Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 6:




Sắc mặt Lục Vân Đình lúc đỏ lúc trắng, nhưng không hiểu sao Giang Vu Thanh lại thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn kinh ngạc vì thần tiên cũng có ba việc gấp, bỗng nhiên rút ngắn khoảng cách với Lục Vân Đình.
Dưới Giang Vu Thanh còn có một đệ đệ nhỏ hơn y ba tuổi, cha mẹ bận rộn nên y hay phụ trông nom đệ đệ. Trong nhà ít phòng, mấy huynh đệ chen chung một giường, ban đêm đệ đệ đi tiểu, Giang Vu Thanh cũng đi theo.
Nghĩ vậy, y cảm thấy Lục đại thiếu gia trở nên dễ gần hơn.
Lục Vân Đình rất muốn hất Giang Vu Thanh ra, nhưng thật sự quá gấp nên đành phải để y dìu mình vào phòng trong. Ai ngờ vừa vào thì Giang Vu Thanh lập tức đưa tay cởi quần hắn, Lục Vân Đình túm lấy tay y, bực bội hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Cổ tay Giang Vu Thanh gầy gò xương xẩu, hắn nắm không nhẹ không mạnh làm y bị đau hít sâu một hơi, "Đại thiếu gia......"
"Cởi quần ạ, đi tiểu mà không cởi quần sao?" Giang Vu Thanh hỏi vừa thẳng thắn vừa mờ mịt.
Lục Vân Đình: "......"
Hắn nhìn vẻ mặt đau đớn xen lẫn khó hiểu của Giang Vu Thanh, nghẹn họng buông tay ra nói: "Không cần ngươi làm."
Giang Vu Thanh "ồ" một tiếng rồi nhìn Lục Vân Đình, hắn nạt: "Còn chưa ra nữa à?"
Giang Vu Thanh nói: "Vậy ngài cẩn thận chút nhé."
Nói xong y mới lui ra ngoài, Lục Vân Đình nhíu chặt mày, muốn đi vệ sinh nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại nghĩ tới Giang Vu Thanh ở bên ngoài, bỗng nhiên không tiểu được. Sức khỏe Lục Vân Đình yếu nên xung quanh có không ít người hầu thân cận, người hầu hầu hạ chủ tử là lẽ tất nhiên, Lục Vân Đình chưa từng thấy có gì không đúng, nhưng đến lượt Giang Vu Thanh thì lại có cảm giác kỳ quái khó tả.
Lục Vân Đình nói: "Giang Vu Thanh."
Giang Vu Thanh bên ngoài đáp: "Dạ."
Lục Vân Đình lạnh lùng nói: "Cút xa một chút."
Giang Vu Thanh vâng dạ rồi đi thêm mấy bước, nghĩ thầm đại thiếu gia đang thẹn thùng sao? Dù gì cũng là con nhà giàu nên da mặt rất mỏng.
Không còn nghe tiếng bước chân, trong lòng Lục Vân Đình rốt cuộc nhẹ nhõm, thân thể cũng thả lỏng.
Khi Lục Vân Đình đi ra thì thấy Giang Vu Thanh ngồi trên ghế quay lưng về phía mình, ánh nến bao phủ bóng lưng gầy gò, mưa gió lạnh lẽo ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ cô độc lạc lõng.
Nghe tiếng bước chân, Giang Vu Thanh lập tức đứng dậy dìu Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình nói: "Đi múc nước đi, ta muốn rửa tay."
Hắn đã mở miệng thì Giang Vu Thanh cũng không nói hai lời, bên ngoài đang mưa, khi y bưng nước ấm từ bếp đến trước mặt Lục Vân Đình thì tóc tai quần áo đều ẩm ướt, hơi thở dồn dập.
Giang Vu Thanh mặc đồ phong phanh, áo thấm nước mưa dính sát vào thân thể gầy gò, tựa như một gốc cỏ dại liêu xiêu héo úa.
Lục Vân Đình liếc nhìn Giang Vu Thanh rồi chậm rãi rửa tay, ngón tay hắn trắng nõn thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng lộ ra vẻ tinh xảo kim tôn ngọc quý. Nhìn đôi tay như ngọc kia ngâm trong nước, Giang Vu Thanh cuộn ngón tay lại giấu dưới áo.
Lục Vân Đình rửa tay rồi xòe ra như thường lệ, Giang Vu Thanh hoang mang nhìn hắn, một lát sau mới kịp phản ứng, lấy khăn sạch lau tay cho hắn. Y hơi thất thần nên chà xát mạnh, Lục Vân Đình nhíu mày nói: "Tay chân vụng về."
Giang Vu Thanh cứng đờ, lí nhí nói: "Xin lỗi đại thiếu gia."
Động tác của y nhẹ hẳn đi, lau sạch ngón tay và kẽ tay Lục Vân Đình, hắn rũ mắt nhìn động tác thận trọng của Giang Vu Thanh. Đứa trẻ nhà quê còn nhỏ nhưng ngón tay lại rất thô ráp, nước da đen sạm, chẳng biết ở nhà nuôi thế nào mà vừa thấp vừa gầy khiến Lục Vân Đình liên tưởng đến chó hoang bẩn thỉu ngoài đường.
Lục Vân Đình chợt nảy ra ác ý, "Giang Vu Thanh."
Giang Vu Thanh: "Dạ?"
Lục Vân Đình nói: "Cha mẹ ngươi bán ngươi cho Lục gia với giá năm mươi lượng bạc."
Giang Vu Thanh mím môi vâng dạ.
Lục Vân Đình nói: "Ngươi có biết giờ mua người hầu bao nhiêu tiền không? Chỉ cần năm lượng bạc là có thể mua một người biết hầu hạ, đẹp hơn ngươi, còn hiểu chuyện hơn ngươi nữa."
"Thô bỉ vụng về như ngươi," Lục Vân Đình nói, "Có giảm nửa giá cũng chẳng bán được đâu."
Giang Vu Thanh không lên tiếng mà cúi đầu lau sạch nước trên ngón tay Lục Vân Đình.
Lục Vân Đình nói: "Nếu không phải các ngươi lừa cha mẹ ta ——"
"Ta không hề lừa lão gia và phu nhân," Giang Vu Thanh ngẩng mặt lên ngắt lời hắn.
Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: "Dù có hay không thì khế ước bán thân của ngươi cũng nằm trong tay Lục gia rồi, ngươi đừng hòng trở mặt."
"Đừng tưởng cha mẹ ta lập hôn thư thì ngươi chính là hôn phu của ta, cùng lắm ngươi chỉ là nô bộc hạng bét thôi."
Giang Vu Thanh lau sạch tay Lục Vân Đình rồi gật đầu tán thành: "Đại thiếu gia nói đúng lắm."
Lục Vân Đình: "......"
"Đúng cái gì?"
Giang Vu Thanh chân thành nói: "Lục lão gia và Lục phu nhân là người tốt, đại thiếu gia không thích ta, ta không xứng gả cho ngài."
Lục Vân Đình: "......"
Đúng là trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng qua miệng Giang Vu Thanh sao cứ thấy sai sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.