Đóa Huyết Sắc Liên Hoa nở rộ, Tư Đồ Dao Hi cảm giác có một trường năng lượng vô hình ngập trời phủ xuống, khí tức hoang mang thê lương, mang theo pháp tắc đại đạo làm người ta không thể chống cự, chỉ có thể sinh ra lòng quỳ bái.
Bị bao phủ trong trường năng lượng này, bà ta chỉ cảm thấy mất hết sức lực, chân nguyên tán loạn, tay trói gà không chặt, dường như nháy mắt biến về người phàm. Đừng nói công kích Lâm Minh, ngay cả chạy đi cũng tốn sức.
- Sao lại thế này!
Tư Đồ Dao Hi luống cuống, hoàn toàn hoảng hốt. Võ giả đã quen dựa vào thực lực của mình, đột nhiên mất đi thực lực biến thành người phàm, làm sao mà không hoảng sợ?
Lâm Minh lười nhìn Tư Đồ Dao Hi, chỉ xách lấy Tư Đồ Ngưỡng Quang như gà con kéo lên cao, hai chân rời khỏi đất.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Tư Đồ Ngưỡng Quang vung vẩy hai chân, hắn cảm giác tay của Lâm Minh giống như kìm sắt.
Không để ý tới Tư Đồ Ngưỡng Quang gào thét, Lâm Minh cười hung tợn,
- Không phải biết chút Thải Âm Bổ Dương thuật Dâm đ*o, muốn hút nguyên âm của nàng hay sao? Hắc hắc, ta cho ngươi về sau vĩnh viễn không dùng được chiêu này nữa.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Lúc này Tư Đồ Ngưỡng Quang cảm thấy Lâm Minh cười như ma quỷ, hẳn gào thét, liều mạng muốn vận chuyển chân nguyên, nhưng lại không có chút tác dụng.
Lâm Minh làm sao để ý hắn giãy giụa, hai tay bắt lấy Tư Đồ Ngưỡng Quang đè xuống, đầu gối đây lên nhắm ngay vào giữa hai chân của hẳn!
Bùm!
Nghe như trứng gà vỡ nát, Tư Đồ Ngưỡng Quang phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo cắt tiết, hẳn cảm giác giữa hai chân truyền đến đau đớn sống không bằng chết, một mảnh tương hồ!
Khỏi hỏi, hắn bị đầu gối của Lâm Minh húc vào, phế bỏ công năng của đàn ông!
Là võ giả, năng lực chịu đau rất mạnh, đứt tay chân chỉ cắn môi là chịu đựng được, thậm chí còn có thể dùng thiên tài địa bảo bù đắp lại. Nhưng cơ quan sinh dục thì khác, đó là chỗ tôn nghiêm của đàn ông, tổn thất nơi đó gây ra đả kích tâm lý vượt xa đau đớn thể xác.
- Ta bị thiến... Ta bị thiến... Tư Đồ Ngưỡng Quang ta, thiên tài tuyệt đỉnh lập chí trở thành cường giả Thần Hải, lại bị người ta thiến!
Ánh mắt Tư Đồ Ngưỡng Quang mất đi tiêu cự, môi run run thì thào nói, khoảng khắc đó, thế giới của hắn biến thành u ám!
Lâm Minh cười lạnh, hai tay dùng sức, liền nghe tiếng răng rắc rợn người vang lên, hai tay của Tư Đồ Ngưỡng Quang bị Lâm Minh bẻ gãy! Sau đó Lâm Minh bóp chặt lấy cổ tay Tư Đồ Ngưỡng Quang, trực tiếp rút ra hai sợi gân đẫm máu!
Tư Đồ Ngưỡng Quang phát ra tiếng kêu thảm thiết như cắt tiết heo, cả người run rẩy, sống không bằng chết!
Lâm Minh cứ thế phế bỏ một thiên tài tuyệt đỉnh Mệnh Vẫn tầng năm, không dùng vũ khí, không dùng võ kỹ, thậm chí còn không dùng tới chân nguyên. Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, phế đi Tư Đồ Ngưỡng Quang như xé xác gà con, đây là thực lực cỡ nào!
Lâm Minh ném xuống Tư Đồ Ngưỡng Quang như chó chết, quay sang nhìn Tư Đồ Dao Hi cùng Tư Đồ Mỹ Nguyệt, vẻ mặt dữ tợn!
Lúc này Tư Đồ Dao Hi hai chân phát run, còn Tư Đồ Mỹ Nguyệt sợ đến co cuộn lại, bộ ngực phập phồng, hoa dung thất sắc, thống khổ mà nói:
- Đừng... Đừng mà...
Nhìn Lâm Minh đi về phía mình, Tư Đồ Mỹ Nguyệt ngã ra đất, tay chân bò càng không ngừng lùi ra sau. Nàng cũng như Tư Đồ Dao Hi, bị bao phủ trong lực trường kỳ dị này, không thể dùng tới chân nguyên trong người, nếu không phải Lâm Minh cố ý khống chế không giết họ, bọn họ đã sớm thành tro bụi rồi!
- Ngươi muốn xé nát quần áo của nàng, cắt ngàn vạn đao?
Lâm Minh đi sang phía Tư Đồ Mỹ Nguyệt.
