Vũ Thần

Chương 199: Cường giả giao dịch




Mao Liệt Quang - đứng vị trí thứ hai trong số các tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc.
Tại Khai Vanh quốc, trong mười tiên thiên cường giả mạnh nhất, ngoại trừ lão tổ tông của hoàng thất luôn bế quan tu hành được đồn rằng đã đạt tới Nhất đường thiên ra thì hắn chính là đệ nhất nhân.
Một người như lão, không chỉ là đệ nhất tại Khai Vanh Quốc mà trong số các quốc gia thuộc phạm vi thế lực Khai Vanh quốc cũng xứng đáng xếp đầu trong số bách tán thiên.
Cũng bởi lão có thực lực mạnh mẽ như thế nên mới dạy được Thành Phó trở thành một tiên thiên cường giả.
Nhưng chỉ trong có một ngày thôi, thần thoại vô địch của Mao Liệt Quang đã bị phá.
Trước khi lão cùng Hạ Nhất Minh giao thủ, chẳng ai có thể ngờ rằng chỉ trong một chiêu đã phân xong thắng bại. Chênh lệch giữa hai người không phải là về chiêu thức, không phải về kinh nghiệm mà là do chênh lệch về lực lượng.
Hai nguồn lực lượng Kim hệ mạnh mẽ va chạm, kết quả sau dó, Mao Liệt Quang bị thua. Mặt đất từ chỗ chân của Mao Liệt Quang xuất hiện vô số vết nứt, lan rộng ra xung quanh.
Âm thanh chấn động khiến mọi người đều nhìn hết về phía đó.
Những cái kẽ nứt tiếp tục lan ra, vượt qua cả cổng vào của Thiệu Minh cư. Ánh mắt mọi người trợn trừng nhìn đại môn đang lung lay chực đổ.
Đến lúc này, mọi người đứng xem mới biết được rằng hai vị tiên thiên cường giả giao thủ nhìn thì hết sức bình thường, nhưng lực phá hoại của họ lại lớn đến mức không thể tưởng.
Một số ít người từng được xem Hạ Nhất Minh động thủ với Thành Phó, trong lòng đã thầm than không hổ là tiên thiên đối chiến. Mặc dù mức độ ầm ĩ không được như cuộc chiến lần đó, nhưng lực phá hoại lần này chỉ có hơn chứ không kém.
Thủy Huyễn Cận thở dài một tiếng. Hắn vung tay lên, cả cái cổng đang lung lay liền đổ sập xuống.
Bụi đất mù mịt khắp sân. Sau khi bụi bay đi hết, nhìn xung quanh, mọi người mới phát hiện ba vị tiên thiên đại sư cùng với Viên Lễ Huân đã biến mất không thấy tung tích.
Tất cả mọi người đều hết sức tập trung vậy mà vẫn không phát hiện bọn họ đã rời đi như thế nào.
Ai nấy đều quay sang nhìn nhau, lạnh cả tóc gáy, lặng lẽ rời đi.
Chuyện hai vị tiên thiên cường giả đối chiến đã nhanh chóng lan ra khắp mọi nơi. Mặc dù chỉ giao phong có một chiêu, nhưng tốc độ truyền tin tức so với trận đánh giữa Hạ Nhất Minh và Thành Phó còn nhanh hơn gấp trăm lần.
Đại danh Hạ Nhất Minh càng thêm vững chắc trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc, trong lòng của đám tiên thiên cường giả.
Trong Thiệu Minh cư, Hạ Nhất Minh cùng với Viên Lễ Huân lặng lẽ ngồi trong một cái đình. Đối diện bọn họ chính là Thủy Huyễn Cận và Mao Liệt Quang.
Ngoài suy nghĩ của hai người Hạ Nhất Minh. Lúc này, Mao Liệt Quang không còn chút nào ngang ngược mà vẻ mặt đang tươi cười giống như một lão già hiền từ.
Hạ Nhất Minh hết sức cảm khái, trong thế giới vô cùng đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặc dù Mao Liệt Quang cùng Thành Phó là hai thầy trò, nhưng cá tính của hai người bọn họ lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Khi bị thua, Thành Phó liền bỏ đi ngay lập tức. Có lẽ cũng bởi hắn chưa từng phải nếm trải cảm giác thất bại. Thậm chí, Hạ Nhất Minh còn có thể đoán được sau khi Thành Phó trở về chắc chắn sẽ đâm đầu vào tu luyện, từ đó giác ngộ thêm lần nữa, khiến cho thực lực tăng thêm.
