Vươn Tới Vì Sao

Chương 44: Công diễn




Đổ bao nhiêu mồ hôi, gào thét khan cổ họng bao nhiêu bận, cuối cùng ngày công diễn cũng đến. Mọi người trong nhóm chia nhau thay trang phục diễn.
Phải dành lời tán thưởng cho sự chu đáo của Ban tổ chức, trang phục được chuẩn bị rất chu đáo, cầu kỳ, đầy đủ. Các phụ kiện trợ diễn như cờ, quạt, nón quai thau, nón lá… đều có đầy đủ cả.
Nhóm hát mặc trang phục truyền thống áo dài, khăn đóng nhìn nhóm múa xúng xính áo váy lấp lánh sắc màu không khỏi ghen tị:
_ Trời ơi đồ đẹp quá! Phải chi mình vô nhóm múa! _ Một bạn trong nhóm hát trầm trồ.
Tiết mục Dòng máu Lạc Hồng được mở đầu bằng hồi trống ra trận dồn dập hết sức hào hùng. Các vũ công nam cầm cờ từ hai phía cánh gà chạy lên xếp thành một hàng rồi phất cờ theo nhịp. Các vũ công nữ xuất hiện sau ba lượt phất cờ, mỗi người cầm một cây quạt to màu loang hồng _ trắng. Đội ca 6 người cũng chia 3 nhóm lần lượt lên sân khấu chia đều đứng một nhóm ở giữa và hai nhóm hai bên.
Bên dưới sân khấu, khán giả _ có thể là những người đồng hương đến xem đông đúc. Cô cảm giác như bị choáng ngợp, khác hẳn với những buổi tập dợt trong phòng tập, tay chân run lẩy bẩy, mặt cứng đơ.
Phát hiện ra sự bất thường, Vũ bên cạnh thò tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt ướt đẫm mồ hôi của cô bóp nhẹ như trấn an. Cô quay sang nhìn Vũ nhăn nhó, nó mỉm cười khích lệ, môi mấp máy khẩu hình: “Cố lên!”
Có sự động viên của Vũ, cô hít một hơi thật sâu, không nhìn vào đám đông bên dưới sân khấu nữa mà tập trung nhẩm lời bài hát chờ tới lượt hát của mình.
_ Trời ơi! Run muốn ngất trên sân khấu luôn chứ hát hò gì nữa!!!
Sau khi hoàn thành tiết mục, cô cùng nhóm Thực tập sinh thay đồ rồi đi dạo tự do quanh các gian hàng trong Festival mua sắm. Buổi chiều sẽ duyệt lại tiết mục Quê hương ba miền lần cuối.
_ Nhát quá nhát! Rồi ngày mai hát được không? Có một mình đó, chả có ai để mà bấu víu đâu! _ Vũ trêu.
_ Lát tao xin chị Hoa đổi người hát là được. _ Cô dõng dạc.
_ Mày nghĩ coi, phút cuối rồi còn thay đổi cái gì được nữa? Thời gian đâu mà tập dợt lại? _ Nó dùng ngôn ngữ không ngừng đả kích cô.
_ Aizzz… Không chịu đâu!!! _ Cô tuyệt vọng kêu lên.
_ Thôi đừng có sợ! Mai “anh” đây ở dưới sân khấu cổ vũ cho. Có lỡ xỉu thì “anh” đây khiên xuống cho. Giờ thì “anh” đây dắt em đi ăn ngon, uống ngon nhá!
Vũ dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con rồi vòng ra sau lưng ôm vai cô đẩy đi về phía trước.
…****************…
"Non nước hữu tình ba miền xinh đẹp quá…
Từ những câu hò ý nhạc thành bài ca…
Ngày vui em đến thăm Hà Nội…
Gió chiều Hồ Gươm vang bóng thời xưa…"
Một cô gái Bắc thướt tha trong tà áo tứ thân màu sắc, đầu nón quai thau, chân đi guốc mộc ngọt ngào cất cao giọng hát.
"Đến Huế rồi thương dòng sông Hương…
Đường qua Vĩ Dạ chợ Đông Ba, Ngự Bình…
Thăm lăng di tích thăm Thiên Mụ…
Tóc thề chấm vai nghiêng nón qua Tràng Tiền…"
Một cô gái Huế trong tà áo dài tím đặc trưng trường Khải Định dịu dàng cất giọng nỉ non, mềm mại gây thương nhớ.
