Lâm Minh cảm giác đan điền rõ ràng nóng rực lên, mầm non Tà Thần tùy ý cắn nuốt mảnh vỡ đại đạo do Tiêu Đạo Cực lưu lại, những mảnh vỡ này đều ẩn chứa lý giải của Tiêu Đạo Cực đối với hỏa hệ đại đạo, để cho Lâm Minh đến tìm hiểu thì đương nhiên là vô cùng gian nan, nhưng đối với mầm non Tà Thần mà nói thì lại hoàn toàn không có vấn đề này.
Từng mảnh vỡ đi theo dòng năng lượng mãnh liệt, bị mầm non Tà Thần hấp thu vào, sau đó giống như từng con dấu, khắc trên mầm non Tà Thần.
Đa phần mảnh vỡ đại đạo pháp tắc được khắc thành từng phù văn trên mầm non Tà Thần, sau đó những phù văn này không ngừng di động, hội tụ đến cùng nhau, một chiếc lá mới từ đỉnh của mầm non Tà Thần chậm rãi được mở ra, càng lên cao hơn, sau đó, một chiếc lá non gian nan mở rộng ra.
Đến tận bây giờ, mầm non Tà Thần đã có 5 chiếc lá cây, ba chiếc lôi hệ, 2 chiếc hỏa hệ, 5 lá cây này, mỗi một chiếc lá đều có đặc điểm của mình, màu sắc, hình dáng hoàn toàn bất đồng.
Chiếc lá thứ nhất là hỏa diễm, có hình trái tim, đỏ rực như lửa, chiếc thứ hai là lôi đình, có màu vàng, thân lá hẹp dài, giống như một thanh phi kiếm, chiếc lá thứ ba cũng là lôi đình, có màu tím, hình dạng rất cổ quái, giống như một chiếc tiểu đỉnh, ở giữa được khắc một con sư tử nhỏ, đây là do mầm non Tà Thần cắn nuốt Tử Sư Lôi Nguyên mới mọc ra, chiếc lá thứ tư là khi Lâm Minh tiến vào Thần Vực, hấp thu thiên phạt lực mới hình thành, cũng có màu vàng đỏ, hình dáng giống như một thanh trọng kiếm.
Chiếc lá mới nhất này cũng có hình dáng cực kỳ cổ quái, bốn cạnh của nó vuông vức, giống như một chiếc ngọc tỷ, lá cây có màu vàng đỏ, các sợi gân lá hình thành vô số hoa văn huyền diệu, những hoa văn này thể hiện lĩnh ngộ của Tiêu Đạo Cực đối với hỏa hệ đại đạo pháp tắc.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Lâm Minh đã cắn nuốt một nửa số mảnh vỡ đại đạo pháp tắc ẩn chứa trong Cực Đạo bia đá!
Những mảnh vỡ này kỳ thật đều là hạt giống pháp tắc mà Tiêu Đạo Cực lưu lại, phối hợp với Cực Đạo bia đá, dần dần được sinh ra, bị cắn nuốt thì vẫn còn có thể tái sinh được, nhưng tích lũy nhiều năm như vậy bị Lâm Minh hấp thu một nửa, Thánh Khí Các khí linh vẫn cảm thấy phi thường đau lòng, hơn nữa nó cũng không hiểu được, đạo lý của những mảnh vỡ đại đạo pháp tắc này cực kỳ thâm ảo, muốn luyện hóa một mảnh vỡ thì cũng phải tiêu phí không ít thời gian, làm sao có thể bị hấp thu dễ dàng như thế được?
- Tiểu tử này, trên người nhất định có bí mật, chỉ dựa vào ngộ tính thì tuyệt đối không thể làm được điều này.
Thánh Khí Các khí linh có kiến thức phi phàm, cho dù nó không nhìn ra mầm non Tà Thần, những cũng có thể đại khái phán đoán được một vài thứ.
