Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 810: Nguy cơ!




Tây Hoàng thành, thành phố lớn thứ ba Cửu Đỉnh thần quốc, cũng là một trong mười thành phố lớn trung tâm Thiên Diễn đại lục, nơi này có ba đại thế gia, còn có một tổ chức đặc thù, tên là Tri Thiên Mệnh.
Cổ ngữ người phàm có câu, ba mươi xác lập, bốn mươi chững chạc, năm mươi biết mệnh trời. Có nghĩa là người tới năm mươi tuổi đời đã cơ bản định hình, cũng biệt được vận mệnh của mình thế nào.
Cái tên của tổ chức Tri Thiên Mệnh chính là vì thế mới có.
Nó là tổ chức tình báo lớn nhất Thiên Diễn đại lục, Thiên Mệnh bảng là do nó bắt đầu, cùng liên thủ với mấy tổ chức tình báo khác mà soạn thành.
Ngàn năm trước, Tri Thiên Mệnh chỉ mới là tổ chức tình báo xếp hạng bốn năm trên đại lục, về sau nó tiêu hao công sức biên soạn Thiên Mệnh bảng, cũng cam đoan xếp hạng cơ bản chính xác của Thiên Mệnh bảng. Nhiều năm qua, danh vọng Tri Thiên Mệnh hưng thịnh, dần dần phát triển tới quy mô hiện giờ.
Lầu các Tri Thiên Mệnh nhìn rất ngăn nắp, hết sức bình thường, trong tầng một lầu các có vài người ngồi, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm. Thoạt nhìn chỗ này như một chỗ trà lâu, chỉ là nếu chú ý quan sát, sẽ phát hiện trong lầu các này ó bố trí cấm chế mạnh mẽ ở khắp nơi, dù là cao thủ đứng hàng Thiên Mệnh bảng bị cuốn vào cấm chế cũng sẽ trọng thương.
- Đây chính là Tri Thiên Mệnh biên soạn Thiên Mệnh bảng...
Lâm Minh ngẩng đầu, liếc qua ba chữ lớn trên bảng hiệu, nhấc chân bước vào.
- Hỏi tin tức cấp bậc gì? Bình thường? Bí ẩn?
Ở tầng một Tri Thiên Mệnh, một nam nhân trung niên áo dài xám ngồi ở ghế sau quầy, nhướng mắt đánh giá Lâm Minh.
Lâm Minh vẫn đeo mặt nạ Mộc Linh ngọc, chỉ là đổi kiểu dáng mới, do chính hắn tự điêu khắc thành.
Ở Cửu Đỉnh thần quốc, võ giả tham dự hội đấu giá, phường thị bí mật đều sẽ cho mang mặt nạ Mộc Linh ngọc để cho an toàn. Khi đến tổ chức tình báo tìm hiểu tin tức bí mật, cũng có người lựa chọn dùng mặt nạ Mộc Linh ngọc che giấu thân phận. Cho nên bộ dạng như Lâm Minh đến Tri Thiên Mệnh cũng không có gì lạ.
- Giá cả thế nào?
- Tin tức bình thường một Nguyên Linh thạch một cái, tin tức bí ẩn thì phải xem giá trị của tin tức mà xác định, bắt đầu từ năm mươi Nguyên Linh thạch, tăng không giới hạn. Ngươi còn có thể hỏi tin tức nhắm vào sự kiện đồ vật, như vậy sẽ tính phí riêng.
Rất nhiều võ giả đến Tri Thiên Mệnh hỏi tin tức sẽ xác định tin tức về một mặt nào đó, ví dụ như chuyên tìm kiếm vài thứ, hay là tìm kiếm người, như vậy thường là tin tức sẽ được ra giá cao, phải xem mức độ quý giá của vật này. Thậm chí có thể đưa ra giá cực cao mấy ngàn, mấy vạn Nguyên Linh thạch.
- Tin tức bình thường, về bốn đại thần quốc cùng cơ duyên, bí cảnh, ta muốn hai mươi cái.
Lâm Minh tùy ý nói, tin tức bình thường chưa chắc có giá trị, chỉ là vì được truyền bá rộng rãi, không thông qua Tri Thiên Mệnh cũng có thể hỏi được, cho nên mới chào giá hơi thấp.
Còn ba tháng qua Lâm Minh luôn bế quan, hoàn toàn không biết về bốn đại thần quốc, nhất là động tĩnh của Tu La thần quốc, tự nhiên phải tìm hiểu kỹ một phen, tránh cho đụng tường.
Người trung niên áo xám lấy ra hai mươi trang giấy đưa cho Lâm Minh, trong đó mười tờ nói về bốn đại thần quốc, mười tờ giải thích cơ duyên, bí cảnh...
Lâm Minh xem từng tờ một.
“Cửu Đỉnh thái tử Dương Vân cuối cùng xuống tay với những thương hành lớn... Có thể xuất hiện ở tin tức bình thường, xem ra đây là chuyện ai ai cũng biết”.