"Về Sài Gòn đọc qua lịch sử…
Từ lúc khai hoang xuống miền lục tỉnh xưa….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
Cho hôm nay tương lai luôn sáng ngời…
Làm khách bốn phương đến rồi không nỡ đi…"
Cô xuất hiện sau cùng với áo bà ba mộc mạc, nghiêng vành nón lá hát lên những câu ca về miền Nam yêu dấu.
Qua những lời ca tiếng nhạc, nhóm Thực tập sinh như đem hình ảnh quê hương thân yêu vẽ lên trước mắt những người con xa xứ. Đồng thời cũng giới thiệu nét đẹp văn hoá của ba miền đất nước Việt Nam với bạn bè Nhật Bản.
Kết thúc tiết mục, cô nắm tay hai bạn đồng diễn cúi chào khán giả. Cô cảm nhận được sự xúc động, bồi hồi trong từng ánh mắt của những người đồng hương. Sự cố gắng của cô và Đoàn Thực tập sinh trong mấy ngày qua thật sự rất đáng giá!
Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chị Hoa thông báo sẽ có một buổi tiệc nhỏ của Đại sứ quán tổ chức mời Đoàn Thực tập sinh và các đơn vị tham gia biểu diễn trong Festival năm nay vào buổi chiều.
Trước giờ tham gia bữa tiệc, cô rủ Vũ đi dạo Festival thêm lần nữa mua một số món quà Việt Nam cho anh chị và các đồng nghiệp ở Aichi.
_ Ê, Vũ! Cái này hay nè! _ Cô đứng trước một gian hàng đồ thủ công bằng gỗ kéo Vũ đứng lại xem.
_ Ừ. Con này dễ thương nè! Giống mày á! _ Vũ cầm một móc khoá con rùa được sơn màu nâu bóng loáng giơ lên.
_ Dễ thương thiệt! Nhưng mà giống tao thì không! _ Cô cầm một móc khóa con heo tròn tròn, mũm mĩm với cái đuôi xinh xắn xoăn như lò xo khoe với nó _ Con này hợp với mày! Để chị tặng mày nhé!
Nói rồi, cô và Vũ nhờ người nghệ nhân khắc tên lên hai cái móc khoá rồi tặng cho người kia treo ba lô. Nhìn hai món đồ thủ công nhỏ xinh lủng lẳng trong tay, hai đứa nhìn nhau cười thích thú.
_ Từ từ thôi! Lạc mất tiêu bây giờ!
Nhìn cô hăng hái len lỏi giữa dòng người tấp nập, ghé quầy nọ, tấp hàng kia, Vũ chen lấn luồn theo. Nhưng vì nó to con nên bị ngăn trở khá nhiều.
Hai đứa chỉ dừng lại khi đồ đạc đã lỉnh kỉnh túi nọ túi kia, đồ ăn có, đồ dùng cũng có.
_ Chắc cũng gần tới giờ nhập tiệc rồi. Mình đem đồ về khách sạn cất đã! _ Cô thở hắt ra nói.
_ Chưa, còn gần nửa tiếng nữa. Muốn ăn kem không? _ Vũ nhìn cô rồi đánh cằm về phía quầy kem phía trước.
_ Ăn ăn ăn! Hôm qua thằng nào còn không cho tao uống nước lạnh! _ Cô hí hửng kéo nó đi đến quầy kem nhiều màu sắc bắt mắt.
_ Tao mà không cản thì hôm nay mày lên sân khấu “cạp cạp cạp” quá! Bữa nay thì ăn uống cho đã đi, “anh” không thèm cản! Đau họng thì ráng chịu! _ Nó lườm cô ghét bỏ.
_ Dạ “thiếp” cám ơn sự "ân sủng"này ạ!
Cô giả vờ hành lễ như các phi tần trong phim cung đấu làm Vũ phụt cười sặc sụa. Hai đứa ngồi trên một băng ghế chậm rãi thưởng thức cây kem ngọt lịm của mình, nhìn dòng người ngược xuôi qua lại. Chỉ ngày mai thôi là lại phải vùi đầu vào công việc, nào thong thả được như này…
/End chap 44/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.