Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 815: Tái sinh sau hủy diệt




Ầm ầm!
Sấm sét màu vàng hình thành trong cơn bão sét hùng hồn, Lâm Minh ở bên trong không thể tránh né, bên tai tràn đầy tiếng sấm ngợp trời, trơ mắt nhìn tia sét vàng xông vào người mình, mang theo khí thế to lớn không thể hình dung!
Uy lực của sấm sét màu vàng này vượt xa bất cứ loại Thần Lôi nào mà Lâm Minh đã thấy trước đó, hào quang vạn trượng!
Lâm Minh bị sấm sét màu vàng đánh trúng, chân nguyên hộ thể tan rã như tuyết dưới nắng hè, sấm sét vàng tràn vào trong người Lâm Minh!
Cả người Lâm Minh tê dại, miệng hộc máu, thân thể văng ra, bên ngoài cháy đen.
Trong tiếng sấm rít gào này, dường như có một cỗ thiên uy không thể chống cự đè lên người, tựa như một người đối mặt với trời cao.
Sấm sét là lực thiên phạt, xưa này yêu tu độ kiếp đều phải chịu đựng kiếp sấm sét, tương tự lực ngũ hành như lửa, băng, lôi đình lực càng thêm cuồng bạo thần bí, tượng trưng cho hủy diệt và thiên đạo.
Sắc mặt Lâm Minh tái nhợt như giấy trắng, hắn nhìn vào hạt giống Tà Thần, lại thấy hạt giống Tà Thần bao bọc trong lôi quang vàng, căng phồng đến cực hạn, không thể chứa thêm năng lượng.
Nói tới cùng, là Lâm Minh chưa thành linh thể, chỉ có thể tồn trữ chân nguyên trong đan điền, còn thân thể dù cứng rắn, nhưng lại không có năng lực chứa đựng chân nguyên, làm cho tất cả năng lượng đều dựa vào hạt giống Tà Thần áp chế. Nếu Lâm Minh có thể nhanh chóng hút ra lôi đình lực trong hạt giống Tà Thần, đem đi luyện hóa, nhất quyết sẽ không tới mức thế này. Cộng thêm Lâm Minh lĩnh ngộ Lôi chi ý cảnh thật là không cao, như vậy khiến cho hắn càng khó khống chế sấm sét vàng trong người.
- Tiểu tử, mau xông ra, bằng không ngươi phải chết! Ở trong lôi vực này, bảo khí phòng ngự dạng kim loại chỉ có tác dụng rất nhỏ, dù ngươi tế ra Càn Khôn Dung Nhật lô cũng chỉ có dựa vào trường năng lượng của nó suy yếu một phần nhỏ lôi đình lực. Ngươi trốn ở trong dù có thể thoải mái một ít, nhưng mất đi năng lực hành động, vậy là chờ chết!
Ma Quang lo lắng kêu to trong đầu Lâm Minh, nó là linh hồn thể, đối mặt với lôi đình lực sẽ bị khắc chế mạnh, không giúp được chút gì cho Lâm Minh.
Xèo xèo xèo!
Toàn thân Lâm Minh lấp lánh lôi điện, ánh vàng chói mắt, bởi vì chân nguyên hộ thể vỡ nát, quần áo của hắn bị sấm sét đốt thành tro bụi, lộ ra Ma Đế khải giáp ngăm đen.
Áo giáp bảo khí kim loại có tác dụng mạnh nhất là phòng ngự công kích vật chất. Đối với công kích thể năng lượng, ví dụ như lửa, băng, tác dụng phòng ngự cực nhỏ, đặc biệt là lôi đình lực thì càng thêm bé xíu, thậm chí rất nhiều áo giáp kim loại còn có tác dụng phụ hấp thụ sấm sét, làm võ giả càng bị tổn thương lôi đình lực mạnh hơn.
