Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 792: Kinh Môn trong Bát Môn Độn Giáp




Thuốc dẫn đã được chuẩn bị tốt, Lâm Minh lại lấy ra Mộc Linh Ngọc Tủy, cầm Mộc Linh Ngọc Tủy chỉ lớn bằng quả trứng chim cút trong tay, nhưng lại nặng hơn vàng cả mấy lần, nặng khoảng một cân ba lạng.
Lâm Minh búng tay, Mộc Linh Ngọc Tủy bay vào trong Càn Khôn Dung Nhật lô.
Mộc Linh ngọc chịu được nhiệt độ cực nóng, số năm càng dài, thì phẩm chất càng cao, lại càng khó luyện hóa hơn, mà Mộc Linh Ngọc Tủy thì lại có thể làm cho cường giả Thần Hải cũng phải sứt đầu mẻ trán mới luyện hóa được nó.
Lâm Minh mở ra Tà Thần lực, đồng thời vận dụng lực lượng của tầng ba Bát Môn Độn Giáp.
Oanh...
Phần Tinh Chi Viêm trong Càn Khôn Dung Nhật lô đột nhiên phát ra, dùng căn nguyên của thiên giai Hỏa Tinh, thiêu đốt Mộc Linh Ngọc Tủy.
- Chước Nhiệt ý cảnh, Hủy Diệt pháp tắc.
Chân nguyên toàn thân Lâm Minh cấp tốc vận chuyển, trong hạt giống Tà Thần, pháp tắc phù ấn màu vàng sáng rực lên.
Bát Long Dao Quang trận kịch liệt chấn động, Hỏa hệ nguyên khí biến thành một cơn lốc xoáy trong mật thất, từng khối cực phẩm Hỏa hệ Chân Nguyên thạch nhanh chóng mất đi ánh sáng, sau đó nhanh chóng nứt ra trong dòng năng lượng kịch liệt, hóa thành tro bụi.
Dưới ngọn lửa khủng bố này thiêu đối, sau khoảng một khắc, Mộc Linh Ngọc Tủy rốt cuộc chậm rãi mềm ra, bắt đầu hòa tan.
Từng giọt dung dịch Mộc Linh ngọc màu vàng sáng nhỏ vào trong dung dịch hỗn hợp khi trước, Lâm Minh đã đổ đầy mồ hôi, nhưng tinh thần lực tập trung cao độ.
Lại bỏ thêm vào trong Càn Khôn Dung Nhật lô một cân Mộc Linh ngọc năm mươi vạn năm, lần này, Mộc Linh ngọc nhanh chóng hòa tan ra, hình thành dung dịch đậm đặc màu xanh biếc, bao phủ tất cả dược liệu vào trong.
Dung dịch nóng chảy của Mộc Linh ngọc chính là chất môi giới tốt nhất, trong đó ẩn chứa Mộc hệ nguyên khí nồng đậm, chẳng những có thể làm dịu đi dược liệu, mà còn có thể phòng ngừa ngọn lửa quá mạnh mà đốt trọi dược liệu, từ đó đề cao xác suất thành công khi luyện đan.
Thuốc dẫn đã thành hình, lại có dung dịch Mộc Linh ngọc làm lớp giảm xóc, Lâm Minh liền đưa Luyện Hư Căn, Ngũ Sắc quả lần lượt bỏ vào trong Càn Khôn Dung Nhật lô, chuẩn bị để cho chúng hòa tan trong dung dịch Mộc Linh ngọc có nhiệt độ ổn định này.
Xèo...
Một tiếng vang nhỏ phát ra, Luyện Hư Căn và Ngũ Sắc quả mạnh mẽ run lên, làm cho Lâm Minh ngừng thở, vừa rồi tinh thần lực của hắn mới hơi dao động một chút, chỉ thiếu chút nữa đã hủy đi Ngũ Sắc quả và Luyện Hư Căn. May mà một tia năng lượng dư thừa đã bị dung dịch Mộc Linh Ngọc Tủy hấp thu, nếu không thì hắn đã thất bại trong gang tấc rồi.
Luyện chế Ngũ Sắc Luyện Hư đan, dùng một cân ba lạng Mộc Linh Ngọc Tủy, tuy rằng lãng phí, nhưng quả thật rất đáng giá.
