Vụn Vỡ Trong Tim

Chương 6: Doạ tim




- Ngày mai chúng ta không còn đi học nữa, chúc các em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhé.
Đó là những lời thầy nói vào sáng hôm qua, còn bây giờ tôi đang cắm rễ ở trên giường. Bên trái là đồ ăn bên phải là nước ngọt ở giữa là máy tính để coi phim. Anh tôi cùng với lớp đã có chuyến đi Ninh Bình bốn ngày ba đêm, xuất phát từ tối hôm qua rồi.
Cả buổi sáng hôm nay của tôi chỉ có thức dậy, vệ sinh cá nhân, ăn uống, xem phim trong phòng điều hoà. Trời 39 độ C thì có cho tôi vàng tôi cũng không bao giờ bước nửa bước ra ngoài.
Tôi mở máy ra, bấm vào đoạn chat tin nhắn với Hải Dương.
[ Tao chán quá.]
Đúng mười mấy giây sau, bạn rep lại:
[ Tao lại chơi với mày cho đỡ buồn.]
[Ừ.]
- Mày kêu chán, thế mà tao lại thì mày lại rủ tao xem phim?
Tôi gật đầu. Coi cùng nhau thì sẽ đỡ chán hơn mà, với cả nếu coi cùng Hải Dương thì tôi có cảm giác bộ phim sẽ hay hơn nhiều.
- Khiếp. Tắt điều hoà đi, bật nguyên ngày đến lúc ra ngoài sốc nhiệt đấy.
- Không. Không được tắt.
Tắt điều hoà là tắt luôn cả tôi rồi. Tôi níu tay Hải Dương, cố kéo bạn xuống xem cùng tôi, thấy Hải Dương không đả động gì cả, tôi cố dùng giọng nhỏ của mình, nói khẽ:
- Xem cùng tao đi, nha? Được không ạ?
Hải Dương nhìn tôi, nhíu mày một cái. Xong bạn cuối cùng cũng ngồi xuống. Thực ra thì tôi biết cái này cách đây không lâu, chỉ cần tôi nhẹ giọng xuống hết cỡ, tỏ ra nũng nịu một xíu là Hải Dương sẽ mềm lòng. Nhưng mà cũng tuỳ trường hợp. Chắc là bạn dễ mềm lòng với những người có chất giọng nhỏ nhẹ.
- Coi phim gì?
- All of us are dead. Phim zombie ấy.
Tôi nói, bật lên xem liền. Thực ra lúc nãy tôi đang coi True Beauty, nhưng chắc Hải Dương sẽ ngủ gật khi mà xem mất, coi mấy bộ zombie chắc bạn sẽ có hứng thú hơn.
Một phần muốn cùng Hải Dương coi cùng cho đỡ chán, phần nhiều hơn là tôi muốn ở cạnh Hải Dương. Không hiểu sao, cả người bạn toát ra một cảm giác an toàn, khiến cho tôi luôn yên tâm và vui vẻ.
- Qanh, thằng Hưng hỏi có muốn lập hội nhóm F6 không? Qanh, tao, 3H và Chi.
- Thế à? Mày thì sao?
Tôi hỏi. Hải Dương không chú tâm đến câu hỏi của tôi lắm, bạn lướt Instagram, nói nhanh:
- Tao theo ý mày hết.
Cả hai đứa ngồi xem phim. Đoạn đầu nó còn bình thường và hơi lãng mạn xíu, Hải Dương ngáp mấy lần rồi. Tôi nói:
- Tí nữa là có đoạn nữ sinh này hoá zombie á.
Hải Dương nhìn tôi đang chỉ chỉ nhân vật trong phim, bạn cười, để lộ má lúm đồng tiền rất rõ:
- Sao mày biết?
- Tao coi...
Từ coi đi coi lại mấy chục lần rồi nuốt trở lại vào cổ họng của tôi. Hải Dương mới xem lần đầu, tôi mà nói vậy thì sẽ làm mất không khí.
- Tao coi trên tiktok có đoạn cắt rồi có trailer... đấy.
- Thế sao? Nếu sợ quá thì cứ ôm tao cho đỡ sợ nhé.
- Tao sợ thế nào được?
Sợ làm sao được trong khi coi nhiều đến mức thuộc lời thoại luôn rồi.
- Chút nữa Qanh mà có ôm tao thì thật chứ.
Cái tên này? Bộ mày mắc ôm đến vậy hả? Tôi quay sang nhìn bạn. Bỗng có luồng suy nghĩ nảy ra, nếu mà có ôm thì sẽ ôm bạn kiểu gì? Khoác tay à, hay là gì? Tôi vô thức với tay ra, vòng ra sau cổ Hải Dương. Ôm bạn.
- Qanh...
Hơ? Bản thân đang làm cái gì vậy trời? Thật sự trong phút chốc tôi đã không suy nghĩ bất cứ điều gì. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Lý do? Lý do? Tôi lấy bừa một lí do:
- Đang nghĩ nếu mà tao sợ thì sẽ ôm mày như vậy. Thực hành trước cho đỡ bỡ ngỡ, dù khả năng rất thấp.
