Vùng Đất Tự Do

Chương 150:




Người có biệt danh là X10 hỏi, giọng trầm và sâu:
- Trình độ của anh so với Tứ Đại Sát Thần thế nào?
Tài liếc nhìn Emanuel, thấy gương mặt của lão trở nên căng thẳng, biết rằng nếu mình nói thật thì những người ở đây sẽ rã đám cả, sau vài giây ngẫm nghĩ, liền bảo:
- Xa xa không bằng. Nhưng anh bạn X1 đây cũng không phải kém, có thể xem là một trong những sát thủ hàng đầu. Chúng ta có ưu thế về quân số và vũ khí, nếu có một kế hoạch tốt và phối hợp nhuần nhuyễn thì vẫn có cơ may chiến thắng.
X10 bước ra khỏi hàng:
- Tôi muốn thử lại lần nữa. Lần này dùng tay không.
Tài từ chối:
- Tôi chỉ dùng dao thôi.
- Là tôi dùng tay không, anh dùng gì cũng được.
Emanuel nói với hắn, cũng là để nói cho mọi người nghe.
- X10 là một trong hai người được đích thân Tư Lệnh chỉ định tham gia vụ này. Người còn lại chính là cậu. Những người khác đều là do tôi chọn.
Tài biết người được Tư Lệnh nhìn trúng chắc chắn không tầm thường. Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng dùng tay không để đấu với dao là hành vi ngu ngốc.
Hắn nhìn sang Emanuel để hỏi ý kiến, Emanuel cười nói:
- X10 là thành viên giỏi nhất đội. Cậu ta chỉ dùng tay không thôi. Bàn tay của X10 chính là vũ khí.
Tài gật đầu. Nếu đã vậy thì hắn cũng không ngại thử đánh một trận xem sao.
Emanuel tuyên bố trận đấu bắt đầu. Tài thấy X10 không chủ động tấn công, liền đâm chéo một dao vào vai phải, mục đích của đòn đánh này mang tính thăm dò, tùy vào khả năng ứng biến của đối phương mà hắn sẽ ra đòn tiếp theo. Đây là cách đánh đặc trưng của các cao thủ hàng đầu, tùy tiện đâm ra một cú cũng mở cánh cửa dẫn đến hàng triệu triệu đòn đánh tiếp theo.
Thật không ngờ X10 vươn tay ra để chụp con dao của hắn. Tài hơi nhướng mày, con dao đang đâm chếch lên liền lia ngang, nếu tên kia không chịu thu tay về thì tất cả các ngón đều rụng. X10 vẫn không thu tay về. Năm ngón tay của gã tựa như năm con rắn không xương, biệt lập với nhau, lúc con dao lia đến, những ngón tay này uốn cong ra đằng sau theo một cách thức quỷ dị mà Tài không nghĩ rằng trên đời này lại có người làm được điều đó. Mũi dao vừa đi qua, các ngón tay đã bật ngược trở lại, kết hợp với ngón cái kẹp chặt lấy mũi dao, giật nó khỏi tay Tài.
Thế là Tài mất dao. Mọi chuyện cứ đơn giản như vậy thôi. Tài hoảng hồn, đang không biết tính thế nào thì chợt nhớ ra trong túi áo còn bộ bài, lúc đấy lập tức ném ra, đám bài rời tay, bay tứ tung trên trời, mỗi lá bay theo một hướng khác nhau nhưng rồi đều vòng cả lại, lấy X10 làm tâm, xiên qua xiên lại.
Bộ quần áo trên người X10 bắt đầu bị cắt cho nát bét. Vụn vải rơi vãi xuống sàn nhà. Gã định dùng tay bắt bài, nhưng bài quá nhiều, tốc độ quá nhanh, mỗi lần tay của X10 vừa động thì đã có một chùm ùa đến nhằm vào các động máu trên cổ tay và cánh tay, chỉ cần sơ sẩy một chút là bàn tay bị phế. X10 không biết làm thế nào, vội kêu ầm lên:
- Thua rồi, thua rồi.
