Vụn Vỡ Trong Tim

Chương 10: Nhà Hải Dương




Chương này hơi xàm nên mn có thể k đọc luôn cũng đc:)))) tại sốp viết trong trạng thái k đc đam mê cho lắm nên nó nhạt hơn cả nước lọc luôn rồi🥲🐸
- Em đi làm thêm á? Không, không được. Anh không đồng ý.
Mới vượt được ải khó, gặp ngay boss cuối hả? Tôi nghĩ giờ này Duy Minh đang đi lượn cùng chị gái nào đó chứ sẽ không về nhà vào giờ này đâu.
- Ờm, bố đã đồng ý cho em rồi. Anh cũng nên chấp nhận đi.
- Bố đồng ý, không có nghĩa là em được phép.
...
Trời đất ơi cứu tui. Mới đàm phán với bố xong làm tôi không còn tí năng lượng nào để nói với anh ấy nữa. Tôi mệt mỏi nói:
- Tuỳ anh. Em vẫn sẽ đi như bình thường, Hoà, đi thôi.
- À, ừ...
Tôi dắt Hoà đi ra ngoài, nghe thấy rất rõ tiếng anh trai nói chuyện với bố tôi:
- Bố sao lại cho Qanh đi làm thêm? Sao lại đồng ý nữa chứ trời ơi là trời.
Píng poong.
Píng poong.
Tôi bấm chuông, bấm liên hồi luôn. Ít giây sau đó chủ nhà đã ra mở cửa với cái mặt ngáp ngủ. Hoà nhìn điện thoại của nó, rồi lại ngao ngán nhìn Hải Dương:
- Mày ngủ ở khung giờ Mỹ à?
- Oáp... nghỉ hè nên tao xả hết mình luôn, nên mau cạn năng lượng lắm...
Bạn mặc pijama màu xanh đậm, tóc thì như ổ quạ, khuôn mặt phờ phệch thiếu ngủ, dáng đi thì lảo đảo. Khác một trời một vực so với hình ảnh nam sinh trên trường, khéo chụp lại đăng lên confessions của trường lại hót hòn họt on top luôn.
- Vào đi.
Tôi với Hoà bước vào. Trời trời cái gì thế này? Hùng nằm trên sofa, Hưng nằm sấp mặt dưới sàn nhà, Hải Dương tuỳ tiện nhìn chỗ trống trong phòng khách rồi thả mình nằm ngủ say li bì.
Cái Hoà không một động tác thừa, lấy máy quay video.
- Quay lại mai mốt sinh nhật tụi nó tao up ảnh dìm cả lũ.
Thế này được gọi là gì nhỉ? Tôi thấy Hoà giống cái câu người ta nói trên mạng. Thủ đoạn vô biên, mưu hèn kế bẩn ấy.
Tôi với Hoà cũng tìm chỗ ngồi, chủ yếu ngồi ngắm ba ông tướng này nằm ngủ, hai đứa cảm thán rằng ba đứa này đẹp nhất khi không mở mồm. Cả hai nói chuyện được một lúc thì Hoà bỗng đứng dậy, tôi cảm giác giọng bạn có chút run rẩy:
- Qanh, tao về trước đây.
Lúc nào cũng vậy, cứ giữa chừng là Hoà lại đột ngột về. Hoà biết rất rõ về chúng tôi, nhưng ngược lại cả năm đứa lại không một ai biết rõ về Linh Hoà cả. Tôi nghĩ chắc là Hoà có lý do riêng, một ngày nào đó bạn sẽ kể cho chúng tôi.
- Ừ, mày về cẩn thận nha.
Cả ba chàng đều đang yên giấc, chủ nhà thì ngủ say tít lò xo, tôi thì cứ loay hoay trong nhà bạn. Tôi cúi người xuống, vỗ nhẹ vào vai Hải Dương:
- Mày ơi, tao lên phòng mày chơi nhé?
- Hải Dương ơi.
Bạn giơ ngón like, tôi ngay lập tức chạy lên lầu. Nói thật thì trong đầu tôi đang ấp ủ một ý định không mấy tốt đẹp, tôi nghe mọi người đồn là Hải Dương có quyển nhật ký riêng. Đúng vậy, là nhật ký. Con trai viết nhật ký, có chút lãng mạn nhỉ? Nhưng mà cái thông tin quan trọng này tôi- bạn thân nó, không hề hay biết.
Hôm nay phải kiểm chứng.
Tôi bước vào phòng.
Gọn gàng, ngăn nắp như ngày nào. Tôi lập tức phóng lại bàn học của bạn.
Con xin hứa, con chỉ hèn ở khoảnh khắc này mà thôi. Tâm của con vẫn luôn hướng đến những điều tốt đẹp.
