Vụn Vỡ Trong Tim

Chương 9: Ánh mắt nói lên tất cả




- Chị! Đừng đánh! Là em, Tuệ Lâm đây.
Tôi mở hé mắt ra, chổi vẫn đang ở trên tay thằng nhỏ. Đúng là Tuệ Lâm thật rồi. Chân tôi như thể mới vượt qua hàng ngàn cây số, mềm nhũn ra.
- Trước đó chị thấy em ngủ rồi mà?
Lâm lật đật chạy lại bật điện, cả căn phòng sáng lên.
- Em có ngủ đâu, sắp thi rồi nên hơi hơi khó ngủ.
- À, ừ...
Đúng nhỉ, không lâu nữa là thi rồi. Tôi của năm trước cũng từng ôn thi mệt nhọc như vậy, còn năm nay lứa chúng tôi chính là khán giả. Nhưng mà quan trọng là...
- Lần sau em hãy bật đèn lên đi nhé, làm chị sợ hú hồn.
- A, tại em nghĩ giờ này mà bật đèn sợ chị thức dậy, với cả làm một loáng là xong nên em cũng nhác lại đầu công tắc...
Là một phần em nó cũng nghĩ cho tôi nữa, người gì đâu mà tinh tế quá đi à. Tôi định quay trở về phòng Chi thì Lâm cầm lấy ống tay áo của tôi, nói:
- Chị ơi, có câu này em chưa hiểu. Chị giảng cho em nhé.
Tôi lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu. Đi vào phòng Tuệ Lâm, phải nói là, sạch sẽ gọn gàng hơn phòng tôi nhiều. Phòng con trai mà trông ngăn nắp ghê.
Trên bàn học của Lâm, sách vở chất đầy, trên tường dán chi chít những công thức của các môn, cái tờ giấy to nhất, nổi bật nhất, chữ màu xanh được ghi lên vô cùng tỉ mỉ.
Top 1.
Tôi thắc mắc, hỏi:
- Top 1 gì đấy Lâm, chuyên sao?
Lâm nhìn tờ giấy, dọn sách vở sang một bên để có chỗ cho tôi ngồi. Thằng bé cười:
- Top 1 về tất cả mọi mặt. Em hơn thua lắm.
Ha. Tôi bật cười. Cái khoản này thì giống Chi y đúc, cái khác thì con bé có thể thua chứ cái sở trường của nó thì đố ai giành được vị trí đứng đầu. Tôi số một thì sẽ mặc định là số một, không số hai số ba gì cả.
- Cái này, em phải sử dụng tính chất đường trung bình, sau đó...
Tôi giảng cho Lâm cách làm, chủ yếu là bày mẹo thôi. Lâm cũng nhanh hiểu, nói một lần là những bài sau tương tự đều làm được ngon lành. Làm xong sập đề thì cũng 5 giờ sáng rồi, thôi thì tí nữa về nhà ngủ bù cũng được.
- Chị ơi, gu bạn trai của chị là gì thế ạ?
Lâm hỏi. Tôi cũng không chắc chắn gu của mình là gì cả, chỉ cần là con người thôi cũng được rồi. Tôi suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời:
- Gu của chị là người mà khiến chị yêu một cách say đắm, không ngần ngại tuyên bố mình thích người ta.
- Chỉ vậy thôi.
Tuệ Lâm kinh ngạc nhìn tôi, thằng bé cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu. Tiếng của Chi vang lên:
- Qanh, Lâm. Cả hai đứa làm gì đấy?
Tôi giật thót. Chi dậy rồi sao? Hôm nay dậy sớm thế. Cái Chi ngáp ngắn ngáp dài, câu có câu không:
- Oáp, với tay chẳng thấy mày đâu cả, tìm... người.
- Tao bày cho Lâm một chút, hai chị em tâm sự tí thôi.
- Thế à? Làm tao cứ tưởng mày lại...
Chi ngáp một cái rõ to, con bé quay trở lại phòng, dáng đi uể oải nghiêng nghiêng ngả ngả như say rượu. Đợi Chi vào phòng đóng cửa hẳn, Lâm ỉu xìu nói:
- Thế là em không có cơ hội...
Ừ. Tôi chính xác chỉ coi Tuệ Lâm như một cậu em trai đáng yêu thôi.
- Lâm nè, em bây giờ phải chú tâm vào thi tuyển sinh cái đã. Đậu vào trường mình mong ước rồi, em sẽ có nhiều bạn hơn, và em sẽ có nhiều cảm xúc mới mẻ hơn, biết đâu ở trường mới em trúng tiếng sét tình yêu với ai khác ngoài chị, phải không nào?
Lâm nó muốn nói phản kháng lắm, nhưng rồi lại thôi.
- Đó là cảm nhận của chị khi đến trường đấy. Thế nha.
Tôi đứng dậy, phủi tay. Mới bước ra cửa phòng đã nghe thấy tiếng kêu của Lâm:
- Chị ơi. Chị thấy anh Hải Dương đó... như thế nào?
Sao nhóc này có vẻ quan tâm đến Hải Dương thế nhỉ?
