Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 768: Lan đạo chân nhân, thiên mệnh bảng!




Thanh niên bị lão già áo trắng giáo huấn cũng lơ đễnh, hỉ hả nói:
- Bạch lão, coi là ta lỡ lời, tuy nhiên cho dù Mộc Linh ngọc điêu hiếm lạ dù sao cũng phải có một giá tiền a, ngươi nhìn những người mới vừa vào như chúng ta hiểu được cũng có hạn a, ngài nói thẳng trị giá bao nhiêu Nguyên Linh thạch, chúng ta mới có thể có nhận biết trực quan, đúng không?
Nghe thanh niên nói vậy, vẻ mặt của lão già áo trắng chính là tiếc hận khi gỗ mục không thể điêu khắc, cũng là Chu Khôn nói thẳng:
- Một đôi vòng tay Huyết Linh Ngọc này ở phòng đấu giá có thể bán được với giá tiền hai vạn rưỡi đến ba vạn Nguyên Linh thạch, nếu như đụng phải kim chủ thích Huyết Linh Ngọc, còn có thể cao hơn.
Chu Khôn báo ra cái giá tiền này, thanh niên tại chỗ cũng là rút ra một ngụm lãnh khí, ba vạn Nguyên Linh thạch! Trên người những người đang ở đây cũng chỉ có mấy ngàn Nguyên Linh thạch mà thôi, đây vẫn là tổng tài sản khi cộng thêm tài sản cố định.
Bọn họ chơi ngọc điêu cũng chính là chơi một ít vật nhỏ một chút, những vật lớn chính là nhìn nhìn cho đỡ nghiền mà thôi, nào dám lớn giống như Chu Khôn.
Đúng lúc này, Chu Khôn thấy được Lý Dật Phong cách đó không xa.
- Ha ha, Lý huynh cũng ở đây sao, lúc trước ta nhìn thấy Lý huynh ở Bạch Long Ngọc Hành mua một pho tượng cổ ngọc khắc hình rồng, vừa lúc Bạch lão tiên sinh ở chỗ này, để cho Bạch tiên sinh giúp đỡ kiểm định, vòng tay Huyết Linh Ngọc của ta lúc trước đã cho Bạch lão tiên sinh nhìn rồi.
Chu Khôn hữu ý vô ý nói ra lời nói này, một là khoe ra chuyện lão già áo trắng khẳng định vòng tay Huyết Linh Ngọc của hắn là đồ thật, hai là hắn không vừa ý Cổ Long ngọc điêu mà Lý Dật Phong mua, muốn lấy ra để cho Bạch tiên sinh giám định một chút, cho Lý Dật Phong khó chịu một trận, dù sao Cổ Long ngọc điêu kia vốn chính là thứ lập lờ nước đôi, đã ở Bạch Long Ngọc Hành lâu như vậy, nếu là thật thì đã sớm bị mua.
Lý Dật Phong khẽ cau mày, thấy Chu Khôn đang khoe khoang vòng tay Huyết Linh Ngọc của hắn, đồng thời được Bạch tiên sinh khẳng định, trong lòng nói một chút hối hận cũng không có là không thể nào, Bạch tiên sinh này vào kinh doanh ngọc điêu đã mấy thập niên. Mặc dù không phải là đại sư giám định nhất lưu, nhưng có thể coi là một nhân sĩ chuyên nghiệp, thậm chí một lần hắn tới Bạch Long Ngọc Hành, là Bạch Long Ngọc Hành đã nói rõ hắn chính là nhân vật không đủ sức để tiếp đãi.
Được người như thế khẳng định, ý niệm vòng tay Huyết Linh Ngọc kia là đồ thật trong đầu Lý Dật Phong có khuynh hướng nảy sinh, lắc đầu, hắn nói với Lâm Minh:
- Lâm huynh, chúng ta đi thôi, ta tính toán đi tới đại sư giám định nơi đó mua Cổ Long ngọc điêu. Có lẽ là chính phẩm a, ha ha ha!
Lâm Minh cũng không nhiều lời, ở nơi kinh doanh cổ ngọc điêu, tâm tư lo được lo mất thường có, mua một kiện đồ vật sẽ dễ dàng hối hận. Không mua cũng sẽ dễ dàng hối hận, thường sinh ra ý niệm “ta lúc đầu nếu là như thế thì tốt rồi” ở trong đầu.