- Thanh niên này có số mệnh phong Đế, tiềm lực, thiên phú của hắn đều cực kỳ xuất chúng, rất nhiều thiên tài của Phượng Minh Cung tiến vào khảo hạch của ta, sau một trận khảo hạch thì mặt xám mày tro, nhưng người này chẳng những thành công một cách hoàn mỹ, mà còn có thể đạt được chỗ tốt cực lớn, người như vậy, lực lượng đạt đến mức tận cùng, còn có năng lực chuyển nguy thành an, có thể chuyển hóa kiếp nạn mà các thiên tài bình thường phải ngã xuống trở thành kỳ ngộ, đây chính là Đế Giả số mệnh! Không chỉ bọn hắn có vận khí tốt, mà trong thâm tâm bọn hắn có đủ tin tưởng, cũng có đủ thực lực để hóa nguy nan thành cơ duyên!
Thánh Khí Các khí linh đang cảm khái, một gương mặt cũng xuất hiện trong thiên địa, mà tấm Cực Đạo bia đá kia cũng ầm ầm rơi vào trong lòng đất, hoàn toàn biến mất.
- Người trẻ tuổi, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch, Phượng Huyết Thương là của ngươi, hơn nữa, ta sẽ giao một tia lực lượng pháp tắc mà lão Cung chủ lưu lại, dung nhập vào trong Phượng Huyết Thương, làm cho nó có một tia hy vọng thăng cấp thành Thánh khí thông thiên...
- Tạ ơn tiền bối!
Lâm Minh mừng rỡ.
- Ta chỉ dựa theo quy định làm việc mà thôi, người trẻ tuổi, chuyến đi này của ngươi có thu hoạch lớn a, chẳng những chiếm được một tia lực lượng pháp tắc do lão Cung chủ lưu lại, mà còn có hỏa hệ mảnh vỡ đại đạo pháp tắc do Cực Đạo bia đá tích lũy gần 2 vạn năm qua, cũng đã bị ngươi hấp thu một nửa, hắc hắc!
Thánh Khí Các khí linh nói tới đây, khuôn mặt co rút một cái, hiển nhiên nó cũng vô cùng đau lòng.
- Cảm ơn tiền bối chiếu cố.
Lâm Minh cười nói.
- Hừ, miệng lưỡi nhanh nhảu, nói rất dễ nghe!
Thánh Khí Các khí linh cười mắng:
- Ta không biết ngươi dùng biện pháp gì để hấp thu mảnh vỡ đại đạo pháp tắc, tuy nhiên ngươi chỉ mưu lợi mà thôi, chỉ thứ nào mà tự mình lĩnh ngộ ra thì mới là vững chắc nhất, ngươi phải chú trọng đề cao ngộ tính, con đường võ đạo càng đi về phía sau, thì ngộ tính lại càng quan trọng hơn, tuy nhiên... ngươi là pháp thể song tu, Bát Môn Độn Giáp mở ra đến Khai Môn, thật ra có thể khai phá não vực, tăng lên một chút ngộ tính, đây coi như là một cửa hữu dụng nhất trong Bát Môn Độn Giáp!
- Tạ ơn tiền bối dạy bảo.
Lâm Minh cung kính nói, Bát Môn Độn Giáp đạt đến cảnh giới Thần Quân, tác dụng sẽ giảm đi, khi đó phải mở ra Đạo Cung Cửu Tinh thì mới được, mà ngộ tính thì lại khác, ngộ tính vĩnh viễn có tác dụng lớn.
- Ân... Phượng Huyết Thương thì ta giao cho ngươi, ta rất mong chờ thấy ngươi trưởng thành!
Thanh âm của Thánh Khí Các khí linh quanh quẩn trong thiên địa, lần khảo hạch này có tổng cộng ba trận, kéo dài một canh giờ, nhưng ở bên ngoài thì chỉ mới bằng hai nén hương mà thôi.
Một khắc là ba nén hương, lúc trước Hoàng Nhạc Hồng tiến vào thế giới của Quán Nhật Kiếm, tiếp nhận khảo nghiệm, cũng chỉ kiên trì được một khắc thời gian.
Hiện tại mắt thấy Lâm Minh đã đến hai nén hương, sắc mặt Hoàng Nhạc Hồng không khỏi càng khó coi hơn.
