Vu Thần Kỷ

Chương 646: Rút lui khỏi thánh địa




Máu tươi rải đầy tế đàn.
Thiên Cơ La Bàn phía sau Thiên Cơ trưởng lão chậm rãi xoay tròn, từng hơi thở huyền ảo vô cùng không ngừng đánh phá tế đàn. Mượn dùng lực huyết tế của trăm vạn con chim quý thú lạ, Thiên Cơ trưởng lão lấy Thiên Cơ La Bàn câu thông đóa hoa thiên đạo, ở sâu trong chỗ trung tâm nhất của đóa hoa thiên đạo phát ra một tiếng rít gào to rõ.
Một tiếng rống to mơ hồ từ sâu trong thiên địa truyền đến, Cơ Hạo đứng phía sau Thiên Cơ trưởng lão chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, nguyên thần cũng bị tiếng rống to trong minh minh truyền đến chấn cho tê dại trong nháy mắt.
Đóa hoa thiên đạo từng cánh hoa dần dần giãn ra mở ra, từng cái bóng người thật lớn không ngừng từ trên đóa hoa đứng lên.
Bàn Hi thế giới, dân bản xứ sau khi tu luyện đến thánh tiên cảnh, liền có được tuổi thọ gần như vô hạn. Trải qua tu luyện dài đằng đẵng, bọn họ tìm hiểu thiên đạo pháp tắc tương ứng bản thân đến mức độ nhất định, có thể cảm nhận được đóa hoa thiên đạo triệu hồi, lấy thân dung hợp đóa hoa thiên đạo, ở trong thứ nguyên không gian do đóa hoa thiên đạo mở ngủ say, tìm hiểu.
Tìm hiểu có thành tựu, pháp lực bản thân dung nhập một tia khí tức thiên đạo, liền lột xác thành tổ linh.
Bàn Hi thế giới có tám trăm mười đại đạo, một vạn hai ngàn bàng môn tả đạo, mỗi một đại đạo có thể cho trăm tổ linh đồng thời tìm hiểu, mỗi một bàng môn tả đạo có thể cho mười tổ linh ngủ say trong đó. Toàn bộ Bàn Hi thế giới hằng cổ tới nay, số lượng tổ linh là một con số cố định.
Hai mươi vạn một ngàn tổ linh, Bàn Hi thế giới vô số năm qua, số lượng tổ linh có lẽ sẽ ít hơn chút so với con số này, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều thêm cho dù một người.
Thiên Cơ trưởng lão mượn dùng lực huyết tế, ở chỗ trung tâm đóa hoa thiên đạo rống to một tiếng, đánh thức toàn bộ tổ linh ngủ say ở trong đóa hoa thiên đạo. Từng cái bóng người to lớn dần dần đứng lên, trong đó bao gồm một ít tồn tại không biết ngủ say bao nhiêu năm, tư cách từng trải thậm chí so với Thiên Cơ trưởng lão còn xa xưa hơn.
Từng hơi thở hùng hậu, già nua đập vào mặt. Nhiều tổ linh sau khi tỉnh dậy, đều ngơ ngác đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Trong đôi mắt bọn họ lóe ánh sao, nhiều tồn tại cổ xưa đã ngủ say trăm vạn năm, ngàn vạn năm, bọn họ đã quên đi dấu ấn của mình, toàn bộ thần hồn đều đã hòa hợp với thiên địa đạo vận, nay bọn họ phải từ trong vô cùng vô tận đạo vận tin tức, tìm về dấu ấn tồn tại thuộc về mình.
Qua khoảng bảy tám canh giờ, một người lửa khổng lồ cao vạn dặm thong thả quay đầu, thân thể hắn nhanh chóng co lại, nhỏ đi. Qua một khắc đồng hồ, người lửa khổng lồ vạn dặm đã trở nên giống như dân bản xứ tầm thường.
Trong đôi mắt ánh lửa dày đặc, người lửa khổng lồ nhìn nhìn Thiên Cơ trưởng lão, hướng hắn hành một lễ: “Trước mặt là đương đại Thiên Cơ phải không?”
Thiên Cơ trưởng lão hướng người lửa khổng lồ đáp lễ lại, trầm giọng nói: “Ta là Thiên Cơ, Hỏa Nhai tiền bối, nhiều năm không gặp rồi.”
Hỏa Nhai trừng mắt nhìn, suy nghĩ một phen, đột nhiên cười lên: “Ta nhớ ra rồi. Lần trước gặp ngươi, cũng là hôm ngươi thành thân, đó cũng là quá khứ rồi… Đã bao nhiêu năm? Ô, vì sao quấy nhiễu chúng ta? Ngươi cũng biết, không gặp việc sống còn, chúng ta những lão gia hỏa này, thà rằng thân thể bị thiên đạo đồng hóa, cũng không muốn bị đánh thức.”
Mấy ngàn tổ linh ngủ say ở trong đóa hoa thiên đạo không biết đã bao năm tháng, đã sớm tu luyện một chút hương vị con người cũng không còn đồng thời cúi đầu tức giận nhìn Thiên Cơ trưởng lão. Nếu không có một cái giải thích hợp tình hợp lý, cho dù Thiên Cơ trưởng lão là kẻ địa vị đặc thù nhất, tôn sùng nhất trong toàn bộ tổ linh trưởng lão, thậm chí thực lực cũng là một người mạnh nhất trong bọn họ, bọn họ vẫn sẽ liên thủ giáo huấn hắn một trận hẳn hoi.
Thiên Cơ trưởng lão không hé răng, Thiên Cơ La Bàn phía sau hắn phóng ra một luồng sáng trắng, đem chuyện vừa rồi đã xảy ra truyền phát chi tiết một lần.
