Vũ Thần

Chương 155: Chiến (tiếp)




Sau một tiếng nổ ầm vang, Thành Phó bay lên, lão dường như không thể chịu nổi dưới cường đại chân khí của Hạ Nhất Minh mạnh mẽ trùng kích mà phải bay lên không trung.
Tại giờ phút này, đám người Vu Thụy Bồi sắc mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, mà đám người Tam hoàng tử Khai Vanh quốc sắc mặt đều tái nhợt, không còn hoan hô sung sướng như khi nãy đoạt được ngôi đầu nữa.
Cùng với việc thành bại của Hộ quốc đại sư giao đấu, bọn họ cho dù là săn bắt mãnh thú nhiều hơn đi nữa cũng không đáng giá một điểm.
Nhưng Thủy Huyễn Cận sắc mặt hơi đổi, trong lòng thầm than đáng tiếc.
Trong ngũ hành, mặc dù Nam Hỏa khắc Tây Kim, thế nhưng Hạ Nhất Minh lại sử dụng một phương pháp kỳ lạ, đem khí thế tích lũy tới cực điểm, hơn nữa nháy mắt bộc phát ra. Chẳng những phá vỡ Hỏa hệ chiến kỹ của đối phương và mà còn hoàn toàn áp chế ngược lại.
Dưới tình huống này, cho dù là Thành Phó cũng chỉ có thể bị thương mà tháo chạy, đánh mất khả năng có thể tiếp tục giao đấu.
Thế nhưng trên người Thành Phó, mặc dù không phải là một kiện bảo khí nhưng sức phòng ngự quả thật không dưới bảo khí chính là trường sam đặc chế kia.
Giữa không trung, Thành Phó huy vũ hai tay, ống tay áo nhất thời như cánh bướm làm thân thể bay lên. Lấy hỏa tơ trong miệng núi lửa cùng cương tơ tạo thành bộ trường sam, vậy mà có thể chống đỡ dưới tình huống bị chân khí của hai vị tiên thiên cường giả va chạm đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than. Đây là tay không giao chiến, nếu là sử dụng binh khí, mà Đại Khảm Đao trong tay của hắn, vậy đừng nói là ống tay áo, cho dù là Thành Phó có mặc thêm một mai rùa nữa, chính mình cũng có thể một đao chém làm hai đoạn.
Hạ Nhất Minh đạp chân xuống muốn tiến về phía trước truy kích, nhưng thấy được ống tay áo rách nát đột nhiên như phá không cùng âm thanh bén nhọn hướng phía hắn đâm tới.
Hai mắt có chút ngưng trọng, Hạ Nhất Minh song quyền luân phiên đánh ra, trong chốc lát đã bày ra trước mặt một mảnh thiên la địa võng. Ống tay áo kia như đụng phải một bức tường thép vô lực rũ xuống không đủ gây thêm chút sợ hãi.
Song chỉ vẻn vẹn trong khoảng khắc đó, Thành Phó đã từ không trung đáp xuống mặt đất.
Chỉ là nhìn bộ dáng của lão lúc này cực kỳ chật vật, đặc biệt đôi tay trụi lủi lộ ra bên ngoài biến thành một vẻ tức cười không nói nên lời.
Chỉ là trong toàn bộ lâm viên lúc này, cũng không có người nào dám phát ra tiếng cười. Bọn họ tâm tình đều chìm vào một pha giao đấu ác liệt vừa rồi. Đối với loại người ngoài khoác một lớp da nhưng bên trong hung mãnh như quái vật này trong lòng họ đề cảm thấy sợ hãi, sao còn dám cười cợt ra miệng.
Thành Phó thần sắc vô cùng bình tĩnh, không vì một chút thất thế vừa rồi mà tâm tình cảm thấy hổ thẹn, phiền não hay căm tức. Tinh thần của lão lúc này đã toàn bộ tập trung tới một cảnh giới trước nay chưa từng có.
Trong Đại sư đường tại Khai Vanh quốc, tất cả có mười vị Đại sư.
Trong mười vị tiên thiên đại sư này, Thành Phó mặc dù không phải là một người cực mạnh nhưng cũng có thể bài danh trong năm người đứng đầu.
Thành Phó bước chân vào tiên thiên cảnh giới cũng có hai mươi năm.Thế nhưng cùng là một tiên thiên cường giả bế quan khổ tu, chậm rãi tích lũy thiên địa chân khí, lợi dụng thiên địa chân khí gột rửa thân thể hoàn toàn khác biệt. Lão chọn lựa một con đường tu luyện còn khó khăn hơn.
Sau khi Thành Phó tấn giai tiên thiên, lão rời bỏ gia tộc một mình đi khắp thiên hạ, ngàn dặm xa xôi đi tới Nam Cương quần đảo.
