Vụn Vỡ Trong Tim

Chương 13: Gia Đình




Ở nhà học thì mau chán, lên thư viện thì quá đông người. Tôi muốn đi siêu thị với Duy Minh, nhưng anh ấy cứ như idol vậy. Lúc nào chuông điện thoại cũng reo lên. Ngày nào cũng có người đến rủ đi chơi, tôi mới mở mồm nói được hai từ anh ơi thì đã bị anh ấy chặn họng.
Anh có hẹn với bạn rồi, hôm sau nhé. Hôm sau của Hoàng Duy Minh à, dẹp đi.
Cả nhà Tuệ Chi đi Nghệ An rồi, Hải Dương cũng đi du lịch với anh em họ, còn ai nữa nhỉ? Tôi chưa có dũng khí để mà đi riêng với Hùng, tôi không biết nói gì, Hùng cũng thuộc tuýt người ít nói. Hưng à, Hưng bây giờ có bận gì không nhỉ? Hòa thì...
Đang suy nghĩ mông lung thì tôi nghe thấy tiếng cửa nhà tôi mở ra. Để xem nào, bố tôi đi công tác rồi, anh trai cũng không có ở nhà, chị giúp việc thì xin nghỉ phép mấy hôm. Cửa nhà tôi không khóa nhưng để mà mở nó ra thì cũng phải có căn lắm. Vậy thì chỉ còn...
- Hưng.
Tôi lẩm bẩm, cửa phòng mở ra ngay lập tức.
- Qanh, người cô đơn đến gặp người cô đơn đây.
- Làm ơn, gõ cửa trước khi vào hộ tao với.
Bạn coi lời nói của tôi như không khí, kéo ghế ngồi xuống rất tự nhiên. Hưng không nói gì, móc điện thoại từ trong bâu áo ra, lướt. Tôi nhăn mặt, không định nói hay kể chuyện gì à? Hay Hưng đến đây xài ké điều hòa với wifi nhà tôi?
- Mày đến đây làm g
- Tao kiếm được địa chỉ nhà Hòa rồi.
?
Thật á. Đùa hay thật đấy? À không, vấn đề này thì Hưng làm sao mà nói dối được? Đúng hai giây sau, địa chỉ nhà Linh Hòa được gửi đến máy tôi. Tôi nhìn, cũng không xa lắm.
Khoan. Chờ chút. Vấn đề không phải xa hay gần, mà là chúng tôi tự ý moi thông tin nhà cái Hòa, rồi tự ý đến nhà bạn.
- Ổn... không?
- Mắc gì không ổn, nhà nó chứ có phải mật đạo chống zombie đâu mà chúng ta không có quyền được biết.
Thì... Hưng nói cũng đúng. Đến ngó thôi cũng được nhỉ, rồi về liền, nếu Hòa mời chúng tôi vào nhà thì coi như không có cảm giác tội lỗi cho lắm.
Bây giờ là 38 độ, tôi chỉnh độ sang điện thoại lên mức cao nhất mà cũng không nhìn rõ được màn hình. Cơ mà đến nơi rồi, nhà Hòa đâu đó trong hẻm nhỏ này thôi, từ thuở nhận thức được đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi biết con đường này có tồn tại. Hai đứa quyết định gửi xe ở bên ngoài, rồi tự mình đi vào trong.
Trong này nhiều nhà quá, biết nhà Hòa ở đâu bây giờ?
Tôi ngó nhìn xung quanh,nắng quá. Hưng mất kiên nhẫn lớn tiếng nói:
- Hòa ê. Võ Linh Hòa.
Ặc, cái tên này. Đang giữa trưa người ta đang nghỉ với ngủ mà nó hét lớn thế này, sẽ làm phiền đến mọi người mất.
- Này Hưng, giảm nhỏ volume đi. À thôi tốt nhất là im lặng-
- Con chó đẻ này mày giám lớn tiếng với tao?
Một giọng nói hung hăng, cực kì chói tai vang lên. Tôi hơi mất hồn, nó giống như là... tức giận. Cách không xa hai đứa lắm, chắc là từ cái nhà có cửa màu trắng vọng ra ngoài. Hưng tiến thêm mấy bước nữa, thì có cốc thủy tinh bị ném ra ngoài, xoảng một tiếng.
!
Gì thế này? Tôi không tự chủ được mà run người, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Hưng nhìn những mảnh vụn, nói nhanh:
- Gia đình gây gỗ với nhau à...?
Hòa thực sự ở trong con hẻm này à? Lỡ hôm nào Hòa đi qua rồi bị thương thì sao? Hưng nắm lấy cổ tay tôi.
- Nhanh đi qua nhà này rồi tìm cái Hòa thôi.
- Ừ...
Thế nhưng, hai đứa vừa vụt qua ngôi nhà đấy. Mắt tôi, như nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc. Cực kỳ quen thuộc. Tôi không tự chủ mà quay đầu nhìn lần nữa.
...
Hòa?
Là Linh Hòa, hình ảnh xuất hiện trong mắt tôi. Một người đàn ông cầm cây sắt, một cô gái đang co rúm lại một góc. Không lộ mặt, nhưng đó chắc chắn là.
- Thế Hưng...
Tôi nhất thời không biết phải làm sao, chân cứ như bị dính xuống, không tài nào gỡ ra được. Tôi biết, những điều tôi vừa thấy thật hoang đường. Nhưng mà, nhưng mà... khung cảnh vừa rồi, không phải phim ảnh hay bất cứ điều gì. Tai tôi nghe thấy, mắt tôi nhìn thấy.