Tài gật đầu, thu bài về tay. Emanuel nhìn đồng hồ, thấy cuộc chiến diễn ra tưởng lâu như vậy mà hóa ra chỉ có nửa phút. Chính vì tâm lý lão căng thẳng quá đỗi mà cảm thấy thời gian trôi chậm.
Emanuel hỏi:
- Còn ai muốn đấu nữa không?
Không ai trả lời. X10 nhìn Tài một lúc rồi lên tiếng:
- Tôi biết anh là ai. Tôi đã nhìn thấy anh thi triển kỹ năng này một lần, lúc đấy chỉ thấy đẹp mắt, không ngờ tự mình trải nghiệm mới hiểu hết sự nguy hiểm, chẳng khác gì người trong nhà tù, muốn chạy cũng không được.
Tài im lặng không đáp. Hắn đoán ra rằng X10 là người của Liên Minh, có lẽ là một Hiệp Sĩ cấp cao nào đó, cũng có thể là cận vệ số một của Tư Lệnh.
X1 tâm phục khẩu phục, nói:
- X11 là người giỏi nhất ở đây. Hãy nói cho anh ta nghe về kế hoạch của chúng ta, xem có cần thay đổi gì không.
Mọi người sang phòng họp, ở đó đặt một tấm bảng màu trắng. Emanuel bắt đầu giải thích chi tiết kế hoạch cho Tài nghe.
Đó lần đầu tiên Tài biết tên của nhóm sát thủ. Nhóm được đặt tên là Kraken, nhiệm vụ của Kraken là tấn công vào hang ổ của Thần Thoại, được đặt tên là Olympus, theo truyền thuyết là nơi các vị thần Hy Lạp ngự trị.
Tài không khỏi cảm giác rằng cách đặt tên này hơi tréo ngoe, vì Kraken là một con quái vật biển còn Olympus là một ngọn núi. Tuy nhiên đây chỉ là một tiểu tiết không cần thiết phải xoáy sâu vào.
Olympus đích thị nằm trên một ngọn đồi, bốn phía xung quanh trống trải, không có cách nào tiếp cận được mà không gây ra sự chú ý. Theo lý thuyết thì nơi này rất dễ bị tấn công, nhất là Liên Minh lại sở hữu nhiều loại vũ khí tấn công tầm xa như súng trường, tuy nhiên các thành viên Thần Thoại chỉ quanh quẩn trong nhà, không bao giờ bước ra sân. Thêm vào đó, bên dưới Olympus là một hệ thống đường hầm chằng chịt, phức tạp. Sở dĩ Liên Minh biết điều này vì rõ ràng trong nhà có nhiều người nhưng quanh năm không thấy ai ra vào.
Liên Minh không sở hữu vệ tinh hay các công cụ do thám tầm cao như máy bay không người lái, chỉ có thể quan sát Olympus bằng phương pháp khá cổ điển là ống nhòm. Qua ống nhòm, Liên Minh vẽ ra được bản đồ ngoại cảnh của Olympus. Olympus là một khu phức hợp khép kín cao hai tầng, rộng chừng mười nghìn mét vuông, bao quanh là sân vườn, ngoài cùng có một hàng rào bằng sắt cao ba mét có nhiều mắt lưới thuận tiện cho việc quan sát. Cấu trúc trong nhà của Olympus như thế nào hiện nay chưa ai biết.
Thời gian gần đây, Liên Minh đạt được bước tiến đột phá khi nắm được đường dây thư từ của Thần Thoại với Hiệp Hội. Qua việc xem trộm thư, Liên Minh biết rằng bên trong Olympus có cả thảy sáu người, bao gồm Sát Chúa và bốn Sát Thần, ngoài ra còn có một kẻ nữa được gọi là 3T. Trong bức thư mới nhất, Adonis viết rằng Sát Chúa đang có việc phải ra ngoài, tầm nửa tháng nữa mới về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.