Tại nơi hải vực đầy rẫy hiểm nguy, Thành Phó trải qua hơn mười năm gian khổ, đi qua không biết bao nhiêu hòn đảo, rốt cục đã tìm được một núi lửa đang bạo phát. Tại đó cảm nhận được tinh túy của Hỏa, tiến vào cảnh giới cảm ngộ mà tất cả tiên thiên cường giả đều ao ước.
Cảm ngộ, một khi cảm ngộ, tức thời như " cá vượt long môn", lập tức hóa rồng.
Tiên thiên chân khí của Thành Phó khi đó thu được tiến một bước dài. Tu luyện Hỏa hệ công pháp càng đạt đến một cảnh giới cường đại khó có thể tin được.
Cũng bởi vì thế, nên Thành Phó mới có sức mạnh, có can đảm hướng Thủy Huyễn Cận đã bước chân vào tiên thiên cảnh giới hơn trăm năm mà khiêu chiến.
Lấy tu vi hai mươi năm tiên thiên khiêu chiến với tiên thiên cường giả đã trăm năm, cũng không phải là tất cả mọi người ai cũng có tư cách này.
Nhưng Thành Phó không ngờ tới, trước mặt lão vậy mà còn có một người so với lão còn cường đại hơn.
Tại một chiêu khi nãy, Thành Phó có thể khẳng định, tiên thiên chân khí mà đối phương nắm giữ so với lão còn cường đại hơn một bậc.
Trong lòng Thành Phó nghĩ tới tin tức mà Tam hoàng tử Chiêm Chí Siêu đưa tới.
Đám người ngu dốt, người này cũng không phải là mới hai mươi tuổi, mà hẳn là đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới được hai mươi năm chứ…
Thời gian phảng phất như dừng lại tại thời điểm này.
Hai vị tiên thiên cường giả đối diện nhau, ánh mắt bọn họ giao nhau, tức thời khí thế cường đại trong ánh mắt va chạm như tạo ra những hoa lửa, đưa lực lượng của bọn họ lan rộng ra ngoài.
Bất tri bất giác, lấy bọn họ là trung tâm một vòng tròn người lớn hơn được tạo ra.
Mặc dù không người nào nguyện ý bỏ qua việc chứng kiến tiên thiên cường giả giao đấu, nhưng cũng không một ai dám tiến vào trong vòng tròn này để lúc gặp nạn còn không hiểu vì sao.
Thành Phó chậm rãi đưa tay lên, âm thanh lão âm trầm mà mạnh mẽ:
- Hạ đại sư, lão phu tại Nam Cương quần đảo, từng chứng kiến núi lửa bộc phát mà có cảm ngộ. Tự nghĩ ra một bộ Dung Nham công pháp, xin Hạ đại sư chỉ giáo.
Hạ Nhất Minh khẽ rùng mình, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên nói:
- Đang muốn thỉnh giáo.
Thành Phó hơi gật đầu, sau một khắc thân hình lão đã di chuyển.
Cùng với thân thể phiêu hốt như ngọn lửa khi nãy thân hình Thành Phó đã hoàn toàn bất đồng. Thân hình lão đột nhiên như biến thành một đại dương mênh mông đỏ rực.
Thành Phó di chuyển cực nhanh trong không gian để lại một tàn ảnh cùng tranh phục đỏ rực, nhất thời biến thành một đạo ánh sáng chói mắt. Cả người người lão dường như một núi lửa đang bộc phát, dung nham cuồn cuộn chảy ra, không ngừng gột rửa tất cả mọi thứ trên thế gian.
Không khí xung quanh trong chốc lát nóng lên làm một người bình thường không thể nào chịu được.
Mặc dù trên thực tế hiệu quả cũng không khoa trương như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng nhìn thấy một mảnh đỏ rực như dung nham tuôn tràn kia trong mắt mọi người không hẹn mà đều phảng phất một khung cảnh núi lửa tuôn trào.
Sợ rằng bọn họ chính bản thân mình cũng chưa từng trải qua, nhưng dưới biểu hiện của Thành Phó lúc này trong lòng mọi người đều cho một cảnh tượng đó đã hoàn toàn rõ rệt.
Đem cảm giác của chính mình thông qua trao đổi với thiên địa chân khí mà bộc lộ ra năng lực, tuyệt đối là một loại năng lực do cảm ngộ mà sinh ra.
Tại giờ phút này, Hạ Nhất Minh hai mắt khép hờ, hắn cảm nhận được quanh người truyền tới một áp lực thật lớn.
Phảng phất như quanh người Hạ Nhất Minh lúc này không còn là hoàng gia lâm viên mà bản thân đã đi tới một hòn đảo to lớn.
Trên một nơi cao nhất của hòn đảo, có một lỗ hổng vĩ đại, chính là một ngọn núi lửa to lớn đang phun trào.