- Ừm, tốt.
Lâm Minh không sao cả, thứ trên tay hắn giám định một chút thật cũng không sai, hiện tại hắn tương đối thiếu Nguyên Linh thạch.
Mở cửa thứ ba của Bát Môn Độn Giáp ra cũng không cần nhất định phải luyện thể thánh dược riêng nào đó, mà là chỉ cần đến luyện thể thánh dược cấp bậc nhất định, bất kể loại gì. Áp dụng hết thảy, Lâm Minh trải qua mấy phen sàng chọn, đại khái đã tập trung vài loại linh dược có khả năng luyện chế ra nhất trong trí nhớ của đại năng Thần Vực, chỉ cần cho hắn thời gian cùng tài liệu đầy đủ, hắn liền có nắm chắc sẽ luyện chế ra, mà trình độ giàu có của Cửu Đỉnh thần quốc so sánh với Lâm Minh tưởng tượng thì tốt hơn nhiều lắm, rất nhiều tài liệu cũng có thể tìm được, dĩ nhiên nếu là đầy đủ Nguyên Linh thạch.
Lâm Minh cùng Lý Dật Phong đi tới phủ đệ của đại sư giám định ở thành nhỏ. Chu Khôn thấy phương hướng hai người đi cũng biết bọn họ muốn đi đâu, khẽ mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ:
- Lý Dật Phong là muốn đi tới chỗ của Lan Đạo chân nhân giám định Cổ Long ngọc điêu kia, hắn không dám để cho Bạch tiên sinh giám định, là bởi vì biết Cổ Long ngọc điêu này có thể là đồ dỏm, giám định trước mặt mọi người sợ bị mất mặt, ha ha, ta liền đi tới chỗ của Lan Đạo đại sư xem một chút, xem Cổ Long ngọc điêu của ngươi rốt cuộc giá trị bao nhiêu.
Chỗ ở của giám định sư theo như lời Lý Dật Phong thật ra thì chỉ là một nhà cửa rất bình thường mà thôi, phòng ốc tường viện cũng từ đá tảng thô ráp xây thành, từ bên ngoài nhìn vào thậm chí có chút cũ rách, thật sự không cách nào tưởng tượng nơi này là nơi một cường giả Mệnh Vẫn tầng sáu ở.
- Lâm huynh, vị đại sư giám định này cư ngụ ở chỗ này trên trăm năm, hiệu là Lan Đạo chân nhân, hắn chính là nhân vật xếp hạng trước ba trăm ở Thiên Mệnh bảng!
- Thiên Mệnh bảng?
Lâm Minh hơi ngẩn ra.
- Ừm, Thiên Mệnh bảng là một bảng xếp hạng thực lực ở Thiên Diễn đại lục, chỉ sắp xếp cường giả Mệnh Vẫn, do mấy đại tổ chức tình báo liên hiệp ban bố, tương ứng cùng Thiên Mệnh bảng, còn có Thiên Hoàng bảng, Thiên Hoàng bảng chỉ sắp xếp cường giả Thần Hải, tuy nhiên Thiên Hoàng bảng đã thật lâu không đổi, những đại năng Thần Hải kia rất nhiều người có hành tung mờ ảo, căn bản khó có thể thu thập tin tức của bọn hắn.
- Sắp xếp cường giả Mệnh Vẫn cũng không dễ dàng a, phỏng chừng cũng chỉ là có tác dụng tham khảo.
Cường giả phong hoàng ở Thiên Diễn đại lục cũng chính là hơn một trăm người, số lượng cụ thể không thống kê được, nhưng tuyệt sẽ không vượt qua hai trăm. Mà số lượng của cường giả Mệnh Vẫn, cũng không dễ tính toán, muốn sắp xếp ra một bảng từ những người này, khó khăn vô cùng lớn.