Lâm Minh đương nhiên biết rõ điều này, nhưng hiện giờ cả người hắn tê dại, hành động khó khăn. Vừa rồi, Tất Như Ngọc rõ ràng là vì không thể chịu nổi lôi đình lực, cho nên mới phát ra một đòn cuối cùng đẩy mình vào chỗ nguy hiểm này.
Lâm Minh cắn răng, nén nhịn đau đớn cả thân thể lẫn thần hồn, bay ra ngoài lôi vực.
“Đáng chết! Pháp tắc không gian nơi này hỗn loạn hoàn toàn, lực trường bị năng lượng cuồng bạo vặn vẹo, đã gần như khép kín”.
Vốn Lâm Minh chỉ cần bay tới là vào chỗ này, nhưng lúc ra ngoài, lại không thể xác định được phương hướng tiến tới.
Với trạng thái của Lâm Minh hiện tại, phân tích pháp tắc không gian hỗn loạn đã trở nên cực kỳ khó khăn.
Nếu là lúc bình thường, Lâm Minh có thể từ từ phân tích, cùng lắm chỉ trong vòng một bữa cơm là có thể hiểu được pháp tắc không gian nơi này. Nhưng hiện tại, ở trong sấm sét vạn trượng, chỉ cần ở thêm mười mấy giây là Lâm Minh sẽ không chịu nổi lôi đình lực, kinh mạch bị thiêu hủy vĩnh viễn, thậm chí tan thành tro bụi!
“Hỏng rồi!”.
Lâm Minh cắn môi đến chảy máu, càng là lúc sống còn, hắn lại càng phải bình tĩnh.
“Phân tích lực lượng không gian hỗn loạn cũng đã không kịp nữa!”.
Sắc mặt Lâm Minh trầm lắng, ánh mắt co rút, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ tới các khả năng sống sót.
Ngay lúc này, Ma Quang hoảng hốt hô lên.
- Cẩn thận!
“Hả?”.
Lâm Minh ngẩng đầu, chỉ thấy cách hắn mấy chục trượng, có một đoàn sương mù vàng nhạt đang bao phủ tới, lặng lẽ không một tiếng động như quỷ mị.
Trong nháy mắt đó, Lâm Minh cảm nhận được lôi đình lực khủng bố gấp mười lần tia chớp màu vàng lúc nãy.
“Lôi Linh?”.
Giữa Cửu Thiên Lôi Vực tràn ngập lôi điện vô tận này gặp phải Lôi Linh là chuyện quá bình thường, hơn nữa đẳng cấp Lôi Linh này tuyệt đối là thiên giai trung phẩm trở lên!
Nếu là bình thường, Lâm Minh gặp được Lôi Linh như vậy sẽ kích động hưng phấn, nhất định phải bắt được nó, sau đó nghĩ cách hấp thu.
Nhưng hiện giờ, nhìn thấy Lôi Linh như vậy, Lâm Minh lại như gặp phải Tử Thần!
Với tình huống hiện tại của hắn, lại nuốt một cái Lôi Linh, sợ là sẽ nổ tan xác tại chỗ!
Thân thể nổ tung cũng tương tự với quá trình độ qua Mệnh Vẫn, nhưng Lâm Minh tuyệt đối không dám đi độ Mệnh Vẫn ở trong này. Dưới tình huống mình còn nguyên vẹn đã bị đốt thành tro, nếu nổ thành đoàn sinh mệnh đẫm máu kia, vậy thì kết cục sẽ chẳng còn gì cả!
Trên trán Lâm Minh toát mồ hôi, mồ hôi vừa xuất hiện, sẽ bị tia chớp chưng khô, hắn cố nhịn cảm giác tê dại, vận chuyển thân pháp, muốn tránh né Lôi Linh thiên giai kia.
Hiện giờ hắn cũng bất chấp mình còn có thể chống cự được bao lâu trong lôi vực, không tránh né được Lôi Linh, vậy sẽ lập tức chết ngay.