Ba khắc trôi qua, quần áo Lâm Minh thấm đẫm mồ hôi.
Luyện Dược sư khi luyện dược thì phải tập trung tinh thần lực cực kỳ cao độ, bất cứ lúc nào cũng phải cảm giác được tình huống của dược liệu trong lò, dưới tình huống như vậy, linh hồn lực tiêu hao cực kỳ lớn, cho nên nếu không có linh hồn lực cường đại, thì cũng đừng có nghĩ trở thành Luyện Dược sư.
Linh hồn lực, ý chí lực của Lâm Minh hơn xa các võ giả cùng cấp. Nhưng luyện chế đan dược cực phẩm như vậy, cũng cực kỳ cố hết sức.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Trên trán Lâm Minh, từng sợi gân xanh lồi lên, giống như những con giun, bởi vì linh hồn lực bị cạn kiệt, nên sắc mặt hắn tái nhợt, cặp môi xanh mét.
Cạn kiệt như vậy, chỉ cần kiên trì được, sẽ có chỗ tốt rất lớn cho việc tăng trưởng linh hồn lực.
Mỗi lần dùng hết linh hồn lực, thì cũng là khai quật ra tiềm lực của thân thể mình, sẽ có thể tăng lên cảnh giới linh hồn lực, đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Ma Quang muốn Lâm Minh học tập Luyện Dược thuật.
Khoảng bốn canh giờ trôi qua, các loại tài liệu trong lò đã hoàn toàn dung hợp, mà lúc này, cặp mắt Lâm Minh đã phủ kín các tơ máu, tinh thần lực cạn kiệt đến mức cực hạn.
Đây là bước cuối cùng trước khi thành đan, cực kỳ dễ thất bại, tuy rằng Lâm Minh có Mộc Linh Ngọc Tủy làm dung dịch giảm xóc, lại có Càn Khôn Dung Nhật lô, Phần Tinh Chi Viêm, Bát Long Dao Quang trận và một loạt các điều kiện thuận lợi khác, nhưng dù sao Lâm Minh mới học tập Luyện Dược thuật chưa lâu, lại chuyên môn huấn luyện nhằm vào Ngũ Sắc Luyện Hư đan, nên rất yếu về cơ sở luyện đan, rốt cuộc có thể bảo đảm thành công hay không, thì vẫn còn là một ẩn số.
Một khi có điều gì ngoài ý muốn, thì hắn cũng không có bộ tài liệu thứ hai để thử lại lần nữa.
Lại nửa canh giờ trôi qua, đột nhiên Càn Khôn Dung Nhật lô rung rung, bắt đầu chậm rãi chuyển động, đồng thời từng âm thanh trầm thấp vang ra từ trong lò, mùi dược dần phát ra.
Tinh thần lực của Lâm Minh cực kỳ tập trung, trên tay không ngừng đánh ra một vài ấn quyết, Phần Tinh Chi Viêm trong hạt giống Tà Thần cũng bị hắn gắt gao giữ ổn định, trong cảm giác của hắn, có thể nhìn thấy chất lỏng linh dược đang dần co rút lại, Mộc Linh ngọc tinh hoa được áp súc vào trong Ngũ Sắc Luyện Hư đan.
Cố nén cơn đau đầu do tinh thần lực cạn kiệt mang đến, Lâm Minh lật tay, lấy từ trong Tu Di giới ra một hộp ngọc màu xanh, hộp ngọc này chỉ lớn ba, bốn tấc, nhưng lại do Mộc Linh ngọc điêu khắc thành.
Hộp ngọc này có Mộc hệ nguyên khí cực kỳ nồng đậm, có thể đảm bảo dược hiệu của đan dược giữ được lâu mà không tiêu tan, cho dù lưu trữ mấy năm thì vẫn không có vấn đề, nó là vật chứa tốt nhất để giữ đan dược, đương nhiên giá cả của nó cũng cực kỳ đắt đỏ, chuyên môn dùng để tồn trữ đan dược cực phẩm.
Ầm...
