Trong nội tâm Mộ Hàn khẽ động, tại Vô Cực Thiên Tông, Cổ Thần Âm tuyệt đối là một trong những siêu cấp cường giả truyền kỳ nhất, mà hắn hấp thu dung hợp "Mặc Tâm Thần Thủy" cũng là tới từ chỗ Cổ Thần Âm. Về phần Lâu Tàng Không thì Mộ Hàn đã từng nghe nói qua, cũng là cường giả kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng mà không biết Tiêu Tố Ảnh hiện tại nhắc tới bọn họ là có ý gì?
Hơi dừng lại, Tiêu Tố Ảnh lại nói:
- Cổ Thần Âm tiền bối ở trong Lưu Vân thần quang tìm được đạo linh pháp thân... Chẳng khác gì có được hai cái mạng, mà ta và sư huynh sử dụng Đạo Linh Bảo Giám là của Cổ Thần Âm tiền bối luyện chế đạo linh pháp thân mà thành.
- Về phần Lâu Tàng Không tiền bối, thu hoạch được một viên Thái Tiêu Thần Thạch... Dùng nó phụ trợ tu luyện, tốc độ còn nhanh hơn trong Cực Chân Giới Vực gấp đôi.
- Đạo linh pháp thân, Thái Tiêu Thần Thạch...
Lẩm bẩm mấy chữ chữ này con mắt Tần Mục sáng ngời.
Lúc trước hắn mặc dù chưa từng nghe nói qua hai thứ này, nhưng mà công dụng của "Đạo linh pháp thân" cùng "Thái Tiêu Thần Thạch" thì từ trong lời Tiêu Tố Ảnh nói đã hấy rõ rồi, khiến Mộ Hàn động tâm nhất chính là Cổ Thần Âm và Lâu Tàng không đạt được bảo vật cũng còn tu vị Mệnh Tuyền cảnh.
Trong lúc mơ hồ Mộ Hàn có chút hiểu vì sao Tiêu Tố Ảnh nói lời này với mình.
Quả nhiên Tiêu Tố Ảnh nhanh chóng cười nói:
- TrongVô Cực Thiên Cung này dường như tu vị càng thấp thì đạt được đồ vật càng trân quý. Mộ sư đệ hiện tại mới Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên, thu hoạch chắc còn cao hơn Cổ Thần Âm cùng Lâu Tàng Không hai vị tiền bối.
Nói xong Tiêu Tố Ảnh lại thở dài.
Những lời này nàng từ khi đạt tới Vạn Lưu Cảnh, chấm dứt bế quan đi ra thì phụ thân Tiêu Dịch Tiên thông qua tâm thần truyền âm nói cho nàng biết. Mà Tiêu Dịch Tiên lại thấy Mộ Hàn dùng "Huyền Thai thất trọng thiên" vượt qua Cực Chân Các cực nhanh, cố ý đi thăm dò hồ sơ vài ngàn năm trước mới kết luận.
Nếu sớm biết như thế, nàng tuyệt đối sẽ từ tầng một đi tới tầng bảy Cực Chân Các, thông qua "Đạo Linh Bảo Giám" tiến vào Cực Chân Giới Vực.
Mà khi đó nàng mới có tu vị "Mệnh Tuyền tứ trọng thiên" .
Dùng tu vị "Mệnh Tuyền tứ trọng thiên" tiến vào Vô Cực Thiên Cung, dung hợp thần quang thì đạt được đồ vật không kém gì Cổ Thần Âm "Đạo linh pháp thân" và Lâu Tàng Không "Thái Tiêu Thần Thạch". Đáng tiếc nàng hiện tại đã đột phá đến Vạn Lưu nhất trọng thiên, nói gì cũng đã muộn.
- Tu vị càng thấp thì đồ vật càng trân quý?
Mộ Hàn vốn vui vẻ, chợt nhíu mày lại, có chút hồ nghi thầm nói:
- Chẳng lẽ thần quang này có linh tính, có thể đoán được tu vị của tu sĩ?