Núi lửa gầm thét giống như một con quái thú khổng lồ, phun ra khói đặc cùng ngọn lửa màu nâu. Bốn xung quanh phảng phất như biển lửa, màu trắng của đá, màu đỏ của mây khói, lửa của dung nham đan vào nhau tạo thành một cảnh tượng không gì sánh được.
Mà Hạ Nhất Minh đang bị vây chính giữa cảnh tượng này, dường như tùy ý có thể bị ngã dung nham nóng bỏng chết mất xác.
Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, trong biển lửa này Hỏa thuộc tính được đẩy cao tới mức cực đại, Kim hệ lực lượng quả thật là bị áp chế tới mức không thể tưởng tượng được. Hắn không thế thông qua phương pháp tích lũy khí thế mà lần nữa phá vỡ biển lửa này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, giờ phút này hắn dường như trở lại một khoảng khắc trên đỉnh núi kia. Vân vũ từ chân trời không ngừng chuyển động che phủ vô tận núi non.
Một trận gió thổi tới đem bức tranh thông thường thổi lên từng trận rung động. Giống như có một đôi tay phía sau khua động, làm Hạ Nhất Minh thấy bức tranh như "sống" lại.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người có cảm giác không hiểu được, trước mặt bọn họ dường như hiện ra một cơn mưa phùn, hạt mưa cũng không lớn, nhưng đâu đâu cũng có, đâu đâu cũng bao phủ.
Sau đó một đám vân cùng vụ lan ra khắp nơi, phảng phất như vốn đã có từ trước, phảng phất như đã tồn tại cả vạn năm.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, biển lửa làm trong lòng họ hoảng sợ đã không còn tồn tại, phảng phất như lửa dung nham có thể thiêu hủy cả thế giới đã hoàn toàn tiêu biến.
Nguyên một mảnh trời đất đỏ rực đã được thay thế bằng màu trắng của mưa gió, mây mù.
Gió thổi, mưa phùn, mây mù mênh mông….
Tất cả mọi người đều đánh mắt nhìn nhau, cũng không có bao nhiêu người có thể biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thủy Huyễn Cận mở to hai mắt quan sát, ngay cả lão cũng bị cảnh tượng kỳ diệu này lây nhiễm.
Khi Thành Phó đem Hỏa thuộc tính kích phát tới cường đại nhất, phảng phất như hóa thân thành biển dung nham, Thủy Huyễn Cận thật sự lo lắng cho Hạ Nhất Minh.
Loại tuyệt học có từ cảm ngộ này cũng không phải là loại tiên thiên đại sư dựa vào thời gian tích lũy thiên địa chân khí mà có thể dễ dàng ngăn cản.
Chỉ có đem một loại lực lượng phát huy tới mức cực hạn mới có thể cộng hưởng cùng thiên địa, khiến cho người khác bị lây nhiễm sinh ra ảo giác.
Cho dù là bản thân Thủy Huyễn Cận khi gặp phải loại tuyệt học này, cũng chỉ có thể dựa vào trăm năm khổ tu, đem tiên thiên chân khí tinh túy nhất toàn bộ phát ra mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình.
Nhưng biểu hiện của Hạ Nhất Minh khiến Thủy Huyễn Cận cảm thấy sợ hãi.
Thì ra thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi này cũng thật sự đem lực lượng mưa gió, mây mù hoàn toàn nắm giữ.
Bốn loại lực lượng này có thể đồng thời biểu hiện ra, hơn nữa đem toàn bộ biển lửa tức khắc bao vây, Thủy Huyễn Cận biết, trận đấu này cuối cùng đã có kết quả.
Dường như vô thanh vô tức, tràn ngập mưa gió mây mù đột nhiên tản ra.
Hết thảy khôi phục bình thường, không có biển lửa, không có mưa cùng gió, cũng không có vân cùng vụ.
Ở nơi này cũng không có dung nham tuôn chảy, cũng không có mây mù ấp ôm đỉnh núi.
Ở nơi đó chỉ có hai người, bọn họ bình tĩnh đứng đó dường như từ đầu tới cuối chưa từng di chuyển nửa bước.
Lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra những cảm nhận của bọn họ vừa rồi hết thảy chỉ là ảo giác. Mà tạo ra loại ảo giác như cảnh tượng chân thật này chính là hai người trước mắt.
Chỉ là, mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ điều này, nhưng trong lòng bọn họ đối với hai người này cũng là tồn tại một cảm giác kinh sợ như khắc vào sương tủy.
Tiên thiên cường giả mới chính thức là chủ nhân của thế giới này. Lực lượng mà họ nắm giữ đã vượt ra cực hạn của con người. Đối mặt với lực lượng cường đại như vậy ngay cả quân đội cũng chỉ sợ sẽ tan vỡ.