Còn Mao Liệt Quang sau khi bị thua, vẫn chẳng có gì xấu hổ, mặt hoàn toàn lạnh tanh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn cười ha hả ngồi nói chuyện với hắn. Có điều, lời nói lúc này cực kì khách khí, hoàn toàn tôn trọng hắn.
Khách sáo như vậy, khiến cho Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy khâm phục đối với hắn. Lúc đầu còn nói chuyện một cách gượng gạo, nhưng sau khi cảm nhận được hành vi của hắn, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, cả đời Mao Liệt Quang chỉ có tu luyện và tu luyện. Cả cuộc đời của hắn chỉ mong muốn được tiến lên phía trước.
Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh có nghĩ như thế nào thì hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Người ta đã không cảm thấy xấu hổ thì sao ta phải để ý.
Cũng may cả Thủy Huyễn Cận cũng ngồi đó. Lão hồ ly này đúng là sống lâu có khác, nói năng cực kỳ lôi cuốn. Có lão ngồi đây khiến cho cuộc nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Thủy Huyễn Cận bóng gió hỏi Hạ Nhất Minh lần này lên Hoành Sơn có chuyện gì kể hay không?
Sau khi biết Hạ Nhất Minh không những là hộ quốc đại sư của Thiên La quốc mà còn là trưởng lão Hoành Sơn thì thái độ của Mao Liệt Quang lại càng thân thiện hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh mặc dù hiểu rõ nỗi khổ của Thủy Huyễn Cận nhưng hắn cũng chẳng ngại gì mà không mượn một chút thanh danh của Hoành Sơn.
- Hạ huynh! Trưởng lão Vu Kinh Lôi của quý phái có khỏe không? - Mao Liệt Quang hỏi hắn.
Hạ Nhất Minh cười cười. Trong lòng cảm thấy đúng là trơ trẽn quá mức, vừa mới ngang như cua, thoáng cái đã xưng huynh gọi đệ rồi.
Có điều, đối phương đã hỏi Vu Kinh Lôi, hắn cũng chẳng có gì phải tránh, cứ nói phét một chút:
- Cám ơn Mao huynh đã quan tâm! Vu sư thúc mỗi bữa ăn ba chén cơm to, thân thể rất khỏe mạnh.
Mao Liệt Quang cười ha hả, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, nghĩ thầm một tiên thiên cường giả lại cần phải ăn cơm nữa hay sao? Chẳng lẽ Vu Kinh Lôi yếu rồi nên Hạ Nhất Minh mới ba hoa như vậy?
Nhưng nhìn nét mặt Hạ Nhất Minh, ý nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng biến mất.
Hoành Sơn nhất mạch mặc dù sống giữa vùng núi lớn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Khai Vanh quốc. Hoàng thất Khai Vanh quốc rất thèm muốn tư nguyên trên Hoành Sơn. Đặc biệt, dược viên mấy ngàn năm cùng với luyện đan thất có công hiệu mạnh mẽ đều khiến cho bất cứ thế lực nào cũng phải thèm muốn.
Nhưng trên Hoành Sơn, tiên thiên cường giả quá đông, lại còn có cả một cường giả Nhất đường thiên nữa thì làm gì có ai dám manh động.
- Mao huynh! Trước đây, huynh đã gặp sư thúc rồi hay sao?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, chăm chú nhìn. Mao Liệt Quang xấu hổ cười, nói:
- Hạ huynh! Lúc còn trẻ, tại hạ từng gặp Vu trưởng lão đôi lần nên mới quan tâm tới.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, không để ý tới hắn nữa. Tuy nhiên, Mao Liệt Quang vẫn không thôi, cười hắc hắc, nói:
- Hạ huynh! Nghe nói trên Hoành Sơn nhất mạch, sáu chục năm nay không xuất hiện một vị tiên thiên cường giả nào. Lần này, ngươi vào núi, đối với bọn họ chẳng khác nào vớ được đống lửa giữa trời đông rồi.
Hạ Nhất Minh có chút khó chịu. Nghe giọng hắn giống như mình thừa nước đục mà thả câu không bằng. Hắn lạnh lùng cười, nói:
- Tin tức của Mao huynh đã cũ lắm rồi.
Mao Liệt Quang ngẩn người, ngập ngừng, nói:
- Sao Hạ huynh lại nói vậy?