Tuy rằng trong lòng nhận định Lâm Minh không có khả năng thành công, nhưng kiên trì đến hai nén hương thì đã chứng minh Lâm Minh có thiên phú đuổi kịp mình rồi!
Điều này làm cho Hoàng Nhạc Hồng không thể thoải mái được, nhất là nghe Quân Nguyệt Như và các nữ đệ tử tán thưởng, hắn lại càng buồn bực hơn.
- Hai nén hương, khó tin, Lâm sư đệ quá lợi hại!
Lâm Quân Chỉ không thèm chú ý tới sắc mặt của Hoàng Nhạc Hồng, vừa nhìn đồng hồ cát, vừa khoa trương nói.
- Đây là muốn nghịch thiên a! Hai nén hương, ngay cả những tiền bối cảnh giới Thần Biến của Phượng Hoàng Điện cũng không đạt được trình độ này!
Tên đệ tử họ Trương tán thưởng, mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng rất ngổn ngang.
Hoàng Nhạc Hồng là nhân vật cao cao tại thượng, thiếu gia của đại gia tộc, còn hắn chỉ là một bình dân Thần Vực, xuất thân đã bị người ta vượt qua 10 vạn tám ngàn dặm, hoàn toàn không cùng một tầng lớp, hắn có ghen tị thì cũng không ghen được, hoặc là nói, hắn không thể kiếm ra lý do để mà ghen tị, chênh lệch là quá xa.
Nhưng Lâm Minh lại có xuất thân tử hạ giới, thân phận còn không bằng hắn, hiện tại lại lấy được thành tựu mà hắn muốn ngưỡng mộ cũng không được, trong lòng hắn đương nhiên là thấy ghen tị.
- Đệ tử Phượng Hoàng Điện rất mạnh, nhưng chỉ là thực lực, còn thiên phú và tiềm lực thì chưa chắc, Lâm sư đệ thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt của sư tôn quả nhiên là rất đúng.
Quân Nguyệt Như nói, nàng rất cao hứng cho Phượng tiên tử có thêm một trợ thủ đắc lực.
Thanh âm của Quân Nguyệt Như lại giống như một nắm muối xát lên “vết thương” của Hoàng Nhạc Hồng.
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lâm sư đệ quả thật không tồi, là một nhân tài, tuy nhiên... hai nén hương hẳn cũng là cực hạn của hắn rồi!
Hoàng Nhạc Hồng ra sức giữ vẻ bình thản, nhưng tay phải đã nắm chặt lấy cây quạt, nếu cây quạt này không phải là Thánh khí hạ phẩm, thì đã sớm bị hắn bóp nát rồi.
“Chết tiệt, tại sao có thể như vậy được!”
Hoàng Nhạc Hồng không thể chấp nhận được, hắn là thiên chi kiêu tử, là thiên tài xuất thân từ Hoàng gia, một trong ba đại thị tộc của thượng cổ Phượng tộc, với xuất thân của hắn, đến Phượng Minh Cung thì chắc chắn sẽ tỏa sáng, đè bẹp vô số trẻ tuổi tuấn kiệt cùng tuổi, trong tương lai chậm rãi leo lên tới vị trí đệ nhất của Phượng Minh Cung.
Nhưng hiện tại, tùy tiện đụng tới một tiểu nhân vật, một Phi thăng giả từ hạ giới, người hầu của Quân Nguyệt Như, là một con kiến mà lúc bình thường hắn không thèm để mắt tới, nhưng tên này lại có thiên phú đuổi kịp hắn, chỉ kém một nén hương nữa thì sẽ đạt tới trình độ của hắn.
Nếu thật sự để cho đối phương kiên trì thêm một nén hương kia, thì mặt mũi của hắn sẽ phải giấu vào đâu a? Nếu bị Lâm Minh lấy được thành tựu ngang bằng, thì Hoàng Nhạc Hồng cảm thấy đây quả thực là một mối nhục!
- Hoàng thiếu, nói không chừng tiểu tử này đã hôn mê trong thí luyện rồi.