- Không đúng, không đúng.
Mộ Hàn rất nhanh lại lắc đầu:
- Quyền chủ động bắt thần quang nằm trong tay tu sĩ, cũng không tự động thấy ngươi tu vị thấp sẽ nhảy tới trước mặt ngươi, tu vị càng thấp càng dễ dàng lấy được thần quang trấn quý sao?
Nghe Mộ Hàn vừa nói như vậy, Tiêu Tố Ảnh cũng nổi lên hồ nghi.
Nhíu mày suy nghĩ sau nửa ngày, lại không có đáp án, Tiêu Tố Ảnh không khỏi cười lên, nói:
- Phải chăng như vậy, Mộ sư đệ cảm ứng đi sẽ biết.
Trong khi nói chuyện hai chân Tiêu Tố Ảnh xê dịch, đã tới biên giới "Lưu Vân thần quang" ngồi xuống, thần sắc trầm tĩnh nghiêm túc và trang trọng.
- Nói cũng phải.
Mộ Hàn cũng cười cười, chính mình tiến vào "Cực Chân Giới Vực" chẳng những dung hợp Mặc Tâm Thần Thủy, càng đột phá đến "Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên ", thậm chí còn đạt được đạo khí cung điện do Phong Lưu Vân luyện chế trong mấy chục năm qua, cho dù ở trong Vô Cực Thiên Cung thu đồ vật không tốt cũng không quá chú ý.
Dù sao chính mình thu hoạch đã khá lớn.
Nghĩ lại như vậy suynghix Mộ Hàn liền tiêu tan, ngồi xếp bằng xuống, tiếp theo điều chỉnh tâm thần của mình tới mức tận cùng, lại đi tới biên giới hào quang.
Khiến người ngoài ý là sương mù không có chút kháng cự, tâm thần dễ dàng dung nhập vào.
Ngoài mới lạ ra thì ý niệm Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, tâm thần tiến vào bên trong.
Vòng xoáy vừa ra vừa vào tuần hoàn an tĩnh.
Ai cũng không biết mây mù tới từ đâu, lại quay về chỗ nào?
Biên giới của sương mù, Mộ Hàn rất nhanh cả ứng được tâm thần của Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo hai người, bọn họ lúc này cực kỳ chuyên chú cảm ứng thần quang. Những thần quang này không ngừng lưu động lên, lòe lòe nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện.
Trong tâm thần Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, tâm thần chủ động tìm kiếm.
Oanh!
Cơ hồ lúc tâm thần tiến vào trong vòng xoáy, một hấp lực hiện ra.
Tâm thần Mộ Hàn giống như thuyền lá nhỏ trong biển lớn, đột nhiên phát ra sóng lớn ập tới. So sánh tâm thần của Mộ Hàn dù bằng Vạn Lưu Cảnh cũng không đáng nhắc tới so với hấp lực này.
Mộ Hàn gây rađộng tĩnh thì tự nhiên không thể dấu diếm được Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo gần trong gang tấc.
- Qua bo nhiêu năm rồi, trong Vô Cực Thiên Tông không ai phá giải được bí mật thần quang lưu vân, Mộ sư đệ có ý định hoàn thành chuyện tiền bối tổ tiên chưa làm được đúng là có chí khí.
Một tia chấn động tâm thnaf củ Cung Hạo truyền ra, nhìn như tán thưởng nhưng lại đầy ý mỉa mai.
- Cung sư huynh quá khen.
Đạo lực lượng vừa rồi tuy khủng bố, cũng may không có tạo thành tổn thương với Mộ Hàn, trong chốc lát tâm thần Mộ Hàn đã tới biên giới của hấp lực.
- Ngay cả thử còn không dám thử thì làm sao biết không dò ra được huyền bí, Cung sư huynh thật sự tự mình hiểu rõ như vậy thì ta so sánh với sư huynh càng chẳng lượng sức rồi.
