Lộc cộc... lộc cộc...
Đang ngồi trong phòng tĩnh tọa đột nhiên nghe có tiếng guốc đi lên trên lầu, A Khờ hai mắt liền mở ra mà đem thần thức phong tỏa xung quanh. Một giọng thiếu nữ yếu ớt truyền âm đi vào:
- Đại nhân, là... là bọn tiểu nữ đến gặp!
Nghe ra tiếng của hai nàng Quỳnh Giao, Quỳnh Nga lông mày trên trán A Khờ khẽ nhíu lại:
- Hai nàng đêm hôm khuya khoắt đến đây tìm ta làm gì?
- Là...
Hai nàng vô cùng xấu hổ không có nói ra thành lời. A Khờ càng thêm nghi hoặc trong lòng, tiện tay mở kết giới mà bước đi ra ngoài. Nhìn hai nàng ăn mặc thanh mảnh, trên mặt còn đang phơn phớt ửng hồng, hai đầu lông mày có chút nhíu lại ra điều rất mất tự nhiên. Hắn không có lập tức mời các nàng vào phòng, mà cẩn thận quan sát một lúc mới hỏi:
- Hai nàng đến đây tìm ta là có việc gì?
- Chúng ta... chúng ta có thể vào trong phòng nói chuyện được không?
Hắn nhìn ra các nàng có điều bất thường, cũng thăm dò xung quanh không thấy có gì nguy hiểm mới gật đầu mà đáp ứng cho các nàng đi vô. Sau khi để các nàng vào phòng, hắn ngay lập tức đem trận pháp bố trí đi xuống. Cuối cùng mới mở miệng ra hỏi thêm một lần nữa:
- Nói đi, các nàng đến đây tìm ta là có việc gì?
Quỳnh Giao hơi đưa mắt nhìn sang Quỳnh Nga. Quỳnh Nga liền hiểu ý mà lấy ra hai thanh đoản kiếm đưa trả lại cho A Khờ. Hắn không biết các nàng tại sao lại đem đồ vật hắn tặng mà trả lại, nên lắc đầu từ chối nói:
- Đồ ta đã tặng rồi thì tuyệt đối sẽ không nhận lại! Các nàng không cần phải làm như vậy!
Thấy hắn quả nhiên không hiểu tập tục của lang tộc, rốt cuộc cả hai cũng thở ra một hơi. Quỳnh Giao rất là cẩn thận mới hỏi dò hắn:
- Đại nhân, ngài thật sự không hiểu tập tục của lang nhân chúng em hay sao?
- Tập tục, tập tục gì?
Hắn đương nhiên là không hiểu biết chút nào về tập tục của lang nhân, nên lập tức hiếu kỳ hỏi lại. Hai nàng lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu thầm trao đổi ý kiến với nhau.
- Vậy đại nhân cũng không hiểu việc trao đoản kiếm của nam nữ với nhau là mang ý nghĩa gì sao?
- Ồ, chỉ là tặng một thanh đoản kiếm cũng có ý nghĩa gì đặc biệt hay sao?
Hắn nói đến đây lại suy nghĩ đến thái độ của các nàng lúc trước, miệng lập tức cười lên. Hai nàng xấu hồ nhìn hắn giỗi:
- Vậy mà đại nhân còn nói là không biết!
Hắn quả thật là bị các nàng hiểu lầm, nên vội xua tay nói ra:
- Ta lúc trước quả thật là không có biết, các nàng tuyệt đối đừng có hiểu nhầm ý của ta!
- Bọn ta biết rồi, đại nhân vốn dĩ cũng đâu có vừa mắt chúng em.
- Tỷ tỷ, muội nói mà tỷ không tin, đại nhân quả nhiên là không có để ý đến hai chị em mình mà.
- Này, các nàng nói lung tung cái gì vậy? Ta sắp bị hai nàng làm cho u mê hết rồi!
- Còn nói, đại nhân, người thật xấu!
Hai nàng bỗng nhiên đặt hai thanh đoản kiếm lên bàn rồi ôm mặt òa khóc. Hắn càng thêm lúng túng không biết giải thích thế nào cho phải. Cũng may lúc này hắn có bố trí xuống kết giới, nếu không người bên ngoài lại tưởng là hắn ức hiếp hai nàng thì lại nguy to.
- Thôi nào, ta thật tình là không cố ý! Các nàng có chuyện gì cũng nên giải thích rõ ràng ra cho ta hiểu mới được chứ!
- Đại nhân thật tình không cố ý sao?
Quỳnh Nga lau vội nước mắt mà ngó lên nhìn hắn. Hắn ngay lập tức quả quyết gật đầu:
- Ta tuyệt đối là không cố ý!
