Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 37:




Từ lâu Lục Vân Đình đã muốn Giang Vu Thanh tập võ, đa số thư sinh thời nay đều tập lục nghệ gồm lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp và toán học, nhưng hầu hết bọn họ chỉ xem trọng lễ nghĩa và âm nhạc, coi nhẹ bắn cung và cưỡi ngựa nên thư sinh yếu đuối chỗ nào cũng có. Lục Vân Đình biết sĩ tử chân chính xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt đều là văn võ song toàn, nếu không phải Lục Vân Đình ốm yếu từ nhỏ thì chưa biết chừng bây giờ cũng văn hay võ giỏi.
Trước kia hắn suýt ngã gục ở trường thi một lần, còn thấy rất nhiều thí sinh ngất xỉu trong phòng thi hoặc đột ngột hôn mê sau khi ra ngoài. Hắn biết sau này Giang Vu Thanh cũng sẽ dự thi nên muốn chuẩn bị trước, cho dù dưới sự chăm sóc của Lục gia thể chất y đã tốt hơn thư sinh bình thường nhiều.
Dù sao lần trước Giang Vu Thanh cũng có thể đè Chu Lê Thăng to hơn mình xuống đất đánh.
Thấy Giang Vu Thanh đồng ý ngay, ban đêm Lục Vân Đình muốn nói gì đó với y nhưng lại sợ nhiệt tình quá giống như mình đang theo đuổi y vậy —— Lục thiếu gia rất sĩ diện. Hắn liên tục cân nhắc lời nói trong lòng, kết quả Giang Vu Thanh làm ấm giường cho hắn rồi chui ra, nói một câu "Thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi ạ, ta cũng ngủ đây," rồi nhanh nhẹn về ghế dài của mình.
Lục Vân Đình ngây ngẩn cả người.
Giang Vu Thanh vô tâm vô tư nên hoàn toàn không biết tính thiếu niên hay dỗi của Lục Vân Đình, cười hì hì cam đoan, "Thiếu gia cứ yên tâm! Ta sẽ cố gắng tập võ! Nhất định không phụ lòng ngài và phu nhân đâu ạ!"
Nói xong y đắp chăn nằm ngáy o o.
Lục Vân Đình: "......"
Lẽ ra hắn phải đi tới đạp đổ ghế dài của Giang Vu Thanh, để y lăn mấy vòng trên sàn nhà lạnh buốt mới đúng!
Tên nhóc vô lương tâm này!
Lục Vân Đình tức gần chết, không hiểu sao vừa thấy ấm ức vừa thấy tủi thân.
Hôm sau Giang Vu Thanh nghiêm chỉnh dậy sớm tập võ.
Lục Đao được Lục phu nhân và Lục Vân Đình báo trước nên chờ sẵn từ sớm. Hắn là con của người hầu Lục gia, được Lục gia nuôi ăn học cả đời nên hết sức trung thành, Giang Vu Thanh là nửa chủ nhân Lục gia nên đương nhiên hắn cũng khách khí với y.
Lục Đao khoảng hai bốn hai lăm tuổi, lạnh lùng ít nói, tay cầm đao, dáng người thẳng tắp, lộ ra vẻ nghiêm nghị khó gần.
Giang Vu Thanh cũng không sợ mà tôn kính gọi "Lục đại ca", rõ ràng là xem hắn như sư phụ.
Lục Đao biết rõ thân phận mình, cũng biết Giang Vu Thanh là thiếu phu nhân chính thức của Lục gia, thấy y như vậy thì có chút không quen, may mà Giang Vu Thanh đã ở Lục gia hơn nửa năm nên ít nhiều gì hai người cũng gặp nhau mấy lần, sau khi nói vài câu thì vào việc chính.
Giang Vu Thanh không muốn trở thành cao thủ tuyệt thế mà chỉ rèn luyện sức khỏe, Lục Đao định dạy y một bộ quyền pháp. Tuy thể chất Giang Vu Thanh khá tốt nhưng dù gì cũng chưa từng tập võ, thân dưới yếu ớt, lực đấm không mạnh, Lục Đao đành cho y đứng trung bình tấn trước.
Vì vậy khi Lục Vân Đình ngủ dậy, mơ màng khoác áo ra xem thì thấy Giang Vu Thanh đứng trung bình tấn cạnh hồ nước trong sân, hai chân run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi, lộ ra mấy vệt đỏ ửng.
Lục Đao đứng cạnh, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, khi Giang Vu Thanh đứng không nổi thì lấy vỏ đao chống nhẹ vào lưng để giúp y đứng vững.
Lục Đao nói: "Giang thiếu gia nghỉ một lát đi."
Giang Vu Thanh như được đại xá, đáp lanh lảnh: "Vâng!"
Lục Vân Đình vẫn nhìn thanh đao từng chạm vào lưng Giang Vu Thanh kia, lập tức tỉnh ngủ hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.