Lại chết thêm ba người, chân nguyên khí tiễn, trăm bước giết người, võ giả Mệnh Vẫn cao tầng chỉ có thể mặc cho nó giết!
Khoảng cách kém như vậy, để cho võ giả ở đây lưng cũng là phát rét, có thể nói không khoa trương chút nào, Lâm Lan Kiếm chỉ cần động ý niệm nghĩ muốn giết một người bất kỳ bên trong bọn hắn ở trong đầu, sau năm bước bọn họ sẽ thành máu tươi!
Loại ý niệm tuyệt vọng căn bản không cách nào chống cự trong đầu này, để cho bọn họ hận không được lập tức trốn chạy khỏi trận tàn sát này.
Cả quảng trường, một mảnh máu đỏ, thi thể ngổn ngang rơi lả tả, mấy hơi thời gian ngắn ngủi, hai mươi người đã chết.
- Nghịch tặc!
Trong lòng thái thượng trưởng lão của Bạch Sơn tông vô cùng tức giận, hắn trơ mắt nhìn Lâm Minh thi triển Tinh Thần Chi Liên đánh giết bảy tám đệ tử của Bạch Phong tông bọn họ, đệ tử có thể mang đến Quần Anh hội ở Pha Đà sơn này cũng là tinh anh, nhưng bọn họ còn chưa kịp lớn lên, đã bị Lâm Minh đánh chết giống như chém dưa thái rau!
- Giết nhiều đệ tử trẻ tuổi của Bạch Sơn tông ta như thế, hiện tại Liên Thạch Ngọc ta cùng ngươi không chết không thôi!
- Ha ha ha!
Lâm Minh cười lạnh.
- Hiện tại lại vẫn nói lời cực kỳ nhàm chán như vậy a, đệ tử Bạch Sơn tông ngươi nếu như không nhằm vào Lâm mỗ, ta như thế nào lại giết bọn hắn!
- Lâm Lan Kiếm, ngươi là người quá mức ác độc, lần này ta tiến đến mang theo đệ tử trẻ tuổi đồng lứa, chỉ là vì để cho bọn họ tiếp xúc với thế gian, bọn họ không uy hiếp được ngươi, lại vô tội bị ngươi đánh chết!
- Vô tội? Chuyện cười! Nếu như bọn họ thật sự có được manh mối về ta, có thể không báo cho Tu La thần quốc sao? Nếu như bọn họ có thể đứng vào hàng Thiên Mệnh bảng, có thể không treo giải thưởng mà xuất thủ với ta sao? Nếu đứng ở chỗ này, động tâm đối với ban thưởng của Tu La thần quốc, sẽ phải chấp nhận cái chết!
- Tốt! Tốt! Tốt! Hôm nay lão phu sẽ dùng ngươi để tế đao!
Liên Thạch hét lớn một tiếng, cầm trong tay một thanh trọng đao hậu bối dài bốn xích, chém giết về phía Lâm Minh.
- Ta với Liên huynh cùng lên!
Tam đại danh túc đồng loạt ra tay, lúc này tự nhiên sẽ không quản cái gì công chính, đánh chết Lâm Minh, giữ được tính mạng mới là trọng yếu nhất.
Đối mặt với một kích toàn lực của tam đại cao thủ Mệnh Vẫn. Cho dù Lâm Minh mở ra Bát Môn Độn Giáp lần nữa, thực lực tiêu thăng, cũng không thể lấy một người đỡ toàn bộ, trường thương trong tay hắn run lên, nhịp chân đột nhiên lộn xộn, lực lượng bột phát.
Kim Bằng Phá Hư!
Sưu!
Thân ảnh Lâm Minh biến mất như quỷ mị, hợp kích của tam đại danh túc đánh vào khoảng không.
Ầm!
Năng lượng cuộn tất cả lên, nặng nề đụng vào vòng phòng hộ của đại điện, vòng bảo hộ chấn động. Kim quang phóng lên cao, mà Lâm Minh lại bằng vào thân pháp quỷ dị dễ dàng tránh qua, tránh né dư âm nổ mạnh, lần nữa xuất hiện, hắn như u linh rơi vào sau lưng Tư Đồ đường chủ!
Trong một nháy mắt, Tư Đồ đường chủ chỉ cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng ngược. Hắn cũng không quay đầu lại, thân thể đột nhiên bổ nhào về phía trước, song đã muộn!