Dường như trước mặt là con đường chết, nhưng Lâm Minh vẫn không bỏ cuộc, chỉ cần một đường sống, hắn sẽ nắm chắc, tùy thời xông ra khỏi Địa Ngục lôi này!
Xèo xèo xèo!
Lôi Linh phát ra tiếng vang nhỏ, thân thể hóa thành sương mù của nó từ từ vặn vẹo, từ một đoàn sương mù vàng hóa thành hình con mãng xà màu vàng. Tuy rằng thân thể hư ảo, nhưng quả thật là hóa hình.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Minh co rút, Lôi Linh hóa hình, như vậy chứng minh đẳng cấp Lôi Linh này còn muốn cao hơn cả Phần Tinh Chi Viêm!
Nói cách khác, nó là Lôi Linh thiên giai thượng phẩm!
Trên vùng trời Kỳ Tích chi hải, không, chỉ mới là trên vùng trời tám ngàn dặm đầm lầy màu đen bên cạnh Kỳ Tích chi hải, đã có một cái Lôi Linh thiên giai thượng phẩm. Hơn nữa chỗ này còn không phải nơi sâu nhất trong Cửu Thiên Lôi Vực, chỗ sâu nhất lôi vực khẳng định có tồn tại Lôi Linh đẳng cấp càng cao hơn.
Chỉ mới tám ngàn dặm đầm lầy màu đen đã như thế, như vậy trên vùng trời cao nhất Kỳ Tích chi hải thì sẽ thế nào?
Lâm Minh cảm thấy vô cùng rung động, buồn cười là mình còn cho rằng nếu trên vùng trời Kỳ Tích chi hải chỉ có sấm sét, vậy mình chưa chắc không thể đi một chuyến. Hiện giờ xem ra cảnh giới còn kém quá xa, đại năng Thần Hải hậu kỳ cũng có đi không có về, huống chi là mình. Dù là có hạt giống Tà Thần chống đỡ, tu vi cũng là khuyết điểm mà hắn vĩnh viễn không bù đắp được.
Ngay lúc đó, Lôi Linh hình rắn chớp mắt, phát ra hai tia sáng vàng như kiếm nhọn bắn lên người Lâm Minh! Trong mắt nó mang theo vẻ ngạc nhiên và tham lam.
Chỉ bị ánh mắt như kiếm nhọn này nhìn vào, Lâm Minh liền có cảm giác thân thể tê dại. Quả nhiên là Lôi Linh thiên giai thượng phẩm, thậm chí có thể là hạng đỉnh cao trong Lôi Linh thiên giai thượng phẩm, có thể gọi là Lôi Linh thiên giai cực phẩm, đây đã là tồn tại cực hạn của Lôi Linh!
Sau khi Lôi Linh hóa hình, đã thông linh, nó nhìn Lâm Minh, tuy rằng loài người trước mặt rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, nhưng không biết vì sao, nó vẫn cảm nhận được cảm giác làm nó kính sợ. Dường như đây là trí nhớ truyền thừa các thế hệ từ ngày nó sinh ra, từ mười mấy vạn năm trước.
Cỗ cảm giác kính sợ này làm nó sợ hãi, nhưng đồng thời cũng làm nó hưng phấn, điều này đại biểu cho trong cơ thể loài người này ẩn chứa năng lượng vô cùng tinh khiết.
Từ sau khi nó sinh ra, cắn nuốt vô số tinh hoa lôi điện, mới chầm chậm trưởng thành đến cảnh giới bây giờ. Nhưng so sánh với loài người trước mắt, tinh hoa lôi điện nó cắn nuốt trước kia trở nên không đáng kể, dù là cộng gộp hết lại, cũng không bằng một phần mười loài người này.
Đó là lôi đình lực vô cùng tinh khiết, mang theo thiên uy mênh mông, làm tâm thần nó rung động.
Nuốt hắn! Sẽ có được lực lượng mạnh hơn!
Trong ý niệm của Lôi Linh bỗng nhiên nảy ra ý tưởng này, tiếp theo liền trở nên tràn ngập, chiếm cứ cả linh hồn nó!