Lý Dật Phong cười hắc hắc nói:
- Tự nhiên không dễ dàng, tuy nhiên Thiên Mệnh bảng này vẫn là rất đúng, xếp hạng phía trên xê xích ba bốn cái tên không tính là chênh lệch, chẳng qua nếu như xê xích ba bốn mươi cái tên, căn bản không sai được, trừ phi ngươi gặp phải đại cơ duyên, hoặc là gần đây đột phá mà không muốn người biết, một bảng ba năm đổi lại một lần, coi như là xem như các đại thực lực lôi kéo một cường giả trọng yếu làm thước đo, mà tứ đại thần quốc, cũng sẽ lấy số lượng võ giả trẻ tuổi ở trên bảng để so sánh thực lực của một nước.
- Võ giả trẻ tuổi trên bảng?
Lâm Minh nhấn mạnh hai chữ trẻ tuổi.
- Tương đối trẻ tuổi mà thôi, đối với cường giả Mệnh Vẫn mà nói, năm mươi tuổi cũng coi là trẻ tuổi, năm tuổi có thể ở trên bảng thì vô cùng không dễ! Bởi vì trên bảng danh sách căn bản cũng là cường giả Mệnh Vẫn tầng năm tầng sáu trở lên, thậm chí còn có Mệnh Vẫn tầng bảy biến thái, hơn nữa những người này cũng là người nổi bật trong võ giả đồng cấp, người có căn cơ kém, tu vi cao cũng đừng nghĩ sẽ được đứng vào!
Lý Dật Phong nói tới đây, đưa tay gõ cửa nhà Lan Đạo chân nhân.
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa tự động mở ra.
Ở bên trong biệt viện, lá khô rơi đầy, lá khô rơi xuống một cái bàn đá có khắc bàn cờ, một lão già áo xanh ngồi ở trước bàn đá, nấu một bình trà, trong tay hắn cầm con cờ hai màu đen trắng, toàn thân chăm chú nhìn bàn cờ trước mắt, thỉnh thoảng hạ xuống một con cờ, cờ đen vừa hạ, cờ trắng đã hạ xuống, dĩ nhiên là bản thân tự mình chơi cờ. Truyện Lịch Sử
- Là tiểu oa nhi của Lý gia sao, lại tới tìm lão đầu tử ta làm phu khuân vác a?
Lão già áo xanh cười, tay áo bào gạt ra, lấy ra một đôi chén trà mỏng như cánh ve, rót hai chén trà xanh màu hổ phách, từ mùi hương của trà mà xem, trà này cũng không phải là Nhục Ti trà mà Mao châu lưu hành, mà là trà thơm thượng hạng.
- Hắc hắc, Lan Đạo bá bá, lần này ta là đặc biệt mang thứ tốt cho ngài.
Lý Dật Phong hiển nhiên cực kỳ quen biết lão già áo xanh, nói chuyện cũng cợt nhả.
Vừa nói Lý Dật Phong liền lấy ra Cổ Long ngọc điêu từ trong Tu Di giới, lão già áo xanh liếc mắt nhìn Cổ Long ngọc điêu một cái, cười mà không nói, hắn đã đoán ra Lý Dật Phong mua đồ ở Bạch Long Ngọc Hành, tìm chính mình giám định thật giả.
Lý Dật Phong đang muốn đi lên trước, đột nhiên thân thể hơi chậm lại, xoay người nhìn lại, lại thấy đoàn người Chu Khôn lại thấy ngã tư đường cũng tới.
- Chu Khôn! Tiểu tử này!
Lý Dật Phong cau mày, Chu Khôn mua vòng tay Huyết Linh Ngọc, mà chính mình chỉ mua Cổ Long ngọc điêu thật giả không phân biệt, cho dù là thật cũng bị hắn so sánh, nếu như là giả, vậy thì càng không cần phải nói, tiểu tử này chính là đến gây khó cho mình.
- Lan Đạo đại sư, hôm nay ta mang đến một thứ tốt cho ngài xem một chút.
Chu Khôn vẻ mặt tươi cười chào đón, hiển nhiên cũng rất quen thuộc Lan Đạo chân nhân.
- Ơ, Lý công tử cũng ở đây, thật là đúng dịp.
Chu Khôn làm bộ như vô tình gặp được Lý Dật Phong nói, chợt ánh mắt dừng ở phía trên Cổ Long ngọc điêu của Lý Dật Phong.