Nắp của Càn Khôn Dung Nhật lô bỗng nhiên văng ra, một tiếng ngâm vang lên, một quầng sáng lớn bằng bằng cỡ bắn nhanh từ bên trong ra ngoài, trong quầng sáng này rõ ràng có một viên linh đan năm màu, lớn bằng ngón cái, ánh sáng rực rỡ, tràn ngập năng lượng.
Sau khi đan dược này xuất hiện thì cũng không có bất kỳ dừng lại nào, mà là vội vã bắn ra phía ngoài, dường như muốn phá vỡ vách đá để bỏ chạy.
Lâm Minh đã sớm có bố trí rồi, trước khi luyện đan, xung quanh Càn Khôn Dung Nhật lô đã được bày ra các trận pháp, đan dược cực phẩm có linh tính, sau khi mở lò thì sẽ bỏ chạy, nếu đan dược phải hao tổn tâm cơ luyện chế ra lại chạy thoát, vậy thì đúng là thành trò cười.
Coong...
Ngũ Sắc Luyện Hư đan đập mạnh lên trên trận pháp, khiến cho vách tường trận pháp rung động, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể phá vỡ được trận pháp này.
Một lần tấn công không thể chạy thoát được, ánh sáng xung quanh Ngũ Sắc Luyện Hư đan càng đậm hơn, dường như muốn phát động lần tấn công thứ hai, nhưng làm sao Lâm Minh có thể cho nó cơ hội này, chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, chộp lấy Ngũ Sắc Luyện Hư đan, nâng tay đánh ra mấy chục phong ấn, sau đó bỏ nó vào trong chiếc hộp bằng Mộc Linh ngọc kia.
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Minh dường như mất đi toàn bộ sức lực, ngã thẳng từ trên không trung xuống.
Ngón tay run rẩy lấy từ trong Tu Di giới ra một viên đan dược dưỡng hồn, Lâm Minh cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, cảnh sắc xung quanh dần dần mơ hồ, cứ như vậy mà ngủ say, chìm vào trong bóng tối.
Không biết bao lâu trôi qua, ngón tay Lâm Minh khẽ động đậy, hắn mở hai mắt ra, trong hang động là một mảnh tối đen, chỉ có một vài viên Mộc hệ Chân Nguyên thạch đang phát ra ánh sáng màu xanh biếc mờ nhạt, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Bảy ngày!
Thanh âm của Ma Quang vang lên trong đầu Lâm Minh.
Bảy ngày...
Lâm Minh ngồi thẳng dậy, vẫn còn có chút đau đầu, nội thị tinh thần chi hải, Lâm Minh phát hiện ra linh hồn lực của mình quả nhiên có chút tăng trưởng, mà Chiến Linh hình cây thương chói mắt lơ lửng trên tinh thần chi hải lại có vẻ cường đại hơn trước kia một chút.
Lúc trước, khi Lâm Minh trở thành Minh sư, hoàn thành Minh Dược phù, thì cũng từng ngủ một lần tận mấy ngày, chính là bởi vì linh hồn lực cạn kiệt, một khi hoàn thành Minh Văn, tinh thần thả lỏng, sẽ trực tiếp chìm vào giấc ngủ say.
Hiện tại tinh thần lực của hắn tăng mạnh, nhưng cấp bậc đan dược mà hắn luyện chế lại quá cao, nhớ tới trạng thái lúc đó, trong lòng Lâm Minh cũng có chút cảm khái.
Từ khi mình mười lăm tuổi, nhận được Ma Phương, cho tới bây giờ đã gần bảy năm, trong bảy năm này, thực lực của hắn đã biến hóa long trời lở đất, nhớ lại con đường đã đi trong mấy năm nay, hắn không kìm được cảm khái.
Lâm Minh thu hồi Càn Khôn Dung Nhật lô, ngồi xếp bằng trên giường đá, tiến vào Không Linh võ ý, bắt đầu ngồi điều tức.
Chân nguyên lần lượt lưu chuyển trong cơ thể, Lâm Minh phát hiện ra Toàn Đan tinh hạch trong đan điền lại tăng trưởng, khoảng cách tới Toàn Đan hậu kỳ đỉnh phong càng gần hơn.