Nuốt hắn!
Nuốt hắn!
Nuốt hắn!
Trong linh hồn Lôi Linh cứ quanh quẩn tiếng hét này, làm cho nó hưng phấn điên cuồng.
Ánh mắt nó nhìn Lâm Minh càng trở nên hung tàn, ngày càng tham lam, ánh mắt màu vàng như hóa thành kiếm nhọn thực chất, xuyên thủng hư không.
Thân thể Lâm Minh vẫn không nhúc nhích được, hắn dùng hết sức rút ra trường thương, cố nén tinh thần lực cạn kiệt đau đớn, vừa áp chế lôi đình lực điên cuồng trong cơ thể, vừa đối mặt với Lôi Linh hùng mạnh thiên giai thượng phẩm, có khi là thiên giai cực phẩm.
Chuyện đến giờ, trong lòng hắn biết khó tránh khỏi trận chiến này. Bản thân Lôi Linh đã am hiểu tốc độ, hơn nữa lại là ở trong Cửu Thiên Lôi Vực, có lực lôi điện vô tận thêm vào, tốc độ của nó nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với mình đang trong trạng thái tê dại.
Nếu không tránh khỏi, vậy chỉ có thể liều chết chống lại!
Đối mặt với hiểm cảnh sinh tử, ánh mắt Lâm Minh càng thêm lạnh lẽo, hắn truyền toàn bộ ý chí lên trường thương, cả thanh trường thương như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, phát ra tiếng ngâm hưng phấn.
Rống!
Lôi Linh phát ra tiếng gào long trời lở đất, tiếng rít gào như tiếng sấm đến từ viễn cổ hư vô, xuyên qua năm tháng vô tận vang vọng trong Cửu Thiên Lôi Vực, rung động núi sông!
Theo tiếng rít gào này, tất cả lôi quang trong vòng mười dặm lôi vực đều cuốn vào Lôi Linh!
Một tia sét màu vàng đã mạnh mẽ kinh khủng, vô số tia sét vàng trong vòng mười dặm hội tụ một chỗ, không thể tưởng tượng nổi uy lực của nó!
Ngay lúc đó, tất cả lực lôi điện bên cạnh Lâm Minh biến mất, thân thể cùng thần hồn tê dại cũng giảm bớt, nhưng tình huống này càng làm hắn kinh hãi, hắn coi thường sự hùng mạnh của Lôi Linh thượng phẩm đỉnh cao!
Ầm ầm ầm ầm!
Theo tiếng sấm vang vô tận, trên người Kim Xà Lôi Linh quấn đầy lôi điện màu vàng, thân thể lớn ra ngàn trượng, nó rít gào xông ra, đớp lấy Lâm Minh!
Khắp lôi vực tiếng sấm ầm ầm, sấm sét màu vàng thật to quét lung tung, không gian xung quanh xuất hiện những mảng vết rạn lớn!
Đối mặt với Lôi Linh thiên giai cực phẩm dài mấy ngàn trượng, thời điểm sống còn, Lâm Minh rống lớn, bột phát ra lực lượng mạnh nhất.
Mở ra Tà Thần lực đến tận cùng, lôi đình lực vô tận ẩn chứa trong hạt giống Tà Thần và đan điền bị hắn mạnh mẽ hàng phục, nhập vào trường thương thiên giai trung phẩm.
Thời khắc đó, bởi vì khống chế năng lượng lôi điện mà cạn kiệt linh hồn lực quá độ, tinh thần chi hải của Lâm Minh dấy lên sóng gió ngập trời, dù có Luân Hồi võ ý trấn áp, tinh thần chi hải cũng xuất hiện vết rách!
Nhưng mà, như vậy còn chưa đủ!
Toàn bộ ý chí võ đạo bột phát ra từ trong tinh thần chi hải, Chiến Linh hình cây thương màu xanh da trời rít gào xông ra, hợp làm một với trường thương!