Hạ Nhất Minh chẳng đổi sắc mặt, nói:
- Trên Hoành Sơn nhất mạch mới xuất hiện một vị tiên thiên trưởng lão nữa. Lần này, tại hạ xuất hiện chỉ như gấm thêu thêm hoa mà thôi, làm gì có thể như đống lửa giữa trời đông được chứ.
Mao Liệt Quang nhất thời cứng lưỡi. Sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng cảm thấy có chút không tin.
Hạ Nhất Minh cũng không có nói dối. Chỉ có điều, hắn thay đổi thứ tự một chút. Như thế, cho dù đám người Mao Liệt Quang biết được Lục Chánh Nghi đã bước vào tiên thiên cảnh giới cũng không thể nghĩ đến nguyên nhân là nhờ hắn.
Thủy Huyễn Cận cười ha hả. Trong lòng hắn cảm thấy rất cao hứng. Hôm nay, Thiên La quốc đã gắn liền với Hạ Nhất Minh. Mà Hạ Nhất Minh lại là Hoành Sơn trưởng lão. Nếu Hoành Sơn càng mạnh thì địa vị của Thiên La quốc lại càng được củng cố. Lúc này đây, lão chỉ ước tiên thiên trưởng lão trên Hoành Sơn có càng nhiều càng tốt
- Mao huynh! Hôm nay, Hạ huynh đệ đã tới, có thể bàn chánh sự được rồi.
Hạ Nhất Minh ngưng thần, lắng nghe. Thì ra, Thủy Huyễn Cận tìm mình trở về quả nhiên có liên quan tới vị tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc này. Chẳng lẽ bọn họ vẫn không cam lòng chịu thua, muồn về nước đánh thêm trận nữa?
Mao Liệt Quang sực tỉnh, cười nói:
- Hạ huynh! Lão phu đến đây thật ra là muốn đưa thiếp mời cho ngươi.
- Thiếp mời? - Hạ Nhất Minh hồ nghi nói:
- Quý quốc gần đây có chuyện vui gì hay sao?
Mao Liệt Quang khẽ lắc đầu, nói:
- Cũng không phải là chuyện vui! Nhưng sứ giả Đồ Phiên quốc tới Khai Vanh có tổng cộng tám vị tiên thiên đại sư.
Hạ Nhất Minh đang mỉm cười, nhất thời im lặng. Hắn hoàn toàn kinh ngạc khi nghe thấy chuyện này.
Nếu như hắn nghe không nhầm thì Mao Liệt Quang nói tiên thiên đại sư của Khai Vanh quốc có mười hai người. Hôm nay lại xuất hiện tám người nữa, như vậy trong Khai Vanh quốc có tổng cộng khoảng hai mươi vị tiên thiên cường giả.
Hắn kinh ngạc nhìn Thủy Huyễn Cận. Ánh mắt như muốn hỏi: tiên thiên đại sư khó gặp như vậy, sao mà bây giờ lại giống như lợn con đến thế?
Thủy Huyễn Cận ho khan một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ! Đồ Phiên quốc là một trong ba đại cường quốc ở vung Tây Bắc của chúng ta. Số lượng tiên thiên cường giả của họ cũng không hề kém Khai Vanh quốc. Thật ra, số lượng tiên thiên cường giả tới đây lần này có một nửa là hộ quốc đại sư của các nước nhỏ.
Hạ Nhất Minh nghe thấy thế mới thở phào một cái. Nhưng hắn vẫn hỏi:
- Bọn họ tụ tập nhiều ở đây làm gì thế?
Mao Liệt Quang tươi cười, nói:
- Đám tiên thiên đại sư đó tới nơi này đều mang theo rất nhiều hàng hóa quý báu. Bọn họ muốn mời đại sư ở các nước của chúng ta tiến hành giao dịch.
- Không sai! Ở đây có thể giao dịch lấy một thứ gì đó như các loại dược liệu quý hiếm. Hơn nữa, luyện đan sư của hai nước có thể luyện chế một ít tinh lực kim đan ngay tại chỗ. Mỗi một vị tiên thiên đại sư có mặt cũng có thể được chia một viên. - Thủy Huyễn Cận thì thào nói:
- Đây chính là thứ tốt nhất cấp cho đám đệ tử. Ngày thường muốn mua được, cho dù có rất nhiều vàng bạc cũng chưa chắc đã có.
- Tinh lực kim đan? - Hạ Nhất Minh cười nhạt.