Hai tay Lâm Minh bắt lấy đuôi trường thương, đột nhiên quét ngang ra.
Quang mang của trường thương màu đỏ giống như một vòng trăng tròn đột nhiên rõ ràng, tia sáng chói mắt!
Xuy lạp!
Chân nguyên hộ thể của Tư Đồ đường chủ bị trường thương cắt nát, một đạo vết máu cơ hồ cắt ngang đoạn xương sống, tùy ý để năng lượng Lôi Hỏa tràn vào trong cơ thể Tư Đồ, xông đến làm kinh mạch hắn rối loạn, miệng phun máu tươi.
Cao thủ Thiên Mệnh bảng bị một thương của Lâm Minh làm trọng thương!
- A a a!
Tư Đồ phát ra tiếng hô điên cuồng, hắn cố nén đau nhức trong kinh mạch, lao ra mấy bước, muốn xông vào bên trong vòng bảo vệ của mấy danh túc khác. Lâm Minh sao lại cho Tư Đồ cơ hội thở dốc, hắn đột nhiên tiến lên trước một bước, mở lại thân pháp Kim Bằng Phá Hư, dứt khoát đuổi theo Tư Đồ. Lôi đình cùng hỏa diễm gào thét, Lâm Minh nện xuống một thương, dứt khoát đập vào gáy Tư Đồ!
Tốc độ của Lâm Minh quá là nhanh, nhanh đến mức căn bản là Tư Đồ phản ứng không kịp nữa, đây chính là tăng phúc do tốc độ cực hạn mang đến cho chiến lực!
Khi Tư Đồ đường chủ tâm thần hoảng hốt, cơ hồ cho là đã bỏ mạng tại chỗ, ở bên người Lâm Minh, lão giả họ Ngạn phát động lôi đình nhất kích.
Phân Thiên kiếm!
Một kiếm bổ ngang, khí quyển phảng phất giống như bị chia ra làm hai, nếu như Lâm Minh tiếp tục công kích, tất nhiên bị Phân Thiên kiếm đánh trúng! Lão giả họ Ngạn lấy phương thức công kích bản thể Lâm Minh để bảo vệ Tư Đồ đường chủ, bọn hắn bây giờ cũng là châu chấu phía trên một cái dây thừng, một khi Tư Đồ đường chủ chết, tình huống của bọn họ sẽ bết bát hơn.
Song đối mặt một kiếm này, Lâm Minh căn bản để ý cũng đều không để ý, đây là hắn thật vất vả bằng vào loại tốc độ quỷ mị để tạo nên cơ hội, nếu như không thể nhất cổ tác khí làm Tư Đồ đường chủ bị thương nặng, như vậy lần sau bằng vào tốc độ đánh lén nữa sẽ khó có thể đắc thủ, chỉ cần tứ đại cao thủ Thiên Mệnh bảng có phòng bị, thời khắc đoàn kết là có thể phá hỏng đánh lén của hắn.
Cho nên một kích kia Lâm Minh tuyệt không thể buông tha nửa đường.
Ngạnh kháng Phân Thiên kiếm của lão giả họ Ngạn, Lâm Minh nghĩa vô phản cố, dứt khoát dùng một thương trí mạng đuổi theo Tư Đồ, đâm ra ngoài!
- Cái gì?
Lão giả họ Ngạn trơ mắt nhìn Lâm Minh tiếp tục đâm giết Tư Đồ, thế nhưng liều mạng đối với kiếm của mình!
- Tiểu tử này điên rồi sao? Lại còn khinh thường công kích của ta?
Nghĩ tới đây trong lòng lão giả họ Ngạn giận dữ, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn, lực lượng Phân Thiên kiếm trong tay tăng thêm một cấp.
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Phốc!
Một thương của Lâm Minh đâm vào phía sau lưng Tư Đồ đường chủ, ánh sáng màu xanh da trời của Chiến Linh thẳng tắp như lợi kiếm, xông thẳng lên trời xanh!
Tư Đồ đường chủ bị một thương không có chút trì hoãn nào xuyên thủng, bộ ngực bắn máu ra, cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ mà khàn khàn.
Mà cùng lúc đó, một kiếm của lão giả họ Ngạn cũng chém lên phía sau lưng Lâm Minh!
Ầm!