Mà lúc này Quỳnh Giao cũng thôi khóc ngước mặt nhìn hắn:
- Thật ra việc nam nữ tặng nhau đoản kiếm chính là vật đính ước định tình của lang nhân chúng em. Đại nhân đã tặng đoản kiếm cho chúng em, chúng em nhận lấy có nghĩa là chúng em đã ngầm đồng ý làm nữ nhân của ngài. Ở lang tộc chúng em, chỉ cần là người có đầy đủ năng lực đều có thể cầu hôn nhiều người phụ nữ cùng một lúc, chỉ cần là không phải ép buộc thì chẳng ai trách phạt cả. Nay bọn em đã nhận vật đính ước của ngài, mà nếu bọn em đem đến gặp ngài để trao lại vật ấy cho ngài. Điều này chứng minh là bọn em sẽ ở lại hầu hạ ngài, nguyện hiến dâng sự trong trắng của chúng em cho ngài. Nhưng nếu ngài từ chối, chính là ngài đang trêu đùa chúng em, không thật tâm với chúng em. Vậy thì chúng em một là sẽ dùng đoản kiếm để giết ngài, hai là chúng em sẽ dùng nó để tự sát.
- Chuyện này... chẳng lẽ lại nghiêm trọng như vậy sao? Ta... ta phải làm sao bây giờ?
- Ngài... ngài thật sự không có ý gì với chúng em thật sao?
Hắn hơi chần chừ, rồi cũng lắc đầu:
- Ta quả thật không có ý gì hết! Chỉ là thuận tiện thấy chúng vừa mắt nên mua tặng hai nàng mà thôi. Nếu ta biết nó rắc rối như vậy ta cũng đã không đem chúng ra tặng cho hai nàng rồi.
Các nàng lúc này ánh mắt nhìn hắn vừa thẹn mà vừa u uất không hiểu. Rốt cuộc cả hai nhịn không được lại bật khóc thẻm lần nữa. Hắn chỉ có thể lắc đầu mà thở dài:
- Thôi được rồi, chuyện này là cái hiểu lầm do ta gây ra. Vậy thì ta thu hồi lại hai đoản kiếm này, ta sẽ tặng hai thứ khác đền bù cho các nàng có được không?
- Không được!
Hai nàng quả quyết mà nhìn hắn.
- Lại làm sao mà không được?
Hắn bây giờ quả thật rất buồn bực. Tối nay hắn còn có việc phải đi ra ngoài, với lại hiện tại hai chị em Tiêu Lăng, Tiêu Mỵ ở sát phòng bên. Hắn cũng không muốn có nữ nhân khác ở trong phòng mình. Các nàng nhìn đi nhìn lại, rồi ấp úng nói ra:
- Ngài... ngài chẳng lẽ không cần chúng em thật sao?
Nhìn hai khuôn mặt diễm lệ vì thương tâm mà khóc đến muốn sưng cả mắt. Hắn lòng dạ lại không cứng rắn được nữa, mới thở dài một hơi:
- Thôi được rồi, việc này coi như là lỗi của ta. Ta đã làm các nàng hiểu lầm thì sẽ có trách nhiệm với các nàng. Thế nhưng ta nói trước, đi theo ta các nàng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Kẻ thù của ta cũng nhiều vô số kể. Với lại chuyện này phải cần có sự đồng ý của cha các nàng mới được.
Hắn đã nói đến nước này rồi, các nàng ánh mắt không khỏi nhìn nhau, vừa cười vừa khóc mà nhào vào trong ngực của hắn.
- Ngài yên tâm, là cha chúng em kêu chúng em đêm nay lên hầu hạ cho ngài. Chỉ cần ngài không chê chúng em, thì dù đi theo ngài có cực khổ hay nguy hiểm thế nào chúng em cũng nguyện ở bên cạnh hầu hạ ngài, quyết không bao giờ phản bội ngài.
Hắn nhìn hai cái thân thể mềm mại dựa sát vào người, nhiệt hỏa cũng muốn bốc lên. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ:
- Kỳ quái, lão già đó lẽ nào thật sự lại muốn đem con gái bán cho ta hay sao? Nhưng tại sao ta vẫn cứ cảm thấy chuyện này có mùi vị của âm mưu nào đó! Rốt cuộc chuyện này là ra làm sao đây?