Từ sau khi đột phá Toàn Đan hậu kỳ, tu vi của Lâm Minh cũng tăng không nhanh, nửa năm mà vẫn không đạt tới Toàn Đan hậu kỳ đỉnh phong. Đây là do hắn trải qua một thời gian tăng lên quá nhanh, nên Lâm Minh cần có thời gian để tích lũy và củng cố tu vi, tích tụ lực lượng để đột phá Mệnh Vẫn.
Tuy rằng Mệnh Vẫn kỳ vẫn thuộc về Toàn Đan kỳ, nhưng từ Toàn Đan đến Mệnh Vẫn lại là một đại cảnh giới, muốn đột phá bình cảnh này thì cũng không dễ dàng.
Dùng một canh giờ, điều chỉnh trạng thái tinh thần và thân thể đến mức tốt nhất.
Lâm Minh lấy ra Ngũ Sắc Luyện Hư đan vừa mới luyện chế xong.
- Lâm Minh, ngươi định mở ra cửa thứ ba trong Bát Môn Độn Giáp ư?
- Đúng, hiện tại ta phải nhanh chóng tăng lên thực lực, sớm một ngày luyện hóa đan dược này, sẽ càng có lợi hơi cho tu luyện và thực lực của ta.
Mở ra hộp ngọc, cởi bỏ phong ấn, một viên đan dược năm màu lớn bằng ngón cái được đổ ra bàn tay Lâm Minh, viên đan dược này thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ nặng, nặng khoảng vài cân, đây là do trong đó được dung nhập tinh hoa của Mộc Linh Ngọc Tủy.
Lâm Minh há mồm nuốt viên đan dược này vào trong bụng, lập tức cảm giác có một luồng hơi lạnh chui từ cổ họng vào trong bụng, sau đó nó dần dần biến thành cảm giác nóng rực.
So với Vô Danh thần đan màu lam khi trước, thì dược hiệu của Ngũ Sắc Luyện Hư đan tương đối ôn hòa, chỉ là thời gian luyện hóa dài hơn. Lâm Minh thu hộp ngọc lại, nhắm hai mắt, tiến vào trong Không Linh võ ý, bắt đầu điều tức, vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết.
Trong bảy năm này, bởi vì cần cù tu luyện, cảnh giới Hỗn Độn Chân Nguyên quyết của Lâm Minh đã từng bước được đề cao, hiện tại hắn thậm chí còn nắm chắc khắc được hơn phân nửa tâm pháp của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết lên ngọc giản, để cho người khác tu luyện.
Tại Thần Vực, các chủng loại pháp quyết Luyện Thể thì cũng không nhiều, điều này dường như là do hệ thống luyện thể ít biến hóa hơn hệ thống tụ nguyên.
Hỗn Độn Chân Nguyên quyết thuộc loại pháp quyết Luyện Thể thượng thừa, nhưng cũng không khó luyện.
Lúc này Lâm Minh nội thị thân thể của mình, có thể nhìn thấy rất rõ từng luồng năng lượng nhiều màu chạy dọc theo kinh mạch, tiến vào trong mọi góc cơ thể, dung nhập vào trong thân thể hắn, làm bước chuẩn bị cuối cùng để trùng kích cửa thứ ba trong Bát Môn Độn Giáp.
Cửa thứ ba này chính là Kinh môn.
Là giai đoạn thứ hai của Luyện Thể thuật, mỗi khi Bát Môn Độn Giáp mở ra một cửa, thì đều đạt được lực lượng cường đại hơn, đồng thời mỗi một cửa lại tương xứng với một loại năng lực đặc thù.
Ví dụ như cửa thứ nhất là Hưu môn, nằm giữa xương quai xanh, sau khi mở ra, ngoài việc tăng cường thực lực chỉnh thể của võ giả, thì còn có thể đề cao sức chịu đựng và khả năng khôi phục sức khỏe của võ giả, cửa thứ hai là Đỗ môn, nằm tại xương sống, tăng cường lực cân bằng và sức bật của thân thể.
Cửa thứ ba là Kinh môn, nằm trên hai đầu gối, cùng lúc tăng lên lực lượng của võ giả, nó cũng có tác dụng tăng mạnh tốc độ của võ giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.