- Ta... Ta không dám, không dám!
Tư Đồ Mỹ Nguyệt muốn khóc ra, nàng có kiêu ngạo, nhưng nó được xây dựng trên cơ sở thực lực tuyệt đối. Hiện giờ nàng bị bao phủ trong lực trường kỳ quái này, mất đi lực lượng chỉ như người phàm, cái gì cũng không phải, làm sao còn kiêu ngạo?
Ở ngoài đại trận, Lan Vân Nguyệt ngơ ngác nhìn tất cả. Nàng có điều không hiếu, rõ ràng ba người này đều là hạng nhân vật thủ đoạn thông thiên, vì sao ở trước mặt Lâm Minh lại biến thành người thường, không có sức chống cự, mặc cho người khác nhào nặn?
- Đừng giết ta, đừng mà, ngươi bảo ta làm gì cũng được, ta làm nô bộc cho ngươi, đừng giết ta!
Võ đạo chi tâm của Tư Đồ Mỹ Nguyệt vốn đã không cứng cỏi như Tư Đồ Yêu Nguyệt và Tư Đồ La Sát, đối mặt với uy hiếp tử vong, nàng triệt để sợ hãi.
- Nô bộc? Hừ, ta không cần! Ta cho ngươi biết cái gì là gieo gió gặt bão!
Lâm Minh vung tay lên, trực tiếp xé nát quân áo Tư Đồ Mỹ Nguyệt, sau đó một chưởng đánh vào ngực Tư Đồ Mỹ Nguyệt, Tuyệt Mạch Thủ!
Bùm!
Một cồ chân nguyên tràn vào người Tư Đồ Mỹ Nguyệt, phá hoại lung tung, kinh mạch toàn thân nàng vỡ nát, phun ngụm máu lớn, toàn bộ chân nguyên trong người bị đánh tan, ngay cả đan điền cũng tan vỡ, tháo sạch nguyên khí!
Một chưởng của Lâm Minh, phá đi thần thông của Tư Đồ Mỹ Nguyệt!
Tư Đồ Mỹ Nguyệt đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt nàng xám như tro, môi run run. Là một thiên chi kiều nữ, nàng đã có thói quen cao cao tại thượng, đột nhiên ngã xuống từ đám mây, có thể tưởng tượng nỗi đau đớn đó!
Lâm Minh nắm lây Tư Đô Mỹ Nguyệt, trực tiếp ném ra ngoài Huyền Huyết Tỏa Thiên đại trận, ném cho Lan Vân Nguyệt. Hiện tại Huyền Huyết Tỏa Thiên đại trận nối liên với tâm ý của hắn, muốn mở ra lúc nào cũng được.
- Ta không giết ngươi, chừa lại cho ngươi một mạng, phế đi thần thông của ngươi, nhưng ngươi vượt qua Mệnh Vẫn tầng sáu, tuy rằng phá vỡ thần thông, dù sao thân thể trải qua rèn luyện, còn có thọ mệnh ngàn năm. Từ nay về sau, ngươi chính là nô bộc của nàng, làm trâu làm ngựa, không thể trái lời. Nếu ngươi hầu hạ chu đáo, không chừng ta có thể khôi phục chút thực lực cho ngươi, bằng không chém ngàn vạn đao, sống không bằng chết!
Vốn Lâm Minh muốn ấn theo lời Tư Đồ Mỹ Nguyệt, trước tiên xé nát quần áo của ả, sau đó cắt bỏ từng miếng thịt. Nhưng đến lúc xuống tay lại cảm thấy chán ghét, lựa chọn thủ đoạn lùi lại một bước.
- Làm nô làm tỳ...
Tư Đô Mỹ Nguyệt môi run run, bảo một người tâm cao khí ngạo như nàng đi hầu hạ một người phàm, còn khó chịu hơn là giết nàng.
- Lâm Minh... Lâm Minh... Tên súc sinh kia, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Tư Đồ Dao Hi tức giận đến cả người run run, cũng là sợ đến phát run, hiện giờ bà ta không có sức chống trả ở trước mặt Lâm Minh!
- Tiếp theo là ngươi!
Lâm Minh lạnh lùng đi tới trước người Tư Đồ Dao Hi, khóe miệng nhếch lên tươi cười hung ác.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân ồn ào, Lâm Minh quay lại nhìn, đã thấy mười mấy võ giả xông vào, trong đó đa số là con cháu Tu La Thần quốc, còn bao gồm cả người trung niên họ Tôn bị Lâm Minh gieo dấu ấn theo dõi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trước đó nghe tiếng kêu thảm thiết, cảm giác tra xét bên này lại phát hiện không gian bị thứ gì phong tỏa, những người này vội vàng chạy tới, liền thấy cảnh tượng thê thảm này.
- Lâm Lan Kiếm!
Người trung niên họ Tôn liếc qua liền thấy được Lâm Minh, tuy nhiên hắn vẫn quen gọi tên ban đầu của Lâm Minh, cái tên Lâm Lan Kiếm luôn là ác mộng của hắn!
- Hắc hắc, đều tới rồi, vậy đừng đi nữa.
Lâm Minh lộ ra tươi cười hung ác.