Hắn vừa suy nghĩ vừa đưa tay sờ soạng lên người các nàng. Thật tâm mà nói, hai nàng quả nhiên rất đẹp. Hai nàng không những vừa mang được nét hoang dã cuồng nhiệt của thiếu nữ lang tộc, vừa có được sự nhu mì của thiếu nữ nhân tộc. Cả hai kết hợp lại với nhau thì thật là đủ làm cho bất kỳ một nam nhân nào cũng điên cuồng, chiếm hữu. Hắn sờ đến lên ngực của các nàng, cảm nhận hai ngọn tuyết trắng căng tròn, mà mềm mại trong tay, tên tiểu đệ đệ của hắn không biết từ lúc nào đã đứng thẳng dậy, mà đầu lưỡi của hắn đã khô khốc đến không chịu nỗi. Hắn phải nuốt xuống một ngụm nước bọt mới kiềm chế được dục vọng trong người. Hai nàng bị hắn hai tay hành tẩu trong người một hồi, thân thể cũng bị nóng lên như lửa đốt. Rất nhanh chóng quần áo của các nàng đã tự giải khai đi xuống, mà không biết bàn tay của ai lại kéo đến nắm lấy dương căn của hắn.
- Đại nhân, đây là thứ gì? Làm sao trên người của ngài lại mang theo một thanh đoản kiếm nữa vậy?
Quỳnh Nga ánh mắt mê ly nhìn hắn. Hắn vội nuốt xuống nước bọt mà nhìn nàng cười tà:
- Hừ, thanh đoản kiếm này rất lợi hại! Các nàng không có được phép sờ bậy!
Nàng bị hắn dọa nên vội rụt tay về lại. Nhưng ngay sau đó cả hai nàng đều bị hắn đem đặt ở trên giường, miệng không ngừng tham lam mà quấn lên đầu lưỡi của các nàng. Các nàng bị hắn hôn đến hơi thở có chút gấp gáp. Quỳnh Giao cảm nhận một tay của hắn đang chạm đến hai hạt phấn hồng trên ngực mình, nàng khẽ ô ô mấy tiếng rồi cong người đi lên. Nàng cảm giác như là có một dòng điện từ tay của hắn truyền đến da thịt của nàng, rồi lại lan tỏa đi khắp cả người nàng. Cảm xúc lúc này vô cùng phức tạp, nàng vội giữ chặt lại bàn tay đang làm xấu của hắn:
- Đại... đại nhân! Ta... ta nghe nói... lần đầu... lần đầu sẽ rất đau... người... người có thể sẽ nhẹ nhàng với em được không?
Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên ngực của nàng, làm nàng phải hừ ra mũi. Lúc này, hắn rất hài lòng mà ngậm xuống mút lấy một hồi, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới chịu ngưng lại cười:
- Hì, các nàng yên tâm! Ta sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng mà các nàng sau này đã là nữ nhân của ta rồi thì cũng không cần lúc nào cũng gọi ta là đại nhân này nọ nữa. Cứ gọi thẳng tên của ta hay xưng hô thế nào cho thân mật một chút là được.
- Vậy... vậy chúng em gọi ngài là công tử được không? Ta biết là ngài còn có nữ nhân khác bên cạnh, ngài sẽ không thích chúng em gọi ngài là phu quân. Vậy thì chúng em ở trước mặt mọi người sẽ gọi ngài là công tử. Còn khi... còn khi chúng em ở riêng với ngài, chúng em sẽ gọi ngài là phu quân có được không?
Quỳnh Nga nhanh miệng nói ra. Hắn rất thích ý đem nàng hôn một lúc mới chịu nhả ra mà tán thưởng:
- Rất tốt, cứ như vậy đi! Sau này chỉ cần các nàng ngoan, thì ta sẽ thưởng cho các nàng!
Quỳnh Nga ánh mắt chớp chớp, vũ mị nhìn hắn:
- Vậy chàng thưởng gì cho thiếp nè?
- Nàng muốn được thưởng sao?
Ánh mắt hắn nhìn lên ngực nàng, rồi khẽ liếc xuống khu vườn mật của nàng. Cảm nhận được hơi nóng từ ánh mắt của hắn, nàng có chút sợ hãi mà đem tay che xuống dưới:
- Xấu lắm, không được nhìn!
- Ai chê nó xấu, nhưng ta lại rất thích!
Hắn nói xong không cho nàng chút nào phòng bị mà đem tay nàng kéo ra cười tà. Đến khi cả người nàng run lên vì bị hắn chọc phá, lúc này hắn mới đem tiểu đệ đệ của mình ra dọa nàng:
- Bây giờ đến phiên ta dùng đoản kiếm của ta đánh nàng, nàng mà phản kháng cẩn thận bị đau đấy!
Nàng nhìn cái vật cương cứng trên tay của hắn bĩu môi mà cười:
- Hùm, chàng lừa ta, rõ ràng đó là...
Nàng nói đến nửa chừng không biết phải nói thế nào, mối vội đem tay che miệng lại. Hắn rất nhanh chóng ngồi lên người nàng mà cười gian:
- Thế nào, nó là cái gì? Nàng mau nói cho ta biết đi!
- Xấu lắm, ta không nói đâu!
