Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 8: Huyết Sắc Cự Mãng




Mây đen dày đặc, tiếng sấm ầm ầm, bạo vũ trong chớp mắt liền kéo đến.
Từng hạt mưa lớn rơi xuống, kèm theo uy nghiêm của trời, mưa như trút nước đổ xuống, con đường càng trở nên lầy lội và trơn trượt hơn, dưới hoàn cảnh tồi tệ như vậy, quả thật có lẽ phải nên nhanh chóng xuống núi mới đúng.
Thế nhưng, Sở Nam đưa mắt nhìn lên bầu trời đen kịt, từng hạt mưa từ trên trời không ngừng rơi xuống, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh:
- Lão thiên chết tiệt, lâu như vậy cũng không mưa một giọt, lúc ta quyết định lên đỉnh núi thì ngươi lại mưa? Không phải là trên núi thật sự có tồn tại thiên tài địa bảo giúp thoát thai hoán cốt đấy chứ?
- Lão thiên gia, muốn ta trở xuống ư? Ta cứ không xuống đấy, hôm nay ta nhất định phải lên đỉnh núi!
Sở Nam cắn răng nói, đưa tay chùi nước mưa trên mặt, đem y phục trên người xé rách, cầm cung trên lưng xuống, sau đó cột sợi dây chắp nối từ quần áo vào mũi tên bắn đi, hai tay bám chặt lấy sợi dây tiếp tục leo lên.
Trong cơn mưa lớn, Sở Nam mỗi bước trèo lên đều phải nỗ lực hết mình, tay phải nắm chắc, chân cũng phải đứng vững, nếu không chỉ hơi chút sơ sẩy thì sẽ gặp phải vận mệnh thê thảm đó là táng thân tại sơn cốc.
Giày hỏng, Sở Nam liền cởi giày vất, chân trần tiếp tục trèo lên, hòn đá sắc bén, bụi gai cứa vào khiến lòng bàn chân của hắn xuất hiện rất nhiều vết máu….
Mưa to lại càng càn quét bừa bãi, Sở Nam không rõ trên người mình đã chảy ra nhiêu mồ hôi bị mưa trộn lẫn hay là vết máu bị nước mưa hòa tan, mặc dù thân thể không ngừng run rẩy, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng bò lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đỉnh Long Giác sơn.
Cứ như vậy bước từng bước một, Sở Nam cách đỉnh núi càng lúc càng gần, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ mừng rỡ.
Mà cùng lúc đó, tại Bạch gia thôn, một thân người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này, cứ như vậy bước từng bước về phía trước, những nơi người này đi qua, bất kể là bụi cỏ hay cây lớn đều bị hóa thành tro tàn, dưới chân không biết đã có bao nhiêu hòn đá bị đạp nát, sau đó vô thanh vô tức hóa thành bụi đất.
Thôn dân nhao nhao né tránh, vô cùng hoảng loạn, chỉ thấy người này rất xa lạ, cứ như vậy đi về phía Thiết Khí phường của Sở gia. Lúc này, Sở Thiên Phong đang cầm thiết chùy của mình lên, dường như cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn về phía xa, khẽ lẩm bẩm:
- Cái gì tới thì cuối cùng sẽ tới, muốn trốn cũng không trốn thoát! Chỉ có điều nhi tử….
Những việc này Sở Nam cũng không biết, lại càng không biết người xa lạ đó sẽ đem đến cho cha hắn những tai họa gì, Sở Nam giờ phút này đang đứng trên đỉnh Long Giác sơn, chỉ lên trời điên cuồng gào thét:
- Lão thiên gia, ta leo lên rồi, ngươi còn gì gây khó dễ ta nữa không?
Vừa dứt lời thì một đạo tia chớp giống như thùng nước nổ ầm một tiếng, sau đó từ trên cao bổ xuống.
- Chẳng lẽ truyền thuyết kia là thật? Chẳng lẽ đỉnh Long Giác sơn này thật sự là nơi cấm kỵ?
Nhìn thấy đạo tia chớp này, trong đầu Sở Nam lập tức xẹt qua suy nghĩ này.
Chỉ trong tích tắc, tất cả tư duy của Sở Nam, tất cả ý niệm trong đầu đều hóa thành một loại không cam lòng!
- Ta chỉ muốn cố gắng sống sót, chỉ muốn không bị người khác cười nhạo là phế vật, chỉ như vậy mà thôi, chẳng lẽ vì thế mà muốn tiêu diệt ta sao?
Trong đầu Sở Nam bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ như vậy, hướng về phía tia chớp giận dữ gào thét:
- Lão tặc thiên, đến đây đi, bổ vào đi, tốt nhất là đánh chết ta trong chớp mắt, nếu ta không chết thì ta sẽ nghịch ngươi, phá ngươi đến cùng! Cùng ngươi liều sống mái đến cùng!
Thiên lôi lập tức đánh tới!
Hai mắt Sở Nam nhắm lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt phụ thân và mẫu thân, thầm nói:
- Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, không thể chăm sóc quãng đời còn lại của người, phụ thân, hài nhi khiến người thất vọng rồi, công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, kiếp sau hài nhi xin báo đáp….
Ý niệm trong đầu chợt lóe thì tia chớp đã đánh xuống, Sở Nam bỗng dưng mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện tia chớp không bổ lên người hắn, hắn vẫn vô sự, không bị đánh chết, vẫn bình an như cũ….
- Grào….
Đang lúc Sở Nam kinh ngạc vui mừng thì trong tai bỗng nhiên truyền đến muốn tiếng rít gào tràn đầy thê lương, âm thanh như muốn xé rách cả trời đất, Sở Nam vừa quay đầu lại nhìn lập tức chết sững tại chỗ.
Cách đó mấy chục thước, bỗng nhiên lù lù xuất hiện một con quái vật khổng lồ, là một con Cự Mãng, thân thể ước chừng rộng hơn hai mươi trượng, toàn thân đỏ như máu, thân thể cuộn thành một khối, to như một tòa núi nhỏ vậy, cái đầu rắn khổng lồ nhìn lên trời, trong miệng con rắn phun ra chiếc lưỡi cực dài, trên đầu rắn còn có một cái mào vô cùng lớn, đỏ rực như máu.
(*) Một số loại rắn hiếm có mào trên đầu, nhìn giống như sừng.
Trên người Huyết Sắc Cự Mãng bốc khói nghi ngút, một mùi tanh gay mũi tản ra, còn có một mùi khét do da thịt bị thiêu đốt nữa.
- Đây…. Đây là cái…. Dị thú gì?
Sở Nam khẽ thì thào, ngửi thấy mùi khét thì trong lòng mới chợt nhận ra:
- Chẳng lẽ vừa rồi tia chớp không phải bổ vào ta mà là con Huyết Sắc Cự Mãng này? Lão thiên tại sao phải bổ vào con dị thú này?
Những vấn đề này xẹt qua trong đầu Sở Nam, lại nghe thấy tiếng sấm nổ đùng đùng, một đạo tia chớp so với vừa rồi còn lớn hơn gấp hai lần bổ xuống, mà tiếng gào Cự Mãng phát ra lại giống như tiếng long ngâm….
- Long ngâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.