Năng lượng va chạm, Lâm Minh chợt quát một tiếng, năng lượng toàn thân bột phát, chân nguyên hộ thể vận chuyển tới cực hạn, lão giả họ Ngạn dù sao cũng là cao thủ Thiên Mệnh bảng, một kiếm toàn lực vẫn xé chân nguyên hộ thể của Lâm Minh ra như cũ, chém vào trên người Lâm Minh.
Răng rắc!
Trường kiếm bốn thước bị Ma Đế khải giáp đỡ, năng lượng tàn sát bừa bãi bị khôi giáp thủ hộ làm suy yếu hơn phân nửa, liền truyền vào kinh mạch bên trong thân thể Lâm Minh.
Thân thể Lâm Minh đã sớm trải qua Huyền Kim thần quả cùng Bát Môn Độn Giáp cải tạo, bền bỉ như bảo khí, lại có để đỡ được dư ba Phân Thiên kiếm của lão giả họ Ngạn!
Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, Lâm Minh cắn răng một cái, mạnh mẽ áp chế, khuôn mặt mang theo mặt nạ Mộc Linh ngọc đột nhiên chuyển hướng về lão giả họ Ngạn.
Một khắc kia, ánh mắt rét lạnh như cửu u địa ngục của Lâm Minh, hai đường vân màu đen quỷ bí uốn lượn trên mặt nạ kia đầy rẫy vô tận sát ý.
Ánh mắt của lão giả họ Ngạn chạm đến ánh mắt của Lâm Minh, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, kia phảng phất giống như là ánh mắt nhìn người chết, không mang theo một tia tình cảm! Hắn chỉ cảm giác mình phảng phất giống như đột nhiên trở lại phàm nhân, đối mặt với vùng địa cực gió bắc với băng tuyết ngập trời cùng rét lạnh, cả người rét run, linh hồn cơ hồ muốn đông cứng!
- Công kích của ngươi, quá yếu!
Bên tai lão giả họ Ngạn đột nhiên vang lên một loại thanh âm như của ác ma. Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt thiên toàn địa chuyển, rồi sau đó phảng phất có thanh âm vỡ vụn vang lên bên tai, Kiếm Tâm của hắn đúng là xuất hiện một tia vết rạn.
Cũng không phải là Kiếm Tâm của hắn yếu ớt, mà là sau khi chịu đựng đả kích như vậy, đối mặt với Lâm Lan Kiếm như Tử Thần, sự tin tưởng của hắn hoàn toàn hỏng mất.
- Cẩn thận!
Bên tai vang lên tiếng Liên Thạch Ngọc hô to, trong lòng lão giả họ Ngạn đột nhiên dâng lên một trận cảm giác nguy cơ, hắn liều lĩnh huy kiếm phách trảm đi ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, hai lỗ tai của lão giả họ Ngạn mất đi thính giác, mắt mở to như mù, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh truyền đến, bộ ngực giống như bị một tòa núi lớn va đập!
Ầm!
Trường kiếm thiên giai bốn thước gãy, lão giả họ Ngạn bị thương mang quét trúng bộ ngực, chân nguyên hộ thể bể tan tành. Hai cánh tay rung mạnh, kiếm quang chia năm xẻ bảy, xương sườn không biết bị chặt đứt mấy cái, lão giả họ Ngạn hộc ra ngụm máu lớn, bay rớt ra ngoài như diều đứt dây.
Vốn là thương chính diện va chạm với kiếm, chính là thương chiếm ưu thế, hơn nữa sức bật cùng lực lượng cơ thể của Lâm Minh vượt xa lão giả họ Ngạn, nếu như chỉ là như vậy, còn không đến mức quét gãy bảo kiếm thiên giai của lão giả họ Ngạn, chủ yếu là lão giả họ Ngạn dao động Kiếm Tâm, cảnh này khiến một kích cuối cùng của hắn ngay cả một nửa trình độ lúc bình thường cũng không có phát huy ra.
- Ngạn tông chủ!
Liên Thạch Ngọc tiếp được lão giả họ Ngạn, mới vừa rồi một thương cuối cùng của Lâm Minh dù sao hắn cũng đã chặn lại một chút. Chẳng qua là bị thương mang quét trúng, cho nên chính là trọng thương, không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nhưng là Tư Đồ đường chủ kia thì thảm. Bị một thương của Lâm Minh xỏ xuyên qua thân thể, mặc dù đã tránh khỏi vị trí trái tim yếu hại, nhưng là rất nhiều kinh mạch, nội tạng trong cơ thể cũng bị ám kình phá hư, đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu!