Nàng che mắt che mũi mà lắc đầu nguầy nguậy, còn hắn thì nhẹ nhàng đem tiểu đệ đệ của mình cấm vào trong vườn mật của nàng. Cảm giác như thân thể bị hung khí của hắn xé rách ra, nàng cong người lên mà bấu chặt hai tay xuống xuống, miệng khẽ rên lên ư hử. Quỳnh Giao ngồi ở một bên nhìn hết thẩy, có chút lo sợ mà hỏi:
- Sẽ đau lắm sao?
Quỳnh Nga ánh mắt xảo trá nhìn tỷ tỷ của mình cười:
- Không phải đâu, lát nữa tỷ thử qua rồi sẽ biết!
Quỳnh Giao hơi trầm ngâm mà gật đầu ngồi một bên. A Khờ làm sao lại để yên cho nàng được. Hắn đưa tay kéo nàng tiến sát lên người mình, rồi đem môi của nàng hôn xuống. Hai nàng bị hắn phá thân xong, đột nhiên bất giác cảm nhận được sự khác thường trên người của hắn, có chút run lên mà lùi lại. Lúc này hắn đang cùng với Quỳnh Giao ở chung một chỗ, sắp tới đoạn cao trào thì thấy sống lưng lành lạnh, mà tinh nguyên bên trong cơ thể bị nữ nhân bên dưới rút đi ào ào. Hắn bất giác đem tay siết chặt lên cổ nàng, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn các nàng:
- Nói, là ai sai các ngươi hại ta?
Quỳnh Nga nằm ở một bên đã sợ đến hết hồn, mà ánh mắt Quỳnh Giao đã sắp dại ra, thần sắc vô cùng hoảng loạn.
- Khục... khục... thiếp... không... bọn...
Nàng bị hắn siết chặt cổ họng nên âm thanh nói ra không được rõ ràng. Quỳnh Nga ở một bên cũng lắp bắp nói không ra lời:
- Phu... ta... không... không phải... bọn ta... không phải...
Hắn rốt cuộc nhìn các nàng quả nhiên không có ác ý, mới thu hồi lại sự tức giận của mình. Nhưng cũng luôn luôn cảnh giác nhìn các nàng, rồi đem song tu công pháp liên tục vận khởi, nhanh chóng đem tinh nguyên bị rút ra thu hồi trở lại. Quỳnh Giao cảm giác tay hắn đã thả lỏng, mới vội hít vô một ngụm khí, sợ hãi khóc ra thành tiếng:
- Ta không biết... ta không biết... ta không có ý hại chàng... nếu chàng không tin thì hãy cầm con dao này giết ta đi!
Nàng rút thanh đoản kiếm ra đặt trước mặt hắn, trong tâm đã đau khổ đến cực điểm. Chính nàng cũng không rõ, vừa rồi muội muội của nàng cũng quan hệ với hắn nhưng không xảy ra vấn đề gì. Chỉ khi tới phiên mình lại có vấn đề xảy ra. Chẳng lẽ nói nàng có gì không phù hợp với thân thể của hắn hay sao?
Lúc này, phía bên ngoài dãy phòng chữ thiên có hai thân ảnh đang đứng một bên để quan sát hết thẩy. Một người chính là lão bản của khách sạn, còn một người chính là nữ nhân mặc áo đen vẫn đi bên cạnh tứ hoàng tử của Hoàng Kim Cự Hổ tộc. Nhìn thấy hai bàn tay lão không ngừng đan lại với nhau, nữ nhân mặc ao đen liền cười khẩy nói ra:
- Thế nào, ngươi là đang lo lắng cho hai ả nha đầu đó hay sao?
- Dạ, không có!
Lão ánh mắt không dám nhìn trực tiếp vào nàng, chỉ có thể cúi gập người xuống mà nhìn mặt sàn phía dưới.
- Hừ, ngươi đừng tưởng là ta không biết chuyện gì! Ngươi rõ ràng không có coi bọn chúng như quân cờ của ta, mà đã động tâm muốn xem chúng làm con ruột của mình rồi phải không? Nên nhớ, ma tộc chúng ta làm việc, chuyện tình cảm nhất quyết không thể để xen vào. Nếu không thì...
- Dạ, thuộc hạ xin ghi nhớ lời dặn dò của chủ nhân, quyết không dám tái phạm nữa!
Lão run rẩy quỳ sụp xuống mặt đất, lạy như lạy sao trời. Nàng dường như rất chán ghét thái độ của lão, mà không nói lời nào đã biến đi mất. Lão cả người mồ hôi đổ ra ròng ròng, phải vất vả lắm mới khom người đứng dậy thở ra một hơi:
- Xin lỗi, là ta đã phụ lòng mẫu thân của các ngươi rồi!