A Khờ đang chạy, chợt phát hiện ra phía trước có một nhóm người. Nhìn đám bọn họ che che dấu dấu, trông có vẻ rất là cẩn thận. Đám người này là một nhóm người của Đại Việt Đế quốc, nữ nhân đi trước dẫn đầu lại là "một nửa" người quen với A Khờ.
- Nhược Tử!
Trong lòng hắn đánh động hô lên. Lần trước là gặp nàng nên hắn từ trong giấc mơ mà tỉnh lại, lần này đang lúc gặp phải nguy cơ thì nàng vừa hay lại chạy đến. Không phải là trùng hợp quá mức đến như vậy chứ? A Khờ đang muốn tránh nàng, thì nàng đã nhìn ra hắn. Nhưng không giống như trong suy nghĩ của A Khờ, ánh mắt của nàng vô cùng sắc lạnh nhìn hắn:
- Người đến là ai? Nhanh tránh chỗ ra cho ta!
Nàng nghĩ chỉ cần hiển lộ ra chút khí thế đế cảnh cũng sẽ dọa lui được hắn. Nào ngờ hắn lại làm như không hề nghe thấy, còn cố tình hét lên:
- Nhược Tử, mau cứu ta!
A Khờ vốn dĩ ban đầu đã muốn tránh đi, nhưng thấy nàng không nhận ra hắn, lại lớn tiếng dọa người. Hắn liền không vừa mắt, tìm cách đem nàng gắn vô một chỗ, cho con khỉ kia hiểu nhầm là tốt nhất. Nàng nghe hắn gọi đến danh tự của mình, có chút kinh nghi bất định. Ở Đại Việt Đế quốc, người dám trước mặt gọi nàng như thế, quả thật không có mấy người. Kể cả là người nghĩa huynh Lê Đạo Hạnh đang cầm binh ở phía sau cũng chưa từng dám gọi như vậy. Huống hồ người này nhìn đến rất là trẻ tuổi, so với nàng không lớn hơn là bao nhiêu. Mà nàng thì chưa từng nhớ qua là có quen biết gì với hắn. Lê Đạo Hạnh cũng kinh ngạc tiến lên hỏi:
- Công chúa, người này với công chúa quen biết nhau hay là sao?
Nàng lắc đầu trả lời không biết, mà phía bên kia Mỹ Hầu Vương đã chạy tới nơi. Mỹ Hầu Vương thấy nhóm người phía trước là một chi quân đội đế quốc, khí thế uy nghiêm. Người dẫn đầu lại là một nữ tử trẻ tuổi, tu vi đã đạt đến đế cảnh một sao. Mỹ Hầu Vương có chút do dự chưa dám xông tới. A Khờ càng thấy như thế càng lớn tiếng kêu lên:
- Mỹ Hầu Vương, cứu binh của ta tới rồi, ngươi còn không mau cút đi!
Mỹ Hầu Vương ánh mắt vừa mới hiện lên một tia chần chờ cũng liền biến mất.
- Hừ, lão tôn ta từ trước đến nay còn chưa có bị người khác khi dễ qua! Con chuột nhắt nhà ngươi có cứu binh thì thế nào, đồ của ta ta nhất định sẽ đoạt lại. Kẻ nào ngăn cản, thì chết!
Mỹ Hầu Vương lời nói ngông cuồng, Lê Đạo Hạnh nào có dễ dàng bỏ qua:
- Hừ, trước mặt bản tướng quân mà con khỉ nhà ngươi lại dám ngông cuồng như vậy sao?
- Binh, dàn trận! Đem con khí đó bắt trói lại cho ta!
Một chi quân đội này là Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ nổi danh của Đại Việt Đế quốc, mặc dù hiện tại số lượng chỉ chừng hai trăm người, thực lực thánh cấp. Thế nhưng khí thế của bọn họ cũng đủ nghiền ép một vị đế cấp cường giả, huống chi chỉ là một con khỉ đá thực lực thần cấp đại viên mãn. A Khờ đương nhiên là không ngốc mà đứng yên nhìn đến bọn họ giao tranh. Hắn nhảy choi choi như một con khỉ, lượn qua lượn lại mấy lần rồi tránh ra bên ngoài. Mà Mỹ Hầu Vương lần này đem Kim Cô Bổng biến lớn ra mấy nghìn trượng, múa thành một vòng tròn, hễ có bất kỳ một tên binh sĩ Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ nào tới gần đều bị đánh văng đi, làm cho bọn họ không thể nào bày trận được. Lê Đạo Hạnh hai mắt nhíu chặt lại:
- Không nghĩ đến trên người hắn còn có một món thần binh lợi hại như vậy, xem ra phải phiền công chúa phối hợp cùng ta đến thu thập hắn rồi!