Lâm Minh xem tờ thứ hai, bên trên miêu tả Dương Vân đã niêm phong hai thương hành lớn ngoài Thiên Cơ thương hành ra, chứng cứ phạm tội đầy đủ, tịch thu tài sản.
“Tu La thần quốc quả nhiên lại treo giải thưởng cho ta, bắt sống ta sẽ được thưởng tám mươi vạn Nguyên Linh thạch, còn có hai viên Hóa Thần đan, ban thưởng một viên Duyên Thọ đan, đúng là bỏ vốn gốc mà”.
Lâm Minh cười khẽ, không để trong lòng, loại trao giải này cũng chỉ làm một lần, lần thứ hai không thể thành công, bằng không Tu La thần quốc đã sớm diệt vong.
“Đại ma sứ Tu La thần quốc cùng một vị quốc sư tự mình nhận lệnh đuổi bắt ta. Còn có ma sứ thứ hai, thứ ba, thứ tư, lập công chuộc tội. Đại ma sứ, chính là người ta gặp ngày hôm đó...”.
Lâm Minh nhớ tới cao thủ Thiên Mệnh bảng ở phân bộ Pha Đà sơn, khí tức của đối phương thật khủng bố, khó mà trốn thoát khỏi tay hắn.
Ngoài mười trang tin tức bình thường về bốn đại thần quốc, xem tiếp về bí cảnh, cơ duyên. Tuy rằng không ôm hy vọng gì, Lâm Minh vẫn xem một chút, tìm kỳ ngộ trong đó.
“Ồ? Tây bắc đại mạc tụ tập đủ chìa khóa bạch ngọc, mở ra bí cảnh Thánh Chủ thượng cổ để lại? Đồng thời mời anh hào thiên hạ cùng nhau thăm dò, chỉ là phải trả giá làm tây bắc đại mạc vừa lòng mới được cùng vào chung?”.
Lâm Minh xem tin tức này, trong lòng khẽ động, lúc trước hắn đánh chết Huyễn Vô Cực, phát hiện một chiếc chìa khóa bạch ngọc trong Tu Di giới của đối phương. Bởi vì thứ này, hắn xảy ra xung đột với tây bắc đại mạc Vương Nhất Thiện, ra tay ngay tại tiệc cưới.
Đến sau Lâm Minh dùng chìa khóa bạch ngọc trao đổi với một nữ nhân thần bí, tên là “Giác”, nàng xuất thân Thần Khí bộ tộc, có quan hệ lớn lao với thần nữ ngủ say trong Vạn Cổ Ma Khanh.
Không ngờ, hiện giờ tây bắc đại mạc rốt cuộc thu gom đủ chìa khóa bí cảnh, chuẩn bị mở ra di tích Thánh Chủ kia.
“Hắc hắc, mời anh ho thiên hạ, chỉ cần trả giá đủ làm tây bắc đại mạc vừa lòng là được tiến vào, nói nghe hay quá, tây bắc đại mạc này quá nửa là muốn tìm đá dò đường đi trước chịu chết miễn phí thay bọn họ”.
Ma Quang lên tiếng trong tinh thần chi hải của Lâm Minh.
“Ta dám cá, những võ giả thực lực quá mạnh, hoặc là xuất thân bốn đại thần quốc, bọn họ sẽ không được cho vào, sẽ chỉ thu những võ giả không có bối cảnh lớn thôi”.
“Ngươi nói rất đúng, nhưng dù sao, cũng sẽ có người đi vào, giành giật một phần cơ duyên”.
“Hả? Ngươi muốn đi?”.
Ma Quang biết, Lâm Minh đến Tri Thiên Mệnh hỏi cơ duyên, chính là vì tìm kiếm cơ hội đột phá Mệnh Vẫn, bí cảnh Thánh Chủ này là cơ duyên không tệ.
Trong đó có thể có một chút thiên tài địa bảo giá trị cực cao, hoặc là trải qua kỳ ngộ đặc thù cùng nguy hiểm sinh tử, có khả năng đột phá Mệnh Vẫn.
Lâm Minh trầm ngâm hồi lâu, không lập tức trả lời. Muốn đi bí cảnh Thánh Chủ, tất nhiên nguy hiểm rất lớn. Quan trọng nhất là hắn không thể phơi bày thân phận, ở trước mặt một đám cao thủ, che giấu thân phận nói dễ hơn làm, hơn nữa hắn hoàn toàn không biết gì về bí cảnh Thánh Chủ này, sau khi đi vào cũng không có ưu thế, không thể chống lại thế lực cấp thánh địa như tây bắc đại mạc.
Một khi bị vạch trần thân phận, Lâm Minh tin chắc Vương Nhất Thiện có thù oán với mình tuyệt đối sẽ thích ý bắt giữ mình giao cho Tu La thần quốc đổi thưởng.
Thật sự đi bí cảnh Thánh Chủ, đúng là mười phần chết chín!
Tuy rằng Lâm Minh không sợ mạo hiểm, nhưng với hiểm cảnh mà mình không thể khống chế, sẽ không tùy tiện đi thử.
Hơn nữa cho dù đi, cũng chưa chắc có thể có thể đột phá Mệnh Vẫn.