Giờ phút này, trong lòng bọn họ lưu lại lực lượng cùng sự kinh sợ mà thôi.
Thành Phó đưa hai tay lên, đôi tay của lão đã trở lại bình thường, cũng không còn màu đỏ rực quỷ dị nữa.
Lão hướng Hạ Nhất Minh phía xa xa ôm quyền, nói:
- Kè hèn xin nhận thua.
Hô hấp của mọi người nhất thời ngừng lại. Bọn họ phản ứng như vậy cũng bởi hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.
Đột nhiên, vô số tiếng hoan hô trong đám người bùng phát. Cho dù là Vu Tiểu Ức cũng không nhịn được giơ tay reo hò. Tiếng hoan hô còn muốn lớn hơn nhiều lần so với khi nãy Khai Vanh quốc Tam hoàng tử Chiêm Chí Siêu săn thú giành được ngôi đầu.
Tại cuộc chiến của Hộ quốc đại sư hai nước, Hộ quốc đại sư của bọn họ sau cùng giành được thắng lợi.
Điều này đối với Thiên La thần dân mà nói chính là một sự kiêu hãnh không gì sánh nổi. Bọn họ ngẩng cao đầu, biểu hiện u ám khi thua trong cuộc săn bắt thú đã hoàn toàn bị rũ bỏ.
Song song với thời điểm đó trên mặt của sứ giả Khai Vanh quốc đều hiện lên vẻ dị thường khó coi. Nhưng ánh mắt hướng phía Hạ Nhất Minh nhìn lại mang theo một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, bao gồm cả sự sợ hãi cũng vẻ mặt kính trọng.
Thấy được một trận chiến vừa qua, ngay cả người kiêu ngạo nhất cũng không dám còn có ý nghĩ bất kính nữa.
Bởi vì bọn họ biết, trước mặt người này, chính mình cũng giống như một con kiến hôi, chỉ cần hắn tùy ý cũng có thể đem mình bóp chết mà bản thân không thể phản kháng tìm đường sống.
Đây là tiên thiên cường giả, bọn họ nắm giữ lực lượng, tuyệt đối không phải hậu thiên tu luyện giả có thể chọc giận.
Thành Phó đối với âm thanh phảng phất bên ngoài như không có cảm giác, lão đột nhiên hỏi:
- Hạ đại sư, thiên địa chân khí hôm trước hẳn là huynh dẫn phát?
Mặc dù Thành Phó cũng không nêu cụ thể ngày nào, thế nhưng ba vị tiên thiên cường giả ở nơi này đều rất rõ ràng.
- Đúng vậy. Là ta cảm ngộ mà dẫn phát tới.
Hạ Nhất Minh không chút nào dấu diếm nói.
- Cảm ngộ.
Thành Phó cười khổ một tiếng, nói:
- Quả nhiên là cảm ngộ a.
Nếu lão sớm biết như vậy, lẽ nào có thể khinh suất khiêu chiến như thế chứ.
Chỉ tiếc là ngày nọ dẫn phát thiên địa chân khí cũng không phải là Hỏa lực lượng. Cho nên không có tự mình chứng kiến một màn kia, lão cũng không cách nào nghĩ tới đó là một màn cảm ngộ hiếm thấy.
Trong lòng Thành Phó có chút khổ tâm. Chính mình gian khổ hơn mười năm, cơ hồ gặp qua từ lần cũng vài lần mà tới Nam Cương mới có thể gặp cảm ngộ. Mà đối phương ngay cả Thiên La quốc nho nhỏ này cũng chưa từng rời đi cũng có thể gặp được cảm ngộ.
Người cùng người, quả nhiên không có cách nào so sánh.
Thành Phó than nhẹ một tiếng, quay về Vu Thụy Bồi phía xa căn bản không bước tới, cất cao giọng nói:
- Chúc mừng bệ hạ.
Dứt lời lão quay người cứ như vậy rời đi như ánh chớp, trong một lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Huynh muội Chiêm Chí Siêu cũng không lên tiếng gọi, bọn họ biết Thành đại sư sau khi thua trận, muốn tìm một chỗ không người mà thôi. Chỉ cần bọn họ trở lại Khai Vanh quốc, tám, chín phần mười là có thể gặp được.
Thủy Huyễn Cận tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Nhất Minh vài cái, cười nói:
- Cảm giác thế nào?
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Thu hoạch rất nhiều.
- Theo ta uống một chén chứ?
Thủy Huyễn Cận trong giọng nói tồn tại sự vui mừng không nói lên lời:
- Ta thật lâu chưa có vui vẻ thế này.
Hai người nhìn nhau cười, sóng vai mà đi, nhanh như gió đã rời khỏi.
Cho đến khi ba vị tiên thiên cường giả rời đi, cả lâm viên lại lần nữa bộc phát tiếng reo hò như sấm động….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.