Nhược Tử lúc này ánh mắt đang để ý đến A Khờ, nghe Lê Đạo Hạnh hỏi đến thì hơi có chút giật mình.
- Công chúa, người làm sao vậy?
Thấy phản ứng của nàng Lê Đạo Hạnh có chút quan tâm hỏi. Nàng hơi nhíu mày lắc đầu:
- Ta cảm thấy tên nam nhân đó có chút quen mắt, nhưng ta lại không biết là đã từng gặp hắn ở chỗ nào. Mà thôi, ta giúp đại ca đem con khỉ kia thu thập vậy!
Nàng lật tay đem ra một cái la bàn hình bát quái. Nó vừa xuất hiện trên tay của nàng đã hóa lớn ra mấy vạn trượng, rồi nhanh chóng đạt đến mười dặm, đem toàn bộ khu vực bên trong thu vào một cái kết giới. Lê Đạo Hạnh lúc này cũng xách theo trường thương nhảy vào trong trận, giọng ông ta hô lớn:
- Con khỉ kia, còn không giơ tay chịu trói?
Tu vi của Lê Đạo Hạnh vốn dĩ ngang nhau với Mỹ Hầu Vương, chỉ có điều không có hùng hậu bằng. Mà trường thương trên tay của Lê Đạo Hạnh cũng là một món bán thần binh. Chỉ kém hơn cây Kim Cổ Bổng của Mỹ Hầu Vương nửa bậc. Trường thương đánh ra, như có trăm vạn sóng biển xô đến ầm ầm. Mà Kim Cô Bổng của Mỹ Hầu Vương cũng như trăm ngàn ngọn núi ầm ầm đè xuống. Hai món thần binh chạm nhau, làm cho khắp nơi núi sông muốn đổ sập. Gần hai trăm binh sĩ Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ bay đến xung quanh bao vây lại. Nhược Tử lúc này hai tay mở ra, khung cảnh xung quanh mười dặm đều hoàn toàn biến đổi. Biển lửa dung nham đã biến mất, mà trăm núi như hóa thành biển rộng bao la vạn dặm. Trận này mở ra, Lê Đạo Hạnh thuật pháp dường như mạnh hơn đến mấy lần. Mà Mỹ Hầu Vương thì như bị trận pháp trói buộc, tốc độ di chuyển đã bị hạn chế rất nhiều. Biết được trận pháp lợi hại, Mỹ Hầu Vương cũng không dám cậy mạnh mà tìm đến tâm trận để phá. Nhưng đáng tiếc, tâm trận này vốn dĩ không có tồn tại. Muốn phá được trận chỉ có thể đánh bại người giữ trận, hoặc đem pháp trận đánh hư.
A Khờ đứng ở bên ngoài, miệng cười vô cùng vui vẻ:
- Hè hè, dám chơi ta sao? Vậy thì ta chơi với các ngươi!
Khí linh lần này lại được A Khờ triệu hoán đi ra. Nó từ nãy giờ đã nhìn ra toàn bộ diễn biến sự việc, mắt nó cũng không khỏi lộ ra một tia ti tiện giống như tên chủ nhân của nó.
- Thế nào, ngươi có cách gì thu thập toàn bộ mấy món đồ này về tay hay không? Cả nàng ta nữa, ta nhất định phải thu thập nàng một phen mới được. Nàng đã mấy lần gây cho ta không ít phiền toái, ta không thể bỏ qua cho nàng.
Nghe hắn nói thế, khí linh không khỏi trợn mắt lên mà nhìn:
- Chủ nhân, ta càng lúc càng phát hiện ra người rất ti tiện nha!
- Nói nhảm, ngươi có tin là ta đem ngươi đi nấu thuốc hay không?
A Khờ mặt mo có chút đỏ lên. Khí linh đương nhiên là khinh thường mấy lời hăm dọa của hắn.
- Chủ nhân, được rồi, lần này là người muốn thu cái trận bàn này trước, hay là muốn thu cây thương kia trước?
Lúc này Quỷ Vô Ảnh hai mắt mở ra, vẻ mặt vô cùng hớn hở. A Khờ trợn trừng mắt muốn ngay lập tức đem hắn lôi ra ngoài.
- Nói nhảm, ta là muốn thu hết toàn bộ! Đặc biệt là cây thước bảng kia, ta nhất định phải thu!