Toàn bộ tổ linh cùng cất tiếng kinh hô, cũng có tính tình nóng nảy cất tiếng rống giận chửi rủa, cảm xúc ai cũng kích động khó có thể tự kìm chế. Thiên Cơ trưởng lão đợi các tổ linh đó phát tiết lửa giận trong lòng một phen, lúc này mới đem đề nghị của Cơ Hạo hướng bọn họ nói ra.
Trong những tổ linh này không thiếu người trí tuệ thông thiên, bọn họ rút nhỏ thân hình, tới trước mặt Cơ Hạo cẩn thận đánh giá hắn một phen. Đoàn người cẩn thận thảo luận tới các loại khả năng thủ đoạn của dị tộc, cùng với các loại phiêu lưu bọn họ có thể gặp phải.
Là lưu thủ Bàn Hi thánh địa, hay là một lần nữa tìm một chiến trường, trải qua một khắc đồng hồ ngắn ngủn tranh luận, toàn bộ tổ linh đạt ăn ý —— tìm một chiến trường hoàn toàn mới, có lợi nhất đối với bọn họ.
Bởi vì là chiến trường hoàn toàn mới, cho nên bọn họ có thể tận tình bố trí các loại cấm chế hoàn toàn mới, trận pháp hoàn toàn mới, bảo đảm không có dị tộc có thể thoải mái lẻn vào. Về phần Bàn Hi thánh địa, cho dù đây là thánh địa dân bản xứ từng nhiều thế hệ xây dựng thêm vào, nhưng một thánh địa có thể để người ta vô thanh vô tức lẻn vào, loại thánh địa này không cần cũng được.
Bởi vì bọn Xi Tra thoải mái xâm nhập, Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo —— bọn Xi Tra ở Bàn Hi thánh địa có thủ đoạn sắp đặt trước gì? Bọn hắn rốt cuộc bố trí cái gì âm mưu? Điều này làm Thiên Cơ trưởng lão cùng các tổ linh có một loại cảm giác gian nan khổ cực thật sâu, cảm giác nguy hiểm ở ngay bên người, lúc nào cũng có thể bộc phát ra đem bọn họ nổ tung hóa thành tro bụi.
Cùng với ngày đêm lo lắng, còn không bằng bắt đầu lại, xây dựng từng chút một một chỗ an thân làm mình yên tâm, tin cậy.
Cơ Hạo càng thận trọng nhắc nhở mọi người, nhiều nhất mấy tháng, đại quân dị tộc sẽ xâm nhập Bàn Hi thế giới.
Vì thế các tổ linh cũng không cần thúc giục, bọn họ đều đẩy nhanh tốc độ, triệu tập hậu sinh vãn bối ưu tú nhất trong tộc mình tề tụ thánh địa, bắt đầu cuộc rút lui lớn khí thế ngất trời.
Từng cái kho bí mật bị mở ra, tài nguyên chồng chất như núi bị lấy ra, vô số phi cầm to lớn dang hai cánh bao phủ trời đất, vận chuyển vô số tài nguyên bay ra khỏi Bàn Hi thánh địa.
Từng chỗ bí cảnh mở rộng, vô số binh khí, đan dược, cột đồ đằng to lớn các trân bảo dọn ra như nước chảy, cũng giao cho đám phi cầm lực lượng vận chuyển kinh người kia mang đi.
Từng tầng cung điện lầu các bị tháo dỡ, cột, mái ngói, nền, gạch đất, thậm chí là kỳ hoa dị thảo dùng để trang trí trước sau nhà đều bị dọn đi.
Những ngọn núi lớn linh khí dư thừa bị đại thần thông dịch chuyển đi, từng luồng địa mạch bị mạnh mẽ rút ra, những dòng sông lớn bị cướp đoạt không còn một giọt nước, vô số đất đai màu mỡ bị trực tiếp đóng gói mang đi.
Đám thánh linh cùng tổ linh dân bản xứ kia một khi nổi hung, lực phá hoại của bọn họ đối với Bàn Hi thánh địa khiến Cơ Hạo cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Những người này quả thực là châu chấu thành tinh, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, Bàn Hi thánh địa không thể lưu lại chút gì hữu dụng nữa.
Trừ bản thể Bàn Hi đám dân bản xứ không dám xúc phạm chút nào, toàn bộ Bàn Hi thánh địa bị vơ vét tới mức sạch sẽ, thật sự một ngọn cỏ cũng không còn lại.
Cơ Hạo rất cảm khái khích lệ Thiên Cơ trưởng lão: “Không ngờ được các vị tổ linh trưởng lão khai sáng như thế, thánh địa này nói vứt bỏ là vứt bỏ.”
Thiên Cơ trưởng lão rất đắc ý xoa cái cằm bóng loáng của mình: “Ta là Thiên Cơ, Thiên Cơ nắm giữ tiền đồ toàn bộ thế giới, lời nói của ta, vẫn hữu dụng. Cho dù là tổ linh trưởng lão tư cách và từng trải hơn ta rất nhiều, bọn họ cũng không dám không để điềm báo của ta vào mắt.”
Cơ Hạo nhìn Thiên Cơ trưởng lão vẻ mặt đắc ý, đột nhiên hung hăng đâm hắn một câu: “Ta đã giết Xi Tra… bản mạng thánh binh của Bàn Hi thánh nhân của các ngươi đâu? Ha ha, Thiên Cơ trưởng lão, lời ngươi nói chung quy phải giữ lời chứ?”
Sắc mặt Thiên Cơ trưởng lão chợt cứng đờ, một lúc lâu nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.