Bị Mộ Hàn hạ thấp như thế, tâm thần của Cung Hạo nổi lên sóng to gió lớn, giống bị tức giận quá độ nhưng vẫn không phát tác ra, thật lâu hừ lạnh nói:
- Đó là tự hiểu lấy mình, còn tốt hơn chẳng tự lượng sức.
Chợt lực chú ý đặt qua những thần quang kia.
Tiêu Tố Ảnh lại cười thầm không thôi, tâm thần truyền âm.
- Mộ sư đệ, những cường giả Vạn Lưu thất trọng thiên cũng không thể kháng cự hấp lực được đâu. Trong Vô Cực Thiên Tông chúng ta đến nay còn không ai biết ngọn nguồn của lưu vân thần quang ở đâu cả.
- Đa tạ sư tỷ giải thích.
Mộ Hàn đáp lại một tiếng, cũng không làm công, ngược lại như Cung Hạo cùng Tiêu Tố Ảnh tâm thần chìm vào trong tìm kiếm thần quang.
Không qua một hồi Mộ Hàn có thu hoạch.
Những thần quang kia mặc dù không ẩn chứ khí tức gì, nhưng mà mỗi đạo mây mù xuyên qua sương mù thì sương mù chung quanh chấn động thật nhỏ, mà biên độ chấn động và tần suất rât nhỏ bé. Loại khác biệt này khi tâm thần đạt tới Vạn Lưu Cảnh mới cảm ứng ra được..
Hắn chấn động, bắn hiết trong thần quang ẩn chứa bảo vật cực khủng.
Kế tiếp hắn phải dự vào điểm nà dò xét.
Ngay khi thời gian qua đi gặp một đạo lưu quang hỏa hồng xoay tròn lao ra, tâm thần của Mộ Hàn lập tức dựa sát vào, không ngừng kiểm tra nó từ trong lao ra. Mỗi đạo thần quang đều có thời gian quay về, thời gian chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, Mộ Hàn không thể có bất kỳ trì hoãn, trong khoảnh khắc tâm thần đã đắm chìm vào thần quang này.
- Ồ?
Chỉ qua một lát, trong nội tâm Mộ Hàn liền kinh ngạc hô lên.
Tâm thần cùng tâm cung tương liên chặt chẽ, mà "Tử Hư Thần Cung" lại có thể khám phá tất cả mê chướng, tâm thần đắm chìm trong đó và Mộ Hàn rất nhanh liền phát hiện ra trong hào quang hỏa hồng kia cất dấu một tiểu không gian. Các loại bảo vật sẽ giấu trong tiểu không gian này, hấp thu tiểu không gian sẽ có thu hoạch.
Trong nháy mắt Mộ Hàn đã nghĩ tới Phong Lưu Vân dùng "Tu di thượng pháp" .
"Tu di thượng pháp" là mở không gian giới chỉ, mang các thứ to lớn nhét vào trong đó. Cái loại thần quang này cũng không khác gì lúc Phong Lưu Vân giấu kín linh hồn cả.
Ngay lập tức qua đi, đạo hào quang đó chui vào trong vòng xoáy, mà tâm thàn của Mộ Hàn lại dừng ở cửa vòng xoáy.
Lúc này lại có một thần quang bay ra.
So sánh với hồng quang lúc nãy, đạo thần quang này khiến sương mù chấn động yếu hơn.
Sau khi nó biến mất lần nữa, tâm thần Mộ Hàn biến hóa, không có bao lâu Mộ Hàn quan sát hơn ba mươi đạo thần quang. Đến lúc này Mộ Hàn đã có thể nhẹ nhõm phán đoán được thần quang dẫn động sương mù chấn động mạnh hay yếu, không cần lại tinh tế phân biệt.
- Mộ sư đệ, còn có phát hiện gì?
Phát giác được tâm thần của Mộ Hàn rời khỏi biên giới, giọng của Tiêu Tố Ảnh truyền tới.
- Sau khi mỗi đạo thần quang xuất hiện đều sẽ khiến sương mù chung quanh chấn động, có hơi mạnh, có hơi yếu, chấn động mạnh thì bảo vật càng tốt.