Hống!
Lâm Minh phát ra tiếng rống cuối cùng, Phần Tinh Chi Viêm trong hạt giống Tà Thần cũng gào lên xông ra, hợp với lôi đình lực vô tận, phát ra bùng nổ mạnh mẽ nhất!
Ầm!
Cả lôi vực như mọc lên mặt trời tím đỏ, thế gian bao phủ dưới ánh mặt trời. Không Gian ý cảnh, Hỏa chi ý cảnh, Lôi chi ý cảnh, ba thứ lần đầu dung hợp với nhau, bột phát ra hào quang chói lọi như ngân hà đụng xuống mặt đất!
Khoảnh khắc đó, âm thanh như bị cắn nuốt, thời gian chậm lại, mãng xà to lớn dài ngàn trượng đụng vào mặt trời tím đỏ, hội tụ uy lực lôi đình trong vòng mười dặm, cộng thêm lực lượng bản thân Lôi Linh thiên giai cực phẩm, hùng mạnh cỡ nào!
Trong va chạm khủng bố này, vô số sấm sét bắn ra như lưỡi kiếm sắc nhọn, hạt giống Tà Thần trong người Lâm Minh rung động dữ dội, một mình nó thừa nhận oai thiên địa vô tận này.
Va chạm với lôi đình lực vô tận trong vòng mười dặm và Lôi Linh thiên giai cực phẩm, toàn bộ bị hạt giống Tà Thần một mình chống đỡ! Sấm sét là lực thiên phạt, nó như nghịch thiên bước đi!
Thân thể Lâm Minh gánh chịu dư uy của sấm sét, dù thế, thân thể Lâm Minh đã trải qua rèn luyện cũng bị đánh cho vỡ nát, mạch máu nổ tung, kinh mạch đứt khúc, máu phun trào.
Nhưng tất cả cũng không làm Lâm Minh kinh sợ, hắn cắn răng, dựa vào một cỗ ý chí ngang ngạnh mà chống đỡ.
Ngay lúc này, một chuyện làm Lâm Minh khiếp sợ xảy ra, bỗng nghe tiếng răng rắc vang lên, hạt giống Tà Thần một mình thừa nhận thiên uy vô tận, nứt ra vết rạn rõ ràng!
Lâm Minh liền trừng to mắt.
Hạt giống Tà Thần... Bị nứt?
Sao lại thế này?
Bảy năm qua, công hiệu thần kỳ của hạt giống Tà Thần đã ăn sâu bén rễ trong lòng Lâm Minh, nó nằm trong di tích Tà Thần thượng cổ, trong cảm nhận của Lâm Minh, bí pháp Tà Thần là thần vật gần với Ma Phương nghịch thiên!
Công pháp như thế, ngưng kết ra hạt giống lại bị vỡ nát?
Tại sao lại như vậy?
Lâm Minh trừng mắt nhìn vết rạn trên hạt giống Tà Thần, nó rõ ràng như vậy, dữ tợn như thế, như cái miệng khổng lồ của hung thú.
Lâm Minh có thể cảm giác được, Lôi Linh thiên giai cực phẩm cùng lực sấm sét màu vàng trong vòng mười dặm chảy vào trong hạt giống Tà Thần, chính là nó làm cho hạt giống Tà Thần vỡ vụn!
Rắc rắc rắc!
Tiếng vỡ vụn vẫn tiếp tục, rơi vào tai Lâm Minh như tiếng sấm sét nổ vang. Cả hạt giống Tà Thần rạn nứt làm hai, sau đó cảnh tượng xảy ra khiến Lâm Minh trợn mắt há mồm.
Một cái mầm non hai màu tím đỏ vươn ra từ trong hạt giống, gian khổ nhưng ra sức mọc lên trên. Nó mang theo hào quang mênh mông, quấn quanh lửa và tia chớp nhỏ, như thần linh non nớt.
Hạt giống Tà Thần... Nảy mầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.