Quỷ Vô Ảnh vẻ mặt còn đang tươi cười có chút nhăn lại. Đồ hắn có thể trộm được rất nhiều, duy chỉ có cây Kim Cô Bổng kia là hắn trộm mãi vẫn trộm không được. Đây mới chính là chỗ làm hắn rất buồn phiền.
- Được rồi, ngươi thu nhanh đi! Ta thấy trận này cũng sắp chống đỡ không nỗi rồi! Cái con khỉ này quả nhiên là phi phàm, ta mà thu được hắn thì có thể tốt hơn nhiều rồi!
- Chủ nhân, thật ra muốn thu phục con khỉ này, chuyện cũng không khó. Bên trong tòa tháp thứ mười có một món bảo vật, tên là Vòng Kim Cô. Chỉ có điều lão Sở Giang Vương kia rất keo kiệt. Mà chủ nhân hiện thời cũng không khống chế được bọn hắn, chỉ có thể đợi khi nào chủ nhân đạt đến thần cấp. Lúc đó thuộc hạ sẽ đem toàn bộ tần tháp thứ mười gom lại hết. Để cho lão ta sót của một phen.
Khí linh nói ra chuyện này vẻ mặt rất ti bỉ. Mà Sở Giang Vương đang ở bên trong tầng tháp thứ mười vội truyền âm nói ra:
- Tên khí linh chết tiệt kia, ai nói với ngươi là bản vương keo kiệt hả? Rõ ràng cái vật đó hiện thời lấy ra không được, ngươi là muốn hại chết ta hay sao?
- Ồ, Sở lão ca, ngươi không phải là đang bế quan hay sao? Làm sao lúc này lại truyền âm cho ta vậy?
Vẻ mặt khí linh làm ra rất là ngạc nhiên, khiến cho Sở Giang Vương tức đến suýt hộc máu:
- Ngươi còn không phải cố ý kêu ta ra ngoài hay sao?
- Ài, là chủ nhân cần tới mấy món đồ của ngươi a! Ta chỉ là đang giúp chủ nhân làm việc mà thôi!
Sở Giang Vương thật muốn đem cái tên khí linh này hung hăng đánh cho một trận. Lão mặt mày khó coi hừ lên một tiếng rồi không có truyền âm nữa. Khí linh lúc này mới che miệng cười đầy vẻ đắc ý. Vì lão Sở Giang Vương rốt cuộc cũng cho người đem Vòng Kim Cô giao cho nó. A Khờ cầm cái vòng như cái vòng cổ trên tay, hắn lật qua lật lại rồi hỏi khí linh:
- Cái này có thể đem con khỉ đá đó thu phục được hay sao?
Khí linh rất chắc chắn gật đầu. A Khờ lúc này mới an tâm mà đem nó bỏ vào trong ngực áo. Quỷ Vô Ảnh lúc này cũng đã truyền âm đến:
- Chủ nhân, ta bây giờ sẽ thu lại trận bàn, rồi cưỡm luôn bộ chiến giáp của con khí kia. Sau đó là phải xem bản lãnh của chủ nhân rồi. Cái Kim Cô Bổng kia là bổn mạng pháp bảo của con khỉ đó, thuộc hạ quả thật mấy lần đã ra tay nhưng vẫn không có lấy được.
Nghe hắn lúc này mới chịu nói ra lời thật A Khờ mới hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Nhanh lên!
- Dạ!
Quỷ Vô Ảnh không chút chần chờ hóa ra một cái bàn tay vô hình bằng thần niệm, đem ấn ký pháp lực trên trận bàn của Nhược Tử mạnh mẽ xóa đi. Nhược Tử đang vận khởi linh lực để bố trận, đột nhiên bị phản phệ mà phun máu lui ra xa, trận bàn trên tay cũng biến mất không thấy. Mỹ Hầu Vương vừa thoát khỏi trận pháp, còn chưa kịp mừng hô lên, bộ chiến giáp trên người không cánh mà bay, lộ ra một bộ toàn thân lông lá trước mặt mọi người. Lần đầu tiên trong đời Mỹ Hầu Vương cảm thấy mình làm người quá mức thất bại:
- Con chuột nhắt, lão tôn liều mạng với ngươi!
Đồ đã trộm đến tay, A Khờ nào có ngây ngốc đứng lại để cho bọn họ lột da. Hắn mượn nhờ thuật pháp của Quỷ Vô Ảnh mà biến mất không thấy. Đám người Nhược Tử cũng liên tiếp nổi giận mà truy tung.