A.
Đây rồi.
Cái cuốn sổ màu da bò này chắc là nhật ký rồi.
...
Cái sự lương thiện còn lại trong tôi đang cố gắng cứu vớt lại, coi nhật ký của người khác là rất xấu, nếu mà đặt bản thân mình trong trường hợp này thì tôi cũng sẽ rất không thích. Hay là thôi, cất nó đi?
Não tôi thì suy nghĩ vậy, nhưng mà tay thì đã mở cuốn sổ ra từ khi nào. Tôi đọc thật chậm, đọc một cách từ tốn.
23/4/2022.
10/10/2022.
9/2/2023.
30/5/2023.
6/7/2023.
...
29/2/2024.
Hải Dương...
- Quỳnh Anh.
Hải Dương bỗng mở cửa cái sầm, tôi giật thót, tay mất kiểm soát lỡ làm rơi cuốn sổ. Tiếng sổ rơi, hai đứa im lặng.
- A, tao... cái này, tao...
Tôi ấp úng không nói nên lời, làm sao đây? Bạn chầm chậm cúi xuống nhặt cuốn sổ lên, để trở lại vào góc của bàn học.
- Tao xin lỗi, tại...
- Xin lỗi gì?
Hải Dương nhíu mày, dùng ánh mắt hoang mang nhìn tôi, chẳng phải tôi đã có hành động không nên sao?
- Tao nghe thấy tiếng động lớn trên tầng, tưởng mày xảy ra chuyện gì nên hoảng quá chạy lên phòng xem mày có sao không.
A, thì ra là vậy.
- Cảm ơn, tao không sao hết.
Tôi mím môi, suy nghĩ rằng, rõ ràng là bản thân sai trước, nếu như nói thật với Hải Dương thì sẽ không bị bạn chán ghét.
- Hải Dương à, thực ra tao... tao...
- Qanh đói rồi à? Tao đi mua đồ ăn cho mày nha.
- Không phải, không phải là đói. Mà là-
- Được rồi. Mày không cần nói đâu, nhé?
...
Tôi gật đầu. Dù sao thì, những điều sau khi nói ra cũng làm cho cả hai không thấy thoải mái. Xin thề, tôi chỉ giấu diếm tội lỗi mỗi một lần này thôi. Hứa đấy.
- Hưng Hùng đâu rồi?
- Hai đứa nó vẫn ớ dưới nhà, đang nấu mì. Đó là nói giảm nói tránh, còn nói thật thì tụi nó đang phá cái phòng bếp nhà tao.
Hải Dương với tôi đi xuống xem tình hình. Hình như có mùi khét đúng không, đúng rồi, chính xác là mùi đấy. Hưng thấy tôi thì ồ lên một tiếng:
- Qanh đến khi nào mà không thông báo vậy mày?
- Tao có nhắn trong nhóm mà, chắc nhiều tin quá nên trôi tin của tao.
Tôi nói, Hùng đang xào xào cái gì vậy nhỉ?
- Hùng, mày làm gì thế?
- Tao đang làm món mỳ tôm xào với hành, thịt, cà chùa. Đang rán cà chua đây... ơ cái đờ mờ thằng Hưng cháy cà chua rồi. Hưng!
- Ơ bỏ bu rồi, thằng Hùng sao mày không nhắc tao?
- Cái thằng điên này thấy bố mày đang mắc không?
...
Rồi bữa ăn sẽ trôi về đâu đây? Khoảng 15 phút sau, món ăn được dâng lên, tôi vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn rồi. Hùng gắp một miếng to bỏ vào bát, xong đưa cho tôi.
...
Không hề ngon. Ý là nó cực kỳ tệ, cà chua đổi màu luôn rồi, hành xào gì mà còn sống nhăn răng, thịt, ôi trời đất, thịt bạn cắt ngang. Nó dai.
Đó là đánh giá của tôi, nhưng chỉ trong lòng thôi. Không đời nào tôi nói thẳng ra như vậy, bố tôi đã dạy rồi, không được nói thẳng ra những điều bản thân không thích, phải ghi nhận sự nỗ lực của đối phương cái đã. Ca dao tục ngữ cũng nói rồi, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
- Uầy, nhìn ngon mắt ghê ta. Ghi nhận sự cố gắng.
Thấy cả hai đứa cười phấn khởi thế này là biết chắc, hai chàng công tử bột đây số lần vào bếp nấu ăn chắc đếm không quá đầu ngón tay. Sau đó, sau đó tôi vẫn ăn như bình thường, cố gắng thì vẫn nuốt được. Đến lượt các bạn thử thì phun ra ngay lập tức, oẹ ói đủ thứ các kiểu. Kết cục là, đổ đi. Cả hội ra ngoài quán ăn.
Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.