Mày đang nói cái quần gì vậy hả Qanh? Mới nãy còn mạnh mồm kêu sợ thế nào được, ngại chết mất. Tôi dứt ra liền, ngồi ngay ngắn trở lại vào vị trí của mình, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Đến mãi tận về sau tôi mới biết. Khoảnh khắc đó, trong lòng chàng trai đấy như đón nắng vàng đầu mùa.
Giữa phim, tôi lén liếc nhìn, tên này coi nghiêm túc hơn tôi tưởng. Tôi tưởng bạn sẽ ngáp ngắn ngáp dài, coi điện thoại cơ, nhưng điện thoại Hải Dương từ lúc bắt đầu coi đến giờ chưa đụng lấy một lần. Cũng coi như là chú tâm xem, tôi đưa tay lên. Hải Dương như biết hành động tiếp theo của tôi, bạn cúi người xuống để tôi vuốt tóc.
- Đi chưa chải tóc à?
- Ừ. Chưa kịp.
Tôi dùng cả hai tay vuốt tóc lên trên, tạo kiểu. Gì mà đi vội vậy? Ít nhất cũng phải cầm lược chải đầu tóc chứ. Hải Dương nói tiếp:
- Sợ mày buồn.
- ...
Hải Dương ấy, đôi lúc bạn có những phát ngôn, khiến cho đối phương đổ gục, điển hình như câu nói vừa nãy. Nhưng tôi biết, ai rồi cũng được bạn quan tâm lo lắng như vậy.
Tôi không phải là độc nhất, mà là một trong rất nhiều người.
Một người may mắn được trở thành bạn thân của Nguyễn Trần Hải Dương.
...
A. Không được nghĩ như vậy nữa, Hưng đã nói rồi, tuyệt đối không được có suy nghĩ như vậy. Tự thôi miên bản thân không được như vậy, nhưng tâm trí không thể không nghĩ tới.
- Hải Dương.
- Cảm ơn nhé.
Bạn hoang mang nhìn tôi. Ánh mắt rực rỡ ấy, luôn luôn như vậy. Không bao giờ thay đổi.
- Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tẻ nhạt và xấu xí của tao.
Đối phương là một người, có sự tự tin tuyệt đối về bản thân, có một trái tim lương thiện, dũng cảm và khí phách, và luôn mạnh mẽ kiên định ở trong cuộc đời này.
- Tao cá chắc là đường này.
- Mày cá chục lần rồi đó Hải Dương...
Chúng tôi. Bị lạc đường. Tuy chưa đến ngày học thêm nhưng mà cả hai đứa dò đường trước cho mai sau đi khỏi cần hỏi đường. Đã thế còn không thèm đi xe nữa chứ, bày đặt đi bộ cho khoẻ người. Chân tôi mềm nhũn rồi.
- Tao mỏi, không đi được nữa, mỏi chết rồi.
Hải Dương không nói một lời nào, bạn ngồi xổm xuống, nói:
- Lên.
- Hả?
- Lên đi tao cõng mày.
Ôi, thật á? Tôi vứt bỏ sự ngại ngùng của mình, cái cần thiết nhất lúc này là chân tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi không hề suy nghĩ nhiều mà leo lên lưng bạn. Đôi chân này được giải cứu rồi.
Hình như cái chân đỡ mỏi là cái mồm của tôi hoạt động hết công suất, cứ nói suốt.
- Không biết năm sau lớp ta có đổi giáo viên môn nào không nhỉ?
- Chắc là thầy dạy Lý. Thầy nghe nói bị học sinh kêu dữ lắm, đặc biệt là lớp ta.
- Thế á?
Tôi ngẫm nghĩ. Thầy Lý dạy lớp tôi công nhận bị nói nhiều thật, Hùng suốt ngày chê lên chê xuống. Ngay cả đứa hiếm khi phàn nàn về cách dạy của giáo viên như Hoà cũng phải lên tiếng.
- Chắc đổi mỗi lớp ta thôi, bên 10A4 có bạn nghe bảo là trò cưng của thầy đấy.
- Thằng đó nói làm gì? Nó chuyên Lý thầy cưng là chuyện bình thường.
- Ồ ra vậy. Mà lớp a4 có nhiều người đẹp trai thật mày nhỉ? Đi qua lớp đó mà tao thấy hào quang ánh sáng luôn mà.
- ...
Hải Dương không nói gì, tôi liền biết bản thân đã lỡ mồm, nhanh chóng sửa lại:
- Hải Dương nhà ta đẹp trai nhất nhất nhất hành tinh thế giới vũ trụ luôn.
Cơ mặt bạn giãn ra, cười rồi. Đúng rồi, cứ cười như vậy đi. Tôi vô cùng thích dáng vẻ khi cười của Hải Dương, rất đẹp trai. Hai đứa đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng ở phía sau có bóng dáng một người. Giọng nói trầm thấp cất lên:
- Quỳnh Anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.