Nếu là cực hạn kim đan, Hạ Nhất Minh còn động tâm. Nhưng tinh lực kim đan đối với hắn chẳng có gì hấp dẫn. Bởi với sự tích lũy của Hoành Sơn trong mấy ngàn năm quan, số lượng tinh lực kim đan cực kỳ nhiều. Ngay cả bản thân hắn cũng đã luyện chế được hai lò, làm sao cần phải chú ý tới chứ.
Nét mặt của hắn bị hai vị tiên thiên cường giả nhận ra, Mao Liệt Quang cười khổ, nói:
- Hạ huynh là trưởng lão của Hoành Sơn hiển nhiên không coi tinh lực kim đang ra gì. Nhưng những người như chúng ta lại cực kỳ quan tâm.
Thủy Huyễn Cận cũng hơi gật đầu. Các môn phái ẩn thế đều có dược viên hàng mấy ngàn năm. Hơn nữa, hễ là những môn phái như vậy thì lại có một tính chất đặc biêt. Bọn họ chủ yếu ở trong sơn môn xa rời thường dân.
Ở nơi đó, không phải là những vùng đất khô cằn mà chính là nơi tập trung rất nhiều thiên địa linh khí. Hoàn cảnh tu luyện như thế cực kỳ tốt cho người tu luyện. Nếu là người có thiên phú, chỉ bằng vào sức của mình cũng có thể tu luyện tới thập tầng hậu thiên.
Cho nên, mặc dù bọn họ luyện chế được rất nhiều tinh lực kim đan, nhưng nhu cầu dùng nó lại rất ít. Trải qua thời gian dài tích lũy, số lượng có thể nói là rất nhiều.
Thủy Huyễn Cận đột nhiên cười, nói:
- Hạ huynh đệ! Trên người ngươi có nhiều tinh lực kim đan thì có thể cùng với các đại sư khác trao đổi lấy thứ mình muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh nghe vậy cảm thấy mừng rỡ. Hắn trầm giọng hỏi:
- Ngay cả những đồ trân quý cũng có thể giao dịch hay sao?
- Tất nhiên! Nhưng ngươi cũng biết giá trị của bảo vật, nếu muốn đổi được chúng cũng không phải là chuyện dễ.
Hạ Nhất Minh nhăn mày, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Đáng tiếc! Tiểu đệ cũng không có nhiều tinh lực kim đan, cũng chẳng có kỳ trân dị bảo nên đành phải bỏ cơ hội này thôi.
Thật ra, trên người hắn có một món bảo bối đó chính là những mẩu đá màu trắng lấy ở trong sơn cốc kia. Nhưng nếu không có một mục đích nào đó, Hạ Nhất Minh cũng sẽ không đem thứ này ra để đổi.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Đạo lý này luôn luôn được kiểm chứng. Khi Hạ gia trang săn được Kim Quan mãng, Hạ Vũ Đức cũng luôn miệng nhắc điều đó khiến cho hắn nhớ mãi.
Mao Liệt Quang hết sức kinh ngạc, nhìn Thủy Huyễn Cận. Vị đại sư Thiên La quốc cười to, nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi cứ nói đùa. Với thân phận hộ quốc đại sư Thiên La quốc của ngươi, mỗi một thứ kỳ trân trong quốc khố, ngươi đều có một phần. Ngươi đi với ta đến quốc khố, chọn một vài thứ. Không thể để người ta xem thường Thiên La quốc chúng ta được.
Hạ Nhất Minh mừng rỡ. Không ngờ làm hộ quốc đại sư lại còn được hưởng đãi ngộ như vậy.
Mao Liệt Quang cười ha hả. Thần sắc của hắn khác hẳn với lúc ban đầu. So với vẻ lạnh lùng lúc trước cũng chẳng có ai nghĩ hắn vừa mới bại trên tay Hạ Nhất Minh.
Sau khi tiệc rượu chấm dứt, nụ cười trên miệng hắn vẫn không hề mất.
Hạ Nhất Minh rời khỏi. Nhìn vị tiên thiên cường giả đang một mình rời đi, đáy lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Người không biết xấu hổ thì đúng là vô địch. Cho dù tiên thiên cường giả mà không cần quan tâm tới thể diện thì sau đó thế nào đây...
Hạ Nhất Minh trở về, đối với hoàng thất của Thiên La quốc đúng là một chuyện trọng đại.
Lúc Thủy Huyễn Cận cùng với Hạ Nhất Minh đi với quốc khố, thái tử Vu Tiểu Ức đã đứng chờ sẵn ở đó.
