Vu Thần Kỷ

Chương 632: Long phượng đa bảo




Trong hỗn độn, mở một phương thế giới, bổn nguyên tạo hóa lực tản ra, tự nhiên có thể tẩm bổ ra vô số chí bảo.
Thế giới bổn nguyên càng cường đại, tẩm bổ ra chí bảo căn cơ càng mạnh, tự nhiên uy lực cũng sẽ càng lớn, bản thể cũng càng thêm cứng cỏi. Như hai hạt giống giống nhau như đúc, một hạt ném vào trong sa mạc cằn cỗi, nhiều nhất có thể mọc ra một mầm cây; mà một hạt ném vào trong đất đai phì nhiêu, có dư thừa ánh sáng mặt trời mưa móc tưới tắm, có thể mọc ra đại thụ che trời.
Bổn nguyên Bàn Cổ thế giới mạnh mẽ vô cùng, là ngàn lần, vạn lần thậm chí trăm vạn lần Bàn Hi thế giới, cho nên Bàn Cổ thế giới khi mở bổn nguyên tạo hóa lực thai nghén Hồng Mông chí bảo, công đức linh bảo, tự nhiên sẽ cường đại ngàn lần, vạn lần, trăm vạn lần hơn so với Bàn Hi thế giới.
Trong mồm Ngao Lễ phun ra đoản kiếm màu xanh, là một kiện khai thiên tích địa công đức linh bảo, phẩm chất chỉ là trung hạ phẩm, nhưng kiếm quang cực nhanh, gần như có thể phá không thuấn di, hơn nữa kiếm quang hóa thành gió mát, vô hình vô tích, vô thanh vô sắc, là bảo bối cực phẩm đánh lén giết người.
Ngao Lễ nhìn như tục tằng thô lỗ, lại chưa từng thiếu sự thông minh vặt. Hắn khoác trọng giáp, cầm trường kích, ai cũng cho rằng hắn là lực sĩ hiếu chiến dũng mãnh gan dạ, ai có thể ngờ trong mồm hắn lại phun đoản kiếm đánh lén giết người?
Đoản kiếm phun ra, trường kiếm của hai vị tổ linh bên người Thiên Cơ trưởng lão khẽ chạm với đoản kiếm của Ngao Lễ, đã bị đánh về nguyên hình. Không chỉ có thế, thanh phong đoản kiếm không tổn hao gì, ngược lại là trên lưỡi kiếm của hai thanh trường kiếm đầy vết mẻ như răng cưa, hai kiện công đức linh bảo đang an ổn của Bàn Hi thế giới, lại bị đánh dã man bị thương nặng.
Hai thanh trường kiếm ngay cả khí lực bay trên không cũng không còn, tựa như chim chóc bị thương nặng gần chết, chật vật rên rỉ cắm đầu lao xuống đất.
Bị thương nặng như thế, trừ phi có bổn nguyên tạo hóa lực tẩm bổ, nếu không chỉ dựa vào lực lượng bản thân hai thanh trường kiếm khôi phục, không có trăm ngàn vạn năm khổ tu, bọn nó không thể khôi phục đến tiêu chuẩn ban đầu.
Hai tổ linh trưởng lão đau lòng đến mức gương mặt run rẩy, như quạ đen già bị nhổ hết lông chim thê lương ngửa mặt lên trời thét dài.
Trong tiếng cười giận, hai trưởng lão cũng xuất thân tổ linh Kim tộc đồng thời ra tay. Bọn họ nhìn nhau một cái, một người trong đó vung tay áo, một tấm khiên dày hình tròn tỏa ánh sáng bạc hiện lên trước mặt hắn, phóng ra một mảng ánh sáng bạc rực rỡ đường kính nghìn trượng bảo vệ hắn cùng một vị tổ linh trưởng lão khác.
Mà một vị tổ linh trưởng lão khác thì vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng trọng hướng bầu trời vái ba cái. Hai tay kết ấn khẽ điểm mi tâm của mình, chợt nghe một tiếng sấm trầm thấp vang lên ở trong Bàn Hi thánh địa, một đạo cuồng lôi màu tím vắt ngang hư không.
“Chí bảo xuất thế, thiên địa có cảm giác.” Cơ Hạo mở to hai mắt nhìn, con mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm tổ linh trưởng lão kia. Vị tổ linh Kim tộc này, hắn lại có thể lấy ra bảo bối ghê gớm cỡ nào đây?
Tiếng ‘keng keng keng’ không ngừng truyền đến, một cái đầu rồng ánh vàng rực rỡ từ mi tâm vị tổ linh trưởng lão này chậm rãi chui ra, kèm theo tiếng kêu đau trầm thấp của tổ linh trưởng lão, đầu rồng màu vàng sau khi chạm tới gió trời bên ngoài liền dần dần phóng to. Rất gian nan từ trong cơ thể tổ linh trưởng lão bay ra từng chút một.
Một luồng sát khí lạnh lẽo tràn ngập hư không, đại quân ba phe long, phượng, hung thú đang ở chung quanh phá hư đại trận, điên cuồng cướp bóc khắp nơi đồng thời ngẩng đầu lên, hoảng sợ hướng đầu rồng màu vàng chui ra từ mi tâm tổ linh trưởng lão này nhìn tới.
Thiên Cơ trưởng lão và một đám tổ linh trưởng lão, còn có rất nhiều thánh linh đủ tư cách đồng thời vỗ tay cười vui. Thiên Cơ trưởng lão cười nói: “Đoạn long áp đao, không ngờ được hôm nay chúng ta có duyên chính mắt kiến thức uy năng trọng bảo này!”