Nhìn ngày mở ra bí cảnh, còn hai tháng, nếu quyết định muốn đi, trễ nhất một tháng sau sẽ phải lên đường.
Nhất thời Lâm Minh không đưa ra quyết định, hắn ở lại trong thành không lâu, chạng vạng liền rời Tây Hoàng thành, vào hoang dã qua đêm.
Thân phận của hắn mẫn cảm, tuy rằng đeo mặt nạ Mộc Linh ngọc, nhưng cũng khó tránh khỏi người cố ý theo dõi. Dù sao tu vi Toàn Đan hậu kỳ, lại mang mặt nạ Mộc Linh ngọc, rất dễ làm người ta sinh ra liên tưởng.
Lâm Minh tùy tiện tìm hang động tự nhiên ngoài hoang dã, bố trí vào cấm chế phòng ngự và cảnh báo, cẩn thận che giấu mọi tung tích của mình, liền ngồi xuống điều tức.
Vì cẩn thận, Lâm Minh đã tính toán chỉ cần ở trong bốn đại thần quốc, mỗi tối đều đổi một chỗ.
Ngồi xuống mấy canh giờ, trăng treo trên cao, bỗng nhiên Lâm Minh đang ngồi sinh ra cảnh báo trong lòng.
Hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, cấm chế cảnh báo không phát động, rõ ràng là bị đối phương né qua, người tới không phải hạng xoàng!
“Chẳng lẽ là người Tu La thần quốc? Làm sao bọn họ tìm được ta? Võ giả Toàn Đan hậu kỳ lại mang mặt nạ Mộc Linh ngọc, khu vực trung ương Thiên Diễn đại lục không có một vạn cũng có tám ngàn chứ”.
“Huống chi đây là Cửu Đỉnh thần quốc, Tu La thần quốc có thể xếp cơ sở ngầm trong này cũng không thể quá rộng, làm sao tìm được mình nhanh như vậy? Chẳng lẽ bọn họ điều tra từng võ giả Toàn Đan hậu kỳ lại mang mặt nạ Mộc Linh ngọc?”.
“Hoặc là đối phương có thủ đoạn gì dò xét được mặt nạ Mộc Linh ngọc?”.
Trong lòng Lâm Minh xẹt qua ý nghĩ này, nhưng tiếp theo liền phủ định. Nếu có thủ đoạn này, đã sớm sử dụng, chỉ sợ mặt thật của mình cũng đã bị điều tra ra.
Lúc này, khách không mời bên ngoài cuối cùng đã đặt chân vào pháp trận giám thị mà Lâm Minh bố trí. Trên Chiến Tranh trận bàn trong hang động, Lâm Minh thấy được phù ảnh của nhóm người này.
Vừa nhìn, hắn liền hít một hơi lạnh.
Ma sứ thứ hai, ma sứ thứ ba, ma sứ thứ tư đều trình diện, hơn nữa bọn họ còn cung kính đi sau ba người, rõ ràng địa vị của ba người này cao hơn bọn họ!
Trong ba người có một người trung niên áo đen, bà lão cầm trượng đầu rồng, còn có một đồng tử má hồng hồng.
Bộ dáng đồng tử kia rất đáng yêu, nhưng Lâm Minh lại cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người hắn, dường như có một ác ma ẩn chứa trong người nó.
Còn bà lão chống trượng đầu rồng, cả người tràn đầy ma khí, tóc đen tung lên như mãng xà, thoạt nhìn giống như lão vu bà.
Bình thường nhất trong ba người chính là người trung niên áo đen kia, thân hình cao lớn, tai dài vai to, ánh mắt như tinh tú trên trời, cả người tỏa ra khí tức mạnh mẽ mà Lâm Minh quen thuộc.
“Đại ma sứ?”.
Lâm Minh nhận ra người trung niên này, nếu không ngoài dự liệu, hắn chính là đại ma sứ đã gặp ở phân bộ Pha Đà sơn! Cho dù lúc ấy hắn ở trong Linh chu, phát tán ra khí tức cũng làm Lâm Minh kinh hãi!
Hai người còn lại, có thể là quốc sư Tu La thần quốc.
“Trốn!”.
Đây là ý nghĩ đầu tiên Lâm Minh sinh ra, cũng là ý nghĩ duy nhất.
Đừng nói đằng trước là ba nhân vật khủng bố, chỉ riêng ma sứ thứ hai đến thứ tư, tùy tiện một người đi ra cũng vượt xa khả năng chống chọi của Lâm Minh!
Nhưng đối phương đã khóa chặt khu vực này, muốn lặng lẽ chạy đi không kinh động tới bọn họ là không thể nào.
Nếu thật sự so tốc độ, có thể đấu được hay sao?
Trong lòng Lâm Minh không có chút tin tưởng, nếu đối phương biết mình có ưu thế tốc độ, làm sao không có phòng bị, với nội tình Tu La thần quốc, làm sao không có thủ đoạn tăng lên tốc độ?
Đây là một trận sát cục nhằm vào hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.