Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 775: Lưỡi đao




- Yên bá bá, còn có Lạc Vân tộc thúc, hai người đi cùng cha ta đã năm mươi năm rồi chứ! Năm đó cha ta đối đãi các ngươi như thế nào? Yến bá bá, ngài vốn không phải tộc nhân Thiên Cơ gia tộc, lúc trước gặp nạn ở Cửu Đỉnh thần quốc, cha ta thu nhận ngài, tín nhiệm ngài có thừa. Ngài đột phá Mệnh Vẫn ở Thiên Cơ gia tộc, trở thành trưởng lão khác họ, ta luôn coi ngài như bá bá, ngài lại đối với ta như thế!
- Còn có ngài, Lạc Vân tộc thúc, lúc trước con lớn của ngài thiên phú bình thường, đánh nhau với người ta bị thương kinh mạch linh hồn, còn không phải cha ta cung cấp linh đan diệu dược, mạnh mẽ kéo hắn về từ cửa quỷ, sau đó còn tăng lên tới cảnh giới Toàn Đan? Hiện tại thi thể cha ta chưa lạnh, vừa qua bốn mươi chín ngày, các ngươi lại liên hợp hai vị thúc thúc ép ta đưa ra vị trí thừa kế, các ngươi... Không làm thất vọng cha ta hay sao?
Trong mắt Thiên Cơ Tiểu Tiểu tràn đầy giận dữ, dáng người cực tốt cũng phập phồng dữ dội, rõ ràng cảm xúc đang cực kỳ kích động giận dữ.
Ở trước mặt nàng, người trung niên được gọi là Lạc Vân tộc thúc chỉ lắc đầu, vẻ mặt toát ra biểu tình phức tạp áy náy cùng bất đắc dĩ. Còn ở bên cạnh, Thiên Cơ Tiểu Tiểu gọi là Yến bá bá lại bình thản như thường.
Hắn cười khẽ nói:
- Hừ, tiểu nha đầu Thiên Cơ, ngươi cho rằng phụ thân ngươi thiện tâm như vậy? Lúc trước hắn thu nhận ta là nhìn trúng món bảo vật trên người ta, về sau bảo vật bị hắn lấy đi, đương nhiên là hắn phải đối đãi ta thật tốt! Hơn nữa hắn làm như thế cũng là vì ta có giá trị, có thể bán mạng cho thương hành, nếu ta không đáng một đồng, hắn sẽ đối xử tốt với ta? Đừng có đùa!
- Chúng ta muốn lấy thứ nên lấy, phải nói là chúng ta vốn nên lấy được! Ngươi nói con trưởng của Lạc Vân huynh bị mạnh mẽ tăng lên cảnh giới Toàn Đan, quả thật có chuyện này. Nhưng ngươi thì sao? Thiên phú của ngươi khẳng định cũng không kinh diễm cỡ nào, còn không phải vẫn hai mươi mốt tuổi thành Tiên Thiên? Ngươi tiêu hao tài nguyên mới là nhiều nhất!
Thiên Cơ Tiểu Tiểu nghe lão già kia nói những lời này, cười thảm:
- Chén gạo ơn, đấu gạo thù, người vốn tham lam, chưa bao giờ thấy đủ. Cha ta mắt kém, dẫn sói vào nhà, chẳng trách được người khác!
Lúc Tiểu Tiểu nói, lại một nam nhân trung niên ho một khan, rời ghế đứng lên.
- Tiểu Tiểu, ta nhìn con lớn lên, quả thật con có thiên phú kinh doanh, nhưng tuổi còn quá nhỏ. Con tàu Thiên Cơ thương hành cần người cầm lái có đủ tài năng uy tín, con còn chưa đủ kinh nghiệm.