- Mày làm sao vậy? Đứng đó làm gì, ông chú đó mà ra
- Ai?
Giọng người đàn ông ấy lại cất lên một lần nữa, tôi rùng mình. Bước chân ngày càng tiến lại gần hơn, cuối cùng bước ra nhìn cả hai đứa.
- Chúng mày đứng đây làm cái gì?
Hưng không hề biết người này là ai, bạn thành thật nói:
- Dạ chúng cháu đang tìm bạn ạ. Cho cháu hỏi bác có biết bạn-
- Cháu tìm bạn Minh Trang học trường Chuyên ạ bác có biết nhà bạn ấy đâu không ạ?
Tôi cuống quá, tìm bừa một cái tên. Chỉ là, linh cảm của tôi mách bảo. Nếu chúng tôi mà nói tên Hòa ra thì không biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa.
- Không biết. Đi nơi khác mà tìm.
Nói xong, ông ấy đóng cửa cái rầm. Không gian như trở nên tĩnh lặng, tôi vội kéo Hưng ra một góc, giải thích:
- Tao vừa thấy, Hòa. Tao thấy Hòa, thấy Hòa bị... bị bạo lực gia đình. Tao không thấy mặt, nhưng chắc chắn đó là Hòa, chắc chắn đấy... Làm sao đây, Hòa. Người bên trong là Hòa đó, là...
Tôi nấc lên một tiếng. Tôi sợ đến mức nói lắp như một đứa con nít. Hưng vỗ vai tôi, đồng thời cũng hiểu được điều tôi muốn nói.
- Nếu người bên trong là Linh Hòa, thì chẳng phải con bé bị bạo lực gia đình sao? Sao nó...
Tiếng cửa gần đó mở ra, là một người phụ nữ trung niên. Bác ấy mở lời:
- Hai đứa là bạn của đứa con gái nhà này à?
Tôi nhìn bác. Bác nghe được những lời tôi nói mới đây rồi sao? Hưng gật đầu.
- Khổ thân con Hòa, cha nó không rõ có công ăn việc làm gì không mà suốt ngày say rượu rồi kiếm chuyện với mẹ con nhà nó...
Bác ấy tốt bụng kêu cả hai đứa vào trong sân nhà. Hưng thốt lên:
- Đồ điên...
- Phải rồi, thằng đó điên lắm mới làm ra những hành động này. Cái nhà này còn trọng nam khinh nữ lắm. Cha nó khi nào định đánh đập mẹ con là cứ kêu thằng con trai ra ngoài chơi, mẹ nó bị đánh suốt mà cũng cứng đầu theo phe thằng đó. Mù quáng thật...
Tôi có nghe Hòa kể, nhà có em trai. Tôi tưởng, những thứ như thế này, chỉ là trí tưởng tượng của con người. Không thể nào ngờ được, đây là sự thật.
Đúng rồi, có hôm nào mà con Hòa đi ngang qua, máu từ đầu gối chảy xuống. Bác vội vàng bang bó cho nó, nó còn kêu là không có cảm giác gì, để đấy vài ngày rồi sẽ tự lành thôi. Thấy mà thương.
- Này, bác dặn. Mấy đứa có đến thì đến vào buổi tối ấy, giờ đó cha nó đi nhậu. Đến vào mấy khung giờ thế này dễ bị vạ lây lắm, con gái nhà bác còn không dám đi qua cái nhà đấy lần nào.
Tôi tạm thời đang bị đứng hình về những lời bác ấy mới nói ra. May thay Thế Hưng cảm ơn bác đã kể và cho bọn cháu lời khuyên, rồi hai đứa ra về.
- Này, tao đang nằm mơ đúng chứ?
- Hả?
- Hãy nói với tao đây chỉ là một cơn ác mộng đi.
- Hưng à, chúng ta phải làm gì đi chứ.
- Mày nói gì đi, không lẽ mày nỡ nhìn Hòa chịu cảnh như vậy...?
Hưng không nói gì, trên đường đi cũng vậy. Chỉ đến khi về nhà, bạn mới nói:
- Nghe này Qanh. Trên đời này đủ thể loại dơ bẩn lắm, tao biết vì mày yêu quý Hòa nên mới bị sốc nặng đến như vậy. Nhưng nói thật, tao không có đến mức gọi là sốc như mày. Do mày quá... Thôi, không có gì. Bạo lực gia đình cũng không phải là hiếm, trọng nam khinh nữ cũng không khó bắt gặp. Tao cũng rất xót cho Hòa, nhưng chúng ta có thể làm gì được đây? Xông vào giành quyền bình đẳng à? Hay sử dụng lời lẽ để khiến ông ta thay đổi tâm tính? Không khéo mới há mồm nói được ba chữ cái thì đã bị người ta thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Loại người như vậy là đã mục nát từ bên trong rồi.
Tôi im lặng. Hưng nói tiếp:
- Bây giờ thì chờ đi, hoặc là cầu nguyện. Cầu sao cho thời gian trôi nhanh thật nhanh, để Hòa có thể thoát được cái chốn địa ngục trần gian này.
T biết là khi viết cái này thì sẽ có nhiều người hơi không tin, nhưng đây là câu chuyện hoàn toàn có thật. T không tiện nói quá sâu về vấn đề này, nó cũng tiêu cực quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.