Kèm theo tiếng rồng gầm trầm thấp, một thanh áp đao thật lớn chậm rãi từ mi tâm Kim tộc trưởng lão chui ra. Sát khí lạnh lẽo bao phủ thiên địa, cây áp đao này thể tích cực lớn, chỉ riêng một cái đầu rồng đã lớn mấy chục dặm, bản thể áp đao phía sau đầu rồng càng giống như một con rồng vàng, đã từ mi tâm tổ linh trưởng lão Kim tộc chui ra một đoạn dài hơn hai trăm dặm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.
“Ô, đây là đại đạo sát phạt chí bảo.” Trong thần hồn không gian, hư ảnh đột nhiên ngưng tụ thân hình, khinh miệt cười cười: “Từ trên phẩm giai mà nói, cùng bốn thanh kiếm kia còn có trận đồ kia của Vũ Dư đạo nhân là tồn tại cùng một phẩm giai… Nhưng mà từ nói từ trên uy lực sao, ha ha, ha ha, ha ha ha ha!”
Hư ảnh cũng không biết từ nơi nào học được tiếng cười lạnh quái dị này. Cơ Hạo sờ sờ da gà trên người, cũng không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Hắn cũng từng tự mình sử dụng kiếm trận đáng sợ kia của Vũ Dư đạo nhân, uy lực bốn thanh trường kiếm đó cùng trận đồ kia phối hợp cùng một chỗ, cho dù Cơ Hạo chỉ có thể thúc dục không đến một phần vạn uy lực, cũng khiến Cơ Hạo cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cây đoạn long áp đao này là đại đạo sát phạt chí bảo của Bàn Hi thế giới, nói từ trên phẩm giai là tồn tại hoàn toàn tương đương với kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân, nhưng từ trên khí tức, từ trên uy lực mà nói, kiếm trận của Vũ Dư đạo nhân là mặt trời, cây đoạn long áp đao này nhiều nhất chỉ là một ngôi sao tương đối sáng một chút mà thôi.
“Cho rằng phượng tộc ta không có bảo bối sao?” Vừa rồi Ngao Lễ rất kiêu ngạo kêu một tiếng ‘Cho rằng long tộc ta vô bảo’, hiện tại lớn tiếng kêu ra lời này lại là Phượng Cầm Tâm.
Nàng phồng hai cái quai hàm nhỏ, ngạo nghễ nhìn tổ linh Kim tộc đang cố gắng thúc dục đoạn long áp đao, tay phải chụp hướng trong tay áo, đột nhiên một ánh lửa huy hoàng khó có thể hình dung bị nàng một tay lôi ra.
Ánh lửa màu đỏ rực lan khắp trời đất, trong chớp mắt hơn phân nửa Bàn Hi thánh địa đã bị ánh lửa bao phủ, nhiệt độ của Bàn Hi thánh địa khổng lồ tăng lên thẳng tắp, khắp nơi trong Thính Đào các chỗ đám người Cơ Hạo khói mỏng quanh quẩn, nhiều cấu kiện bằng gỗ thiếu chút nữa đã cháy lên.
Trong tay Phượng Cầm Tâm là một cây quạt lông, một cây quạt lông chỉ dài một thước tám tấc, rất tinh xảo, chồng xếp lông chim màu đỏ rực hợp thành mặt quạt, trên mỗi một cái lông chim đều có vô số thần văn dạng lửa lóe lên. Phượng Cầm Tâm nắm chặt quạt lông nhẹ nhàng vung, chợt nghe trong thiên địa nổ vang một tiếng, Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, sau đó trời đất xoay chuyển một trận, Bàn Hi thánh địa cũng bắt đầu khẽ lay động.
Trong quạt lông nho nhỏ một mảng ánh lửa màu đỏ trong vắt giống như lưu ly hòa tan phun ra, trong ánh lửa chín con hỏa phượng hoàng khổng lồ ngạo nghễ bay múa, không ngừng phát ra tiếng kêu cao vút trào dâng.
Khi ánh lửa bọc chín con phượng hoàng bay ra, thiên đạo pháp tắc trong Bàn Hi thánh địa hỗn loạn một trận, uy lực hỏa diễm đại đạo chợt tăng vọt, mơ hồ có dấu hiệu áp chế đại đạo pháp tắc khác. Thiên địa đại đạo là căn bản để duy trì một phương thế giới, đại đạo cân bằng quyết định thế giới tồn vong.
Hỏa diễm đại đạo đột nhiên áp chế đại đạo khác, đối với một thế giới mà nói không khác thiên tai.
Theo nhau mà đến chính là thiên tai. Thiên tai đáng sợ buông xuống Bàn Hi thánh địa, trên không trung từng mảng lớn nham tương bỗng dưng xuất hiện, trong nham thạch nóng chảy vô số lốc xoáy lửa vặn vẹo quay cuồng rít gào, từng quả cầu lửa nham thạch nóng chảy to lớn không ngừng từ trong lốc xoáy phun ra, mang theo tiếng ầm ầm đáng sợ hướng mặt đất nện xuống.
Đoạn long áp đao còn chưa từ mi tâm Kim tộc tổ linh hoàn toàn bay ra, vô số ánh lửa đã bắt đầu vờn quanh.
Đoạn long áp đao phát ra tiếng kêu thống khổ, từng tiếng rồng gầm chấn động khiến hư không tan vỡ, Kim tộc tổ linh đem nó tế ra càng hộc từng ngụm từng ngụm máu, đã lâm vào trong hôn mê.
Ánh lửa hừng hực, đoạn long áp đao thế mà mơ hồ có xu thế hòa tan.
Thiên Cơ trưởng lão xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, hắn tức giận nhìn Phượng Cầm Tâm một cái, khàn cả giọng hét lên một tiếng: “Đủ rồi! Chúng ta cứ phải đồng quy vu tận sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.