Chỉ là một lần đối mặt, mấy lần giao thủ ngắn ngủi, tứ đại cường giả Thiên Mệnh bảng liền một người trọng thương, một người nửa chết!
Chênh lệch làm sao lại lớn như vậy?
Trẻ tuổi tuấn kiệt tại chỗ thấy một màn như vậy lá gan cũng là tê liệt, đã sớm nghe nói Lâm Lan Kiếm cường đại như thế nào, bọn họ mặc dù thừa nhận điểm này, nhưng không có nhận biết trực quan, hôm nay vừa thấy Lâm Minh mới biết được, đối phương căn bản là ma quỷ!
Hắn đã hoàn toàn không ở cùng một tầng với đám trẻ tuổi tuấn kiệt, ngay cả danh túc của đại tông môn trên tay hắn cũng không có chút lực chống cự nào!
Hiện tại tuổi trẻ tuấn kiệt ở đây chỉ hận chính mình lúc ấy vì cái gì bị ma quỷ ám ảnh, tới phân bộ Pha Đà sơn tham gia cái Quần Anh hội chết tiệt này, nếu không cũng sẽ không tiến vào Tu La địa ngục này, sẽ không đối mặt với tên Tử Thần này.
Tứ đại cao thủ tâm cũng là run rẩy, nếu như vừa bắt đầu bốn người đoàn kết, còn có lực chống lại, hiện tại hao tổn hai người, còn đánh thế nào?
Tư Đồ đường chủ hộc ra ngụm máu lớn, nhìn Lâm Minh, con ngươi cũng có chút tan rã, hắn từ đầu tới đuôi, một chiêu cũng không ra!
Nguyên nhân chủ yếu chính vì tốc độ khủng khiếp của Lâm Minh.
Lấy ưu thế tốc độ đánh lén sau lưng, nhất cổ tác khí giết chết Tư Đồ, rồi sau đó bằng vào lực phòng ngự cường đại ngạnh kháng công kích của lão giả họ Ngạn, lấy lời nói đánh tan Kiếm Tâm của lão giả họ Ngạn, vung thương đánh cho đối phương bị thương nặng.
Lâm Minh nhìn như thắng được dễ dàng, thật ra thì dựa vào sự tàn nhẫn quả quyết cùng sự nắm chắc đối với cục diện chiến đấu hắn mới phát huy ra toàn bộ ưu thế của mình, áp chế ưu thế của đối phương, nếu không thật sự chiến đấu chính diện đồng thời lấy một địch bốn thì cho dù Lâm Minh mở Bát Môn Độn Giáp cửa thứ ba ra, cũng đừng nghĩ thắng lợi.
- Tư Đồ, mở trận, nếu không chúng ta đều phải chết!
Liên Thạch Ngọc dùng chân nguyên truyền âm nói với Tư Đồ đường chủ, thanh âm lo lắng mà hoảng sợ, hắn không dám kinh động Lâm Minh.
Tư Đồ gian nan chống đỡ thân thể, hắn luôn luôn không có hiểu được, tam đại ma sứ rốt cuộc đi đâu vậy? Bọn họ đuổi theo ra ngoài suốt hai canh giờ, đã làm cái gì? Tại sao Lâm Lan Kiếm một mình trở lại?
Tư Đồ không biết, lúc này tam đại ma sứ còn đang bay trở về ở cách đây hơn bốn ngàn dặm, vì khôi phục chân nguyên, bọn họ lựa chọn ngồi Linh chu.
Tốc độ của Linh chu dĩ nhiên không thể so sánh với bọn hắn bay hết tốc lực.
- Ma nhị, khí tức của Lâm Lan Kiếm đã hoàn toàn mất tích, ngươi nói hắn có khả năng nhanh chóng quay trở lại hay không, đánh lén phân bộ Pha Đà sơn?
Trong lòng ma sứ thứ ba có loại dự cảm không lành, lo lắng hỏi.
- Ma tam, ngươi quá lo lắng, Lâm Lan Kiếm mặc dù bỏ rơi chúng ta, nhưng cũng tiêu hao rất lớn, hắn nào có dư lực đánh lén Pha Đà sơn, hơn nữa cao thủ Pha Đà sơn đông đảo, Lâm Lan Kiếm cho dù ở trạng thái toàn thịnh cũng chưa chắc có thể thắng.