Mộ Hàn cũng không giấu diếm, hắn nói thu hoạch của mình ra, cuối cùng lại nhịn không được dò hỏi:
- Sư tỷ cảm thấy thế nào?
- Ngươi có thể phát hiện được chấn động mạnh yếu của chúng?
Tiêu Tố Ảnh lên tiếng lần nữa, ngữ điệu của nàng tràn ngập ngạc nhiên, cảm giác này giống như nhìn thấy hài đồng ba tuổi nâng tảng đá ngàn cân.
Cung Hạo vốn có chút bình tĩnh tâm thần cũng đột nhiên nổi sóng gió.
Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh vừa rồi trao đổi không có dấu diếm hắn, hiển nhiên là bị lời của Mộ Hàn nói làm khiếp sợ.
- Các ngươi không phát hiện?
Mộ Hàn kinh ngạc nói.
- Thần quang xuất hiện khiến mây mù chấn động, ta đây ngược lại có thể phát giác được, nhưng mà chấn động mạnh ay yếu ta lại không phân biệt được rồi.
Tiêu Tố Ảnh nói.
- Ah?
Mộ Hàn càng kinh ngạc, hắn vốn cho rằng tâm thần đạt tới cường độ Vạn Lưu Cảnh thì phân biệt được cahans động mạnh yếu là thuận lý thành chương, lại không nghĩ rằng Tiêu Tố Ảnh không phát hiện ra. Tiêu Tố Ảnh là như thế, chắc hẳn Cung Hạo tu vị tương đương nàng vẫn không ngoại lệ.
Vòng xoáy vẫn yên tĩnh như trước.
- Ta hiểu rồi.
Sau một lúc lâu bên ngoài lưu vân thần quang, Tiêu Tố Ảnh đang lẳng lặng dò xét bỗng dưng mở to mắt, trong miệng nói ra mấy chữ không nghe được.
Giờ phút này nàng đột nhiên nhớ tới Mộ Hàn có được tuyệt phẩm tâm cung.
Ban đầu ở Hắc Yểm sâm lâm và trong Hắc Ma Điện nàng bị Xà Long thú tôn dùng "Đào hoa tinh khí" ảnh hưởng, lại trải qua triền miên nam nữ với Mộ Hàn.Trong nháy mắt song phương lên đỉnh thì thánh phẩm tâm cung của nàng bị Mộ Hàn hút đi một phần nhỏ, đây là do thực lực Mộ Hàn khi đó quá yếu.
Nếu không cả tâm cung của nàng đã bị Mộ Hàn thôn phệ sạch sẽ. Nhưng mà tâm cung bị hao tổn cũng không lưu di chứng cho nàng, thế cho nên thẳng tới vài ngày trước nàng và Cung Hạo trước sau đột phá tới Vạn Lưu Cảnh, vốn cho rằng hắn là thánh phẩm tâm cung, "Vạn lưu chảy ra" nên thời gian giảm đi sớm hơn một năm.
Đương nhiên cũng bởi vì như vậy nàng mới phát hiện Mộ Hàn có được Thần cung. Thời gian dài như vậy nàng vẫn bảo trì bí mật này, thậm chí ngay cả phụ thân nàng vẫn không nói.
Đừng nói tại Thái Huyền Thiên Vực, cho dù ngàn vạn Thiên Vực thế giới thì Thần cung vẫn là tâm cung chí cao vô thượng.
Mộ Hàn có được tâm cung như vậy, cảm ứng nhạy cảm là đương nhiên, có thể nhẹ nhõm đoán được "Thần quang" này chấn động mạnh hay yếu cũng là chuyện đương nhiên.
- Tiêu sư tỷ, nếu ngươi không ngại thì không bằng để ta giúp ngươi dẫn dất thần quang chấn động mạnh nhé?
Mộ Hàn cũng mở to mắt.
Hắn lúc này bỗng nhiên có chút hiểu được Tiêu Tố Ảnh lúc này hiểu được mình hiểu "Lưu Vân thần quang" không quá chuẩn xác.