- Từ sau khi phụ thân của con xảy ra chuyện, hai tháng qua, thu nhập gia tộc đã giảm ba thành. Con nên biết Thiên Cơ thương hành dù thu nhập cao, nhưng hàng năm cũng nộp thuế lên Cửu Đỉnh thần quốc rất cao, cộng thêm các loại chi tiêu đáng kể, thu nhập gia tộc không tăng lên, sẽ dao động tới căn bản, ta cũng chịu trưởng lão hội ủy thác, đành phải đứng ra giữa lúc nguy nan này.
Nam nhân trung niên nói rồi, ra dáng như một lòng nghĩ cho gia tộc, làm Thiên Cơ Tiểu Tiểu tức giận cả người run lên.
- Đành phải đứng ra giữa lúc nguy nan? Tộc thúc, vậy mà ngươi cũng nói ra miệng được!
- Ha ha ha!
Lúc này, một nam nhân tướng mạo anh tuấn, mắt sáng môi ngọc cười ha hả.
- Đường muội, muội thật là hiểu lầm chúng ta, chúng ta cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho muội thôi, cũng là lo lắng cho tương lai của thương hội. Đường muội dọn ra Thiên Cơ các trước, về phủ gia tộc, thế nào?
Thiên Cơ các là nơi Thiên Cơ thương hành kinh doanh, trú địa gia tộc tự nhiên sẽ không ở đây, mà ở một chỗ phủ đệ ở ngoài Vu Khê thành.
Bởi vì Thiên Cơ Tiểu Tiểu bị hai tộc thúc bức ép, sợ về phủ sẽ bị giam lỏng, nàng đã thật lâu không rời khỏi Thiên Cơ các, đều ăn ở ngay trong này.
- Thiên Cơ Nhan, tên ngụy quân tử nhà ngươi!
Thiên Cơ Tiểu Tiểu nhìn về phía người biểu ca này, tràn đầy hận ý chán ghét. Có tên công tử bột này, nàng về phủ thì đừng nói sẽ mất đi vị trí làm chủ, thậm chí còn có thể mất đi cả trinh tiết!
- Ôi, Tiểu Tiểu, muội quá tùy hứng, thế thì ta đành phải cho người mời muội trở về.
Nam nhân tuấn tú dứt lời, ba cao thủ Mệnh Vẫn bao gồm cả lão nhân họ Yến kia đều chậm rãi bước ra, mơ hồ bao vây quanh Thiên Cơ Tiểu Tiểu.
Bà lão áo đen bên cạnh Thiên Cơ Tiểu Tiểu lập tức căng thẳng đứng lên.
- Các ngươi muốn tạo phản hay sao!
- Bạch mỗ mỗ, khuyên bà thức thời chút, đừng làm chúng ta khó xử, mọi người đều là người Thiên Cơ các, bà lấy một địch ba không có một chút phần thắng, lỡ như làm bà bị thương...
Một lão nhân trong đó cười lạnh nói, bàn tay đã chạm vào Tu Di giới, đang muốn làm khó dễ, trong lòng chợt nghiêm lại, khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình bị một cỗ sát khí khóa chặt.
Ngước đầu nhìn, cách hắn mười trượng có một thanh niên mặc võ phục trắng tùy ý khoanh tay đứng, khí cơ tập trung vào tất cả võ giả ở đây.
- Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?
Lão nhân kia như con sói nhìn chằm chằm Lâm Minh, rõ ràng đối phương không phải hiền lành gì.
Lâm Minh mặc kệ những kẻ này, đối với những kẻ quên ơn phụ nghĩa, thừa dịp gia chủ qua đời liền dòm ngó tài sản của mẹ góa con côi, hắn không có một chút cảm tình gì.
Hắn nhàn nhạt liếc Thiên Cơ Tiểu Tiểu, dùng chân nguyên truyền âm hỏi:
“Chỉ là những người này?”.
“Còn có một tộc thúc, hôm nay không đến”.