Vu Tiểu Ức ở Thiên La quốc có rất nhiều quyền lực. Nhưng trước mặt hai vị tiên thiên cường giả lại vô cùng cung kính. Hắn mở cánh cửa quốc khố ra, sau khi hai vị tiên thiên đại sư tiến vào mới nhẹ nhàng đóng lại. Dĩ nhiên là hắn không hề theo vào bên trong.
Có thể cùng theo bọn họ tiến vào đó cũng chỉ có đồ đệ của Thủy Huyễn Cận - Tiết Liệt mà thôi.
- Hạ huynh đệ! Gian bảo khố này là do lão bằng hữu của ta tạo nên. Ở Thiên La quốc, muốn tìm những thứ gì hữu dụng đối với tiên thiên đại sư thì chỉ có thể ở đây mà thôi. Cho dù một số loại kỳ lạ không có tên cũng có ở đây. - Thủy Huyễn Cận kiêu ngạo nói:
- Gian bảo khố này đều do Liệt nhi sửa sang, quét dọn. Ngoại trừ quốc vương ra, những người khác đều không được vào.
Hạ Nhất Minh nhìn quanh bảo khố, thầm kinh ngạc. Nhãn lực của hắn bây giờ đã hơn trước rất nhiều. Chỉ đảo mắt một cái có thể thấy được không ít thứ tốt.
Nơi này ngoài một số lượng lớn linh dược đã qua xử lý, còn có vài món bảo hộ cùng với binh khí phát ra ánh sáng. Hạ Nhất Minh thầm nhủ ở đây chẳng khác gì một mỏ bảo vật. Mặc dù, Hạ Nhất Minh không thể nhận biết hết toàn bộ, nhưng đối với tinh cương từ mẫu thì chẳng hề xa lạ.
Thở dài, Hạ Nhất Minh nóiL
- Thủy huynh! Ngươi sưu tầm thật là phong phú. Tiểu đệ thực sự được mở rộng tầm mắt.
Thủy Huyễn Cận cười cười, nói:
- Thật ra, mỗi một hộ quốc đại sư đều có một gian bảo khố như thế này. Chỉ có điều gian bảo khố này đã được xây dựng lâu rồi, nên tích trữ được nhiều thứ hơn mà thôi. - Lão chỉ quanh, cất cao giọng nói:
- Hạ huynh đệ! Từ nay về sau, gian bảo khố này thuộc về ngươi.
Tiết Liệt khoanh tay đứng im, cứ như không hề nghe thấy gì hết, trên mặt không hề có chút động đậy.
Hạ Nhất Minh ngẩn người, vội nói:
- Thủy huynh! Ta không có ý đó.
Thủy Huyễn Cận khoát tay, cười nói:
- Ngươi cũng biết ta sống không còn lâu nữa. Mấy thứ này mặc dù tốt, nhưng ta cũng chẳng thể đem được xuống âm phủ. Mà cũng chỉ có trong tay tiên thiên cường giả thì chúng mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất. Nhìn khắp cả Thiên La, cũng chỉ có một mình ngươi đủ tư cách tiếp nhận mà thôi.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, trầm mặc một lúc, nói:
- Nếu vậy, tiểu đệ đành dày mặt vậy.
Thủy Huyễn Cận cười to. Tiếng cười của lão thể hiện rõ sự vui mừng, nhưng cũng có một chút quyến luyến. Cho dù là ai, vì bất kỳ lý do nào mà đem đồ đạc tích lũy bao năm tặng cho người khác thì cũng đều có cảm giác đó.
Nhận một cái lễ lớn như vậy, Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy khó xử.
Cách làm của Thủy Huyễn Cận cùng với Viên Thành Chí cũng chẳng có gì khác nhau. Cả hai đều sử dụng lợi ích mà cột hắn. Mặc dù, vật dụng của cả hai là không giống nhau, mà giá trị của chúng thì lại khác nhau một trời một vực. Nhưng có thể thấy là họ đều có chung một suy nghĩ.
Khi đã nhận lễ vật rồi thì cũng đồng thời phải chịu một phần trách nhiệm.
- Hạ huynh đệ! Chúng ta chọn vài thứ rồi chuẩn bị lên đường thôi. - Khuôn mặt Thủy Huyễn Cận có một chút khác thường.
- Đây cũng là lần cuối cùng lão phu có thể tham gia vào cuộc tụ họp của các tiên thiên cường giả. Phải mang theo những thứ thật tốt, không thể để cho người ta xem thường được.
Hạ Nhất Minh nhìn sang, nghĩ đến thọ mệnh của lão sắp hết, không khỏi có chút đau xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.