- Cổ Long ngọc điêu của Bạch Long Ngọc Hành, yết giá ba ngàn ba trăm Nguyên Linh thạch trân phẩm, là tới tìm Lan Đạo đại sư giám định sao?
Chu Khôn châm biếm như vậy, cho dù Lý Dật Phong lúc bình thường không có tim không có phổi sắc mặt cũng là có chút khó coi, bất quá trước mặt Lan Đạo đại sư, hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Lan Đạo chân nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra Lý Dật Phong cùng Chu Khôn tranh phong, nhếch miệng mỉm cười, không nhanh không chậm thưởng thức một ngụm trà, cũng không nói cái gì, loại tranh phong của tuổi trẻ như vậy rất thường thấy, chớ nói người còn trẻ, ở giới cổ ngọc điêu, những lão cổ hủ khi liên quan đến tốt xấu về tàng phẩm của chính mình, cũng thường thường sẽ cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Chu Khôn cười hắc hắc, dùng tay ra dấu mời.
- Lý công tử, nếu không ngươi đến trước đi?
Lúc này trong tay Lý Dật Phong đang cầm Cổ Long ngọc điêu, chỉ có thể đặt lên trên bàn đá của Lan Đạo chân nhân, nói:
- Lan Đạo bá bá, đây là Cổ Long ngọc điêu ta mua ở Bạch Long Ngọc Hành, thật giả không dám xác nhận, chẳng qua là vật này ta xem rất nhiều lần, tâm tư khó nhịn nên mua, kính xin Lan Đạo bá bá đánh giá một phen.
Lý Dật Phong vừa nói, cung kính mở cái hộp Cổ Long ngọc điêu ra, đưa ngọc điêu cho Lan Đạo chân nhân.
Lan Đạo chân nhân đánh giá ngọc điêu một phen, có thả ra một luồng cảm giác, du tẩu một vòng dọc theo Cổ Long ngọc điêu, nhẹ nhàng sờ sờ Long Lân của Cổ Long ngọc điêu, ước chừng một khắc đồng hồ, Lan Đạo chân nhân mới dừng lại, nói:
- Cổ Long ngọc điêu này là xuất từ tay danh gia, tuy nhiên niên đại hơi ngắn chút, hẳn là tác phẩm mấy trăm năm trước, trải qua một chút thủ pháp tân trang cao minh mới thành cái bộ dáng này, nếu không những thứ hoa văn lông trâu mặt ngoài ngọc điêu này sẽ không đông cứng như thế, nói tóm lại, vẫn là tàng phẩm không tệ, dù sao cũng là chân nguyên ngọc hàng thật giá thật, phẩm cấp coi như có thể trong chân nguyên ngọc cửu phẩm, giá trị hẳn là chừng tám trăm Nguyên Linh thạch.
Lý Dật Phong nghe được Lan Đạo chân nhân đánh giá, vẻ mặt nhất thời đau khổ, vốn là hắn đã ôm tâm tư mua phải đồ dỏm, nếu như là giám định riêng tư thật cũngcoi là cái gì, nhưng là tại trước mặt nhiều người như vậy, vậy thì rất mất mặt, ở phạm vi này, ra giá cao mua một chút phỏng chế phẩm trở lại là chuyện tình làm cho người ta chê cười.
- Lý huynh, ai nha, thật là đáng tiếc, Cổ Long ngọc điêu này thoạt nhìn phẩm chất thật sự rất tốt, nếu như là ta thì cũng có thể nhất thời vọng động mà mua lại.
Chu Khôn hì hì cười nói, nụ cười kia nhìn thế nào cũng có chút mùi vị hẠhê, mà người chung quanh mặc dù không nói gì, nhưng cũng là chứa tâm tư xem kịch vui.
Chu Khôn chớp mắt một cái, tức thời lấy ra một đôi hộp gỗ từ trong Tu Di giới.
- Lan Đạo đại sư, ta đây mới thu một đôi vòng tay Huyết Linh Ngọc một vạn năm trước, ngài cũng xem một chút đi.
- Cái gì? Huyết Linh Ngọc?
Đuôi lông mày của Lan Đạo chân nhân nhảy lên, hiển nhiên rất hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.