Thiên Cơ Tiểu Tiểu thấy Lâm Minh xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên bùng lên hy vọng, vội dùng chân nguyên truyền âm trả lời.
“Hai người Mệnh Vẫn tầng hai đỉnh phong, một người Mệnh Vẫn tầng một”.
Lâm Minh liếc một cái nhìn ra tu vi những người này, khá là bình thường, có lẽ trình độ thực lực của Thiên Cơ gia tộc cũng chỉ ngang với Nam Hải Ma Vực, chỉ là tông môn ngũ phẩm bình thường.
Bốn đại thần quốc là chuẩn tông môn lục phẩm, thế lực thuộc hạ bình thường của bọn họ là tông môn ngũ phẩm cũng hợp tình hợp lý.
- Chàng trai, lão phu nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hả!
Lão nhân thấy Lâm Minh lại không thèm nhìn hắn chất vấn, sắc mặt liền âm trầm.
Thiên Cơ Nhan biểu ca của Tiểu Tiểu cười lạnh nói:
- Có gì mà hỏi, tên ngu ngốc này là giúp đỡ mà Thiên Cơ Nhan gọi tới. Ta nói muội muội, ánh mắt của muội quá kém, một tên tiểu tử còn chưa tới Mệnh Vẫn, không đủ nhét răng!
Nói tới đây Thiên Cơ Nhan lại quay sang Lâm Minh, khóe miệng nhếch lên trào phúng:
- Ta đúng là bi ai thay ngươi, ngươi tới đây anh hùng cứu mỹ nhân rồi sau đó tài sắc cùng thu? Chậc chậc, không nhìn xem mình có đức hạnh gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hôm nay ta phế tay chân rồi thiến ngươi, ta muốn ngươi sống không được...
Thiên Cơ Nhan còn chưa nói xong, bỗng thấy hoa mắt, một cỗ sát ý như nước đá lạnh đổ xuống làm cả người hắn run lên, không động đậy được.
Trong lòng hắn kinh hãi, nhưng không kịp phản ứng, đã thấy vẻ mặt Lâm Minh lạnh lùng xuất hiện trước mắt.
Một chưởng ấn xuống.
Tuyệt Mạch thủ!
Ầm!
Thiên Cơ Nhan cảm giác đan điền chấn động, một cỗ năng lượng hung bạo tràn vào trong kinh mạch, phá hoại lung tung, hắn phun máu dữ dội, thân thể văng ra nện mạnh vào tường.
Võ giả nơi này đều sững sờ, không ai ngờ Lâm Minh lại đột nhiên ra tay, hơn nữa tốc độ nhanh như quỷ mị.
- Tiểu tử, ngươi dám xuống tay độc ác như thế, lão phu giết ngươi!
Phụ thân của Thiên Cơ Nhan cũng ở đây, nhìn một chưởng của Lâm Minh rõ ràng đã tổn thương kinh mạch toàn thân Thiên Cơ Nhan, trong lòng nổi giận, đột nhiên bước lên rút ra bảo đao, một đao chém vào đỉnh đầu Lâm Minh. Một đao này hắn dùng toàn lực, không chút giữ lại, nếu là võ giả Toàn Đan bình thường thì tuyệt đối sẽ nở hoa trên đầu!
- Phong huynh cẩn thận!
Lão nhân họ Yến thấy phụ thân Thiên Cơ Nhan bị cơn giận trào ra làm mất lý trí, vội vàng nhắc nhở. Nên biết tuy rằng thiên phú của Thiên Cơ Nhan không tính là xuất chúng, nhưng dựa vào tài nguyên đầy đủ mà bốn mươi tuổi đạt đến Toàn Đan hậu kỳ, tu vi cỡ đó mà bị Lâm Minh một chưởng đánh cho trọng thương, dù có một phần nguyên nhân đánh lén, nhưng cũng chứng minh Lâm Minh là cao thủ vượt xa võ giả cùng cấp.