Một tên tùy tung của Hoàng Nhạc Hồng nói.
- Đúng vậy, ta thấy hơn phân nửa là hắn không chịu nổi khảo hạch khủng bố của Thánh khí cực phẩm, tinh thần chi hải bị thương, bất tỉnh rồi, nếu không thì làm sao có thể kiên trì tới lúc này được!
Tống Bách Phong cũng phụ họa theo.
Tuy nhiên lời của bọn họ cũng không làm cho sắc mặt Hoàng Nhạc Hồng giãn ra chút nào, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt chói mắt trên bầu trời, sau một khắc, hắn đột nhiên thở phào một hơi, sắc mặt rốt cục dịu đi một chút, nói:
- Lâm sư đệ sắp đi ra.
Khi đang nói, vầng mặt trời chứa Phượng Huyết Thương kia đột nhiên rung động.
Hai tên tùy tùng phía sau Hoàng Nhạc Hồng thấy vậy, cũng thở dài một hơi, ngay sau đó nói:
- Thiếu gia quả nhiên có nhãn lực phi phàm, vừa rồi thiếu gia đã nói, hai nén hương thời gian đã là cực hạn của Lâm Minh, hiện tại xem ra quả nhiên đúng như thế, hai nén hương thêm mười mấy giây, thiếu gia liệu sự như thần a!
- Đúng vậy, liệu sự như thần!
Tống Bách Phong cũng vuốt mông ngựa theo, nghe mấy người khen tặng như vậy, hơn nữa mình cũng đoán rất chuẩn, Hoàng Nhạc Hồng mới khôi phục lại một chút, lại mở ra chiếc quạt vỗ vỗ vài cái, đây là động tác mà chỉ khi tâm tình hắn tốt thì mới có thể lắc lắc cây quạt để tạo dáng.
- Lâm Minh này quả thật không tồi, có thể kiên trì đến hai phần ba thời gian của bản thiếu gia, tuy nhiên, khảo hạch Thánh khí cực phẩm này thì càng đến sau lại càng khó hơn, nhất là một khắc trước khi chấm dứt, độ khó còn gấp mười lần lúc ban đầu!
Hoàng Nhạc Hồng như vô tình nói ra câu này, kỳ thật điều hắn nói cũng là sự thật, khảo hạch quả thật là càng về sau càng khó, chẳng qua chỉ không khoa trương như hắn nói mà thôi.
Dù sao thì Lâm Minh vẫn còn kém hơn mình không ít, điều này làm cho Hoàng Nhạc Hồng vẫn có thể chấp nhận được.
- Đúng vậy, một tên Phi thăng giả nho nhỏ từ hạ giới, đối với chúng ta mà nói thì không khác gì một tên khất cái cả, làm sao có thể so sánh được với Hoàng thiếu có thân phận tôn quý đây? Thời gian của hắn tuy rằng chỉ kém Hoàng thiếu một nén hương, nhưng bởi vì khảo hạch phía sau càng khó hơn, khiến cho chênh lệch giống như một trời một vực!
Vài tên tùy tùng vội vàng vuốt mông ngựa, điều này làm cho Quân Nguyệt Như nghe mà khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, Lâm Minh đã bị vầng mặt trời kia bắn ra, hắn cũng không chật vật như Hoàng Nhạc Hồng, ngã lăn ra đất, mà hắn vững vàng hạ xuống, ngoài sắc mặt có chút ửng đỏ ra, không còn gì khác thường nữa.
- Ân? Tại sao tiểu tử này lại không bị thương?
Hoàng Nhạc Hồng nhướng mày, hắn rất chờ mong được thấy Lâm Minh trọng thương hộc máu.
- Lâm sư đệ không có việc gì chứ?
Quân Nguyệt Như vội vàng đi lên, tra xét Lâm Minh một phen, cũng không có gì phải lo ngại, nên cuối cùng mới yên tâm.
- Không có việc gì, sư tỷ!
Lâm Minh tùy tiện trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía vầng mặt trời trên cao kia.