- Hải Dương rất tốt. Sao thế?
- Tại, em thấy anh ấy có vẻ như là rất thích chị.
Thích à? Làm sao có thể được chứ?
- Không đâu, tụi chị chỉ là bạn thân thôi.
Tôi phủ nhận. Thằng bé đã gặp Hải Dương rồi sao, nếu mà gặp rồi thì cũng không trách nó được khi mà suy nghĩ như vậy.
- Không phải, em chắc chắn đấy. Ánh mắt của anh ta khi nhìn chị, cũng giống như em vậy...
...
- A, em xin lỗi... em nói nhiều quá rồi.
- Không sao. Chị về phòng đây.
Tôi đi vào phòng, đóng cửa lại. Ánh mắt sao? Chắc là không rồi, Hải Dương nhìn ai cũng tràn đầy sự yêu mến như vậy cả, không chỉ riêng một mình tôi. Mắt bạn lúc nào cũng sáng rực, nhìn ai cũng như nhau cả. Tôi vốn chỉ là một trong nhiều người mà thôi.
[ Hú hú, đi làm thêm không mày?]
Tin nhắn của Hoà hiện lên. Tôi bấm vào xem, đi kèm theo tin nhắn là hình ảnh. Là ảnh tuyển nhân viên làm thêm của quán đồ uống. Ừ thì tôi sao cũng được, nhưng mà Hoà bỗng dưng nổi hứng làm thêm hả?
[ Ừ.]
Tôi định từ chối, nhưng mà nghĩ lại thì Hoà đã đến mức phải nhắn cho mình thì chắc là mọi người từ chối con bé hết rồi. Rất nhanh, bạn đã rep lại.
[ Uki uki, yêu cục cưng lắm.]
Làm thêm à? Bố với anh trai có đồng ý không mới là vấn đề. Tôi lật đật chạy xuống xin bố.
- Bố ơi cho con đi làm thêm nhé.
Bố tôi đang uống trà cũng phải phụt một phát. Rồi ông ngước lên nhìn tên, tôi nhìn thấy dòng chữ qua ánh mắt của bố.
Nhà ta nghèo đến mức đó rồi hả con?
Đại khái là vậy đó. Tôi nghĩ bừa ra một lý do:
- Con đi với Linh Hoà, tập trước tập trước cho quen mà bố. Bố cứ không cho con làm gì thì mai sau ra đời con dễ bị lừa lắm...
Bố tôi lắc đồng, không đồng ý. Thôi, không sao. Có công mài sắt, có ngày nên kim. Thua keo này ta bày keo khác. Nhưng mà tôi không nghĩ được keo nào nữa. Đang suy nghĩ lung tung thì chị Linh kêu:
- Qanh ơi có bạn đến tìm em nè.
- Dạ?
Cái Hoà xông vào nhà tôi, việc đầu tiên của bạn là ôm tôi một cái thật chặt, xong chào bố tôi.
- Con chào chú. Chú nay khoẻ không chú?
- Chào con. Chú khoẻ. Con đến chơi với con nhóc nhà chú à?
- Vâng vâng. Con đang rủ Qanh đi làm thêm ở quán đồ uống đấy ạ.
Hoà vào thẳng vấn đề luôn. Tôi ngẩng lên nhìn bố.
- Hai đứa còn nhỏ, làm thêm gì chứ.
- Chú ơi không phải đâu. Ra ngoài làm thêm là có nhiều kinh nghiệm trong đời sống lắm ạ, mẹ cháu cũng bảo là nếu cứ bao bọc cháu mãi thì ra ngoài xã hội bị người ta dắt mũi như chơi. Với cả cháu cũng tìm hiểu rồi ạ, quán đó ở mặt đường, xe cộ đi lại nhiều yên tâm lắm ạ.
Bạn nói một tràng rõ dài, cứ như thể đoán được bố tôi sẽ phản đối nên đã chuẩn bị văn mẫu sẵn sàng để nói bất cứ lúc nào. Nghe Hoà nói, khiến tôi cũng có chút muốn đi.
- Bố cho con đi nhé. Con sẽ gửi địa chỉ quán cho hai người mà.
Thấy bố không phản ứng gì cả, tôi nháy mắt ra hiệu với chị Linh, cảm giác nháy mắt của tôi cứ tật tật sao ấy. Chị bắt được tín hiệu, góp thêm lời:
- Chú ơi con nghĩ không sao đâu ạ. À, hai đứa làm ở khung giờ nào thế?
- 6 giờ đến 10 giờ rưỡi chị ạ.
Hoà nói.
- Hay là vậy đi chú, chú thường đi làm về muộn thì có thể đi qua đón em Qanh luôn, có cả Duy Minh cũng hay đi nữa.
Bố tôi gập máy tính, đặt ly trà xuống bàn. Ậm ừ một tiếng, hơi gật đầu. Vậy là đồng ý rồi. Tôi quay lại cười cười với Hoà.
- Tuyệt quá Qanh, vậy là tao được đi với mày rồi.
Niềm vui kéo dài chưa được bao lâu, anh trai tôi từ ngoài sảnh đi vào, nói:
- Đi đâu cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.