lại ngay cả Tiên Thiên bình thường cũng không đạt tới. Tuy rằng biết rõ không đạt được độ cao của Lâm Minh kia, nhưng ít ra không thể chênh lệch lớn như vậy, nên cần phải phấn đấu, dù không thành công cũng không đến mức tương lai phải hối hận.
...
Mười ngày sau, ở trong rừng rậm Nam Cương, trong một bộ lạc nhỏ quy mô không tới mười vạn người:
- Tốt lắm, thật sự tốt lắm! Thần tiên sống a!
Một người trung niên mặc trang phục Nam Cương sặc sỡ, ôm trong lòng một đứa trẻ khóc oa oa, quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu, ở trước mặt người trung niên ngồi một nữ Vu mặc áo đen, trên mặt che tấm sa đen, nàng có một đôi mắt hẹp dài quyến rũ, uốn cong như trăng lưỡi liềm, tuy rằng gương mặt mơ hồ ở sau lớp sa đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi mi cong vút thanh tú, hiển nhiên là một mỹ nhân.
Nữ Vu đang thu thập đạo cụ nghề y của mình, lạnh nhạt nhìn thoáng qua người trung niên Nam Cương không ngừng dập đầu kia, mặt không chút đổi sắc nói:
- Đan dược ta đưa cho ngươi, dùng nước ấm uống bảy ngày là được!
Dứt lời, nữ Vu phất tay một cái, người trung niên chỉ cảm thấy một làn gió mát thổi qua, ngay sau đó, hắn đã bị luồng gió đưa ra khỏi lều của nữ nhân.
- Thần tiên, thần tiên a!
Người trung niên quá vui mừng mà khóc:
- Vu Thần hiển linh, phái xuống Vu nữ cứu độ chúng ta!
Người trung niên ôm đứa nhỏ trong lòng, vừa đi về nhà, vừa hô to, đi vài bước còn quỳ xuống hướng về phía lều trại của nữ Vu cúi đầu bái Nữ Vu ở trong lều trại cũng không có bất kỳ biểu tình gì.
Đúng lúc này, đột nhiên ở trong lều vang lên một thanh âm già nua:
- Chẳng lẽ ngươi định về sau sẽ luôn luôn làm những việc này? Cứu vài người phàm như vậy có ý nghĩa sao?
Nữ Vu mặt không đổi sắc cởi xuống tấm khăn che mặt, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, nàng đúng là Huyễn Vũ Thiếp tông chủ Tây tông của Nam Hải Ma Vực.
Huyễn Vũ Thiếp nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không có ý nghĩa!
- Vậy ngươi còn lãng phí thời gian ở nơi này làm gì?
Huyễn Vũ Thiếp lại lắc đầu:
- Ta từ lúc sinh ra đến nay, làm hết thảy đều là vì gia tộc họ Huyễn và Nam Hải Ma Vực, hiện giờ Nam Hải Ma Vực bị hủy diệt, gia tộc họ Huyễn giải tán, hết thảy việc ta từng làm trước kia lại có ý nghĩa gì chứ?
Huyễn Vũ Thiếp hỏi lại một câu, lão nhân yên lặng, quả thật những việc đó cũng không có ý nghĩa.
Huyễn Vũ Thiếp thở dài sâu một hơi, lại nói tiếp:
- Huyễn Vô Cực chết đi, toàn bộ mười tám trưởng lão của Nam Hải Ma Vực, hiện giờ chỉ còn lại có hai người ngươi và ta, những tông môn bị chúng ta hủy diệt kia đều mong muốn nhìn thấy chúng ta chết, có lẽ không tới mười ngày, thế lực còn sót lại của Cực Không tông, Thái Huyền điện sẽ liên hợp lại đuổi giết đệ tử Nam Hải Ma Vực ta, bao gồm cả ngươi và ta!
- Người sinh trời dưỡng, một giấc mộng xuân thu! Đối với đại thế giới này mà nói, chúng ta đâu đã làm gì có ý nghĩa chứ? Nếu thế gian đã không chứa ta, ta cứ lẻ loi độc hành tìm một phương đất lành an tâm mà thôi!
Huyễn Vũ Thiếp nói tới đây liền đứng lên, một lần nữa che kín mặt. Hạo kiếp Nam Hải lần này, Nam Hải Ma Vực sụp đổ, nàng sống sót nay tâm tính đã biến đổi lớn.
- Đất lành sống yên tâm? Ngươi cứu giúp người phàm xem như chuộc tội cho vô số sát nghiệt nửa đời trước của ngươi sao? Quên đi! Mỗi người có chí hướng riêng, lão phu nhiều lời cũng không có ý nghĩa! Lão phu quyết định đi tìm một chỗ thâm sơn bế quan tiềm tu, tuy rằng biết rõ vô vọng Thần Hải, cũng hy vọng có thể độ thêm vài lần Mệnh Vẫn. Nếu ta bỏ mình trong lúc độ Mệnh Vẫn, âu đó cũng là kiếp số của ta đã tận. Khi còn trẻ ta đã lập chí thăm dò con đường võ đạo, chết ở trong độ kiếp Mệnh Vẫn, cũng là cái chết có ý nghĩa! Huyễn Vũ Thiếp! Hôm nay từ biệt, về sau sợ là chúng ta không còn dịp gặp lại, chúc ngươi nhiều vận may!
Lão nhân nói xong nhẹ nhàng rời đi, trong lều trống rỗng, chỉ còn lại có bức màn đang lay động.
Huyễn Vũ Thiếp từ đầu tới giờ chưa hề xoay người, yên lặng nói:
- Sau này không hẹn, chúc ngươi nhiều vận may!
...
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt, lại là hai tháng qua đi, kiến trúc chính của Thần Hoàng đảo đã toàn bộ xây dựng xong, rất nhiều đại trận tu luyện đang trong sửa chữa, rất nhiều đệ tử lục tục về lại trên đảo.
Mà lúc này, Lâm Minh đang đối mặt với một vấn đề không thể không ối mặt, đó chính là, lập gia đình!
Liên tục hai tháng, Lâm mẫu luôn lảm nhảm nhắc tới chuyện này. Tuy rằng Lâm mẫu không rõ ràng lắm cảnh giới và thành tựu của Lâm Minh, nhưng bà biết được một sự kiện, nhất định Lâm Minh sẽ càng bay càng cao, càng chạy càng xa.
Về sau thời gian có thể nhìn thấy Lâm Minh cũng không nhiều lắm, thậm chí một lần Lâm Minh rời đi liền đi một lèo tới mười năm cũng chẳng có gì lạ! Dưới tình huống như vậy, Lâm mẫu sao không cần một đứa cháu?
Lý do này rất hợp tình hợp lý, trên thực tế vốn bởi vì Lâm Minh đi lên con đường võ đạo cô độc của mình mà lòng mang áy náy với cha mẹ, hiện tại đối mặt với yêu cầu hợp lý của mẫu thân, dĩ nhiên hắn không thể cự tuyệt.
Hơn nữa, nhiều năm qua như vậy, Lâm Minh cũng không phải là đầu gỗ, hắn cũng cảm nhận được những mối tình cảm chân thành tha thiết kia, hẳn là nên có một kết quả rồi, mà đây cũng là hy vọng của chính bản thân Lâm Minh.