Trong Vô Cực Thiên Cung này không phải tu vi thấp nhất thì thu hoạch đồ vật càng trân quý; mà hẳn là phẩm chất tâm cung càng cao thu hoạch thứ đồ vật càng trân quý. Mà tâm cung càng tốt cảm ứng càng mạnh, tự nhiên càng dễ dàng ở Mệnh Tuyền cảnh tiến vào "Cực Chân Giới Vực".
Cho nên Cổ Thần Âm cùng Lâu Tàng Không đã xuất hiện.
Bọn bọn họ không chỉ có thánh phẩm tâm cung, thậm chí là Tiên cung, nhưng bởi vì tiến vào "Cực Chân Giới Vực" cho nên một người là "Mệnh Tuyền tam trọng thiên" một người là "Mệnh Tuyền ngũ trọng thiên" cho nên mới có hiểu lầm tu vị càng thấp càng dễ đạt bảo vật, trong Vô Cực Thiên Cung có đồ càng tốt.
- Cũng tốt, vậy đa tạ Mộ sư đệ.
Tiêu Tố Ảnh hơi trầm tư và gật đầu, nàng có chính là thánh cung, mặc dù không thể minh xác phân biệt được sương mù chấn động mạnh yếu, nhưng có khi cũng có cảm giác mơ hồ. Thế nhưng mà đây rốt cuộc không bằng Mộ Hàn có tuyệt phẩm tâm cung. Mộ Hàn nguyện ý giúp thì nàng cầu còn không được.
Khi đang nói chuyện, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh nhắm mắt lại, tâm thần tiếp tục đắm chìm vào trong "Lưu Vân thần quang".
Chỉ qua một chút, cách đó không xa mí mắt Cung Hạo mở ra, ánh mắt lập loè, con mắt lơ đãng lườm qua Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, trên mặt ẩn ẩn hận ý thật sâu.
Dùng phẩm cấp phân chia thì tâm cung của hắn là siêu phẩm tâm cung.
Ngay cả Tiêu Tố Ảnh thánh phẩm tâm cung cũng không biệt được chấn động mạnh yếu thì siêu phẩm tâm cung tự nhiên càng không thành. Thật không nghĩ đến hai người bọn họ không làm được, Mộ Hàn lại dễ dàng làm được, hơn nữa có Mộ Hàn hỗ trợ, Tiêu Tố Ảnh thu hoạch bảo vật trân quý càng nhiều hơn.
Bởi như vậy chỉ có hắn là bằng vào vận khí tuyển chọn thần quang.
Vận khí thứ này quá không đáng tin cậy, hắn không cảm giác vận khí của mình mạnh hơn các cường giả Vạn Lưu Cảnh trong lịch sử Vô Cực Thiên Cung.
- Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh...
Trong nội tâm nhớ kỹ hai người này, Cung Hạo càng đè nén càng hận.
Từ thái độ Mộ Hàn đối đãi với mình vừa rồi, Cung Hạo hiểu được chắc chắn chuyện hắn phái Yến Trăn cùng Nghiêm Duy đã bị phát giác, dưới tình huống như vậy không khả năng trông cây vào Mộ Hàn giúp như Tiêu Tố Ảnh, đã như vậy thì hắn nghĩ biện pháp khác.
Ý niệm của Cung Hạo lóe lên rồi biến mất, tâm thần nhanh chóng tiến vào mây mù, khóe môi cười lạnh rồi biến mất.
Tâm thần ba người xoay tròn chung quanh và dò xét.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Thấy Mộ Hàn vẫn không có chút động tĩnh, Tiêu Tố Ảnh vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà Cung Hạo thì vô cùng lo lắng, tâm thần chấn động có mạnh có yếu. Lại sống một ngày như dài cả năm, trong tâm thần Mộ Hàn đột nhiên hét lớn:
- Sư tỷ, chính là nó!
Đó là một đạo thần quang đỏ sậm!
Lúc này nó vừa lao ra khỏi cửa, tâm thần của Mộ Hàn chỉ hướng vào nó.