Lão nhân họ Yến còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng kim loại ngâm vang, đao của Thiên Cơ Phong bị Lâm Minh tay không giật lấy, tiếp theo Lâm Minh một quyền nện thẳng lên ngực Thiên Cơ Phong.
Phấn Thân Toái Cốt quyền.
Rắc!
Tiếng vang trầm thấp, xương sườn của Thiên Cơ Phong gãy sạch, cả ngực cũng lõm xuống, thân thể hắn cũng văng ra ngoài, ghim sâu vào vách tường.
Lâm Minh lật bảo đao trong tay, nhập vào một tia Chiến Linh, tiện tay vung lên, tiếng xé gió rít gào, lưỡi đao cắm thẳng về phía trái tim Thiên Cơ Phong.
Thiên Cơ Tiểu Tiểu thấy động tác của Lâm Minh liền hoảng sợ, tuy rằng nàng vô cùng hận những người này, nhưng cũng không nghĩ tới giết bọn họ, dù sao bọn họ đều là người nhà của nàng.
Thực ra Thiên Cơ Tiểu Tiểu lớn như vậy, dù tu vi đột phá Tiên Thiên, nhưng còn chưa từng có một trận chiến sinh tử thật sự, càng đừng nói giết người.
- Đừng!
Thiên Cơ Tiểu Tiểu hô to, lời vừa hô được một nửa, lưỡi đao chỉ cách trái tim Thiên Cơ Phong được ba xích!
Thiên Cơ Phong hồn vía tán loạn, lúc này hắn không có khả năng né tránh, chỉ có thể điên cuồng thúc đẩy chân nguyên hộ thể, muốn đỡ một đao này.
Khoảnh khắc đó, hắn còn cảm giác được hơi lạnh của lưỡi đao phà vào mặt.
Lâm Minh nghe tiếng hô của Thiên Cơ Tiểu Tiểu liền nhướng mày, trong lòng thoáng có biến đổi, tác dụng lên Chiến Linh, thay đổi quỹ tích lưỡi dao.
Phập!
Lưỡi dao lệch đi ba tấc, vốn đâm vào trái tim Thiên Cơ Phong biến thành đâm vào phổi bên phái. Thiên Cơ Phong liều mạng thúc đẩy ra chân nguyên hộ thể lại vỡ nát như giấy vụn.
Máu phun ra, Thiên Cơ Phong bị đao của mình ghim trên tường, chuôi đao vẫn còn rung động không ngừng.
Lâm Minh quay sang Thiên Cơ Tiểu Tiểu.
Thiên Cơ Tiểu Tiểu kinh hồn chưa định, nàng chưa thấy qua Lâm Minh ra tay, chỉ nghe Bạch mỗ mỗ miêu tả bằng miệng một ít. Hoàn toàn không thể ngờ tới Lâm Minh mạnh mẽ như vậy, còn quyết đoán như thế, vừa ra tay còn thiếu chút miểu sát Thiên Cơ Phong.
- Lâm công tử, không thể giết bọn họ. Nếu bị trưởng lão hội biết được ta thuê người ngoài giết người Thiên Cơ gia tộc, sẽ buông ra lời nói, những tộc thúc khác cũng sẽ lấy làm cớ, để trưởng lão hội trục xuất bắt giữ ta.
Tuy rằng tâm tính Thiên Cơ Tiểu Tiểu nghiêng sang lương thiện, nhưng không phải là bình hoa không quyết đoán. Nàng biết rõ, một khi giết người thì mâu thuẫn sẽ đột biến gay gắt, dù nàng dựa vào giết chóc trở thành gia chủ, ngày sau cũng khó mà nắm giữ gia tộc, dù sao Lâm Minh không thể ở cả đời với nàng. Một khi Lâm Minh rời đi, mâu thuẫn bột phát ra, nếu nàng còn chưa ổn định vị trí thì có khả năng sẽ bị phế bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.