Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 127: Ai phúc hắc hơn ai (7)




“Tốt lắm tốt lắm, ta mang nàng ấy lên.” Thường Thanh Thiên bị chọc tức nói không nên lời, sao hắn có thể để người khác xem thường.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu cười nói, “Thường thúc thúc, không cần, tự ta đi lên được.”
”Khuynh Cuồng, ngươi để cho hắn dẫn ngươi đi lên, ngươi không biết tuyết động kia ở nơi nào, đến lúc đó còn phải tốn thêm thời gian, cơ thể ngươi chịu được sao? Ta cho ngươi biết, đây không phải là quan tâm ngươi, ta sợ ngươi chết, đến lúc đó ta sẽ rất nhàm chán.” Lam Mị nghiêng nghiêng mặt xinh đẹp cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng hướng nàng cảm kích cười một tiếng, thật sự là mạnh miệng, rõ ràng quan tâm nàng còn nói như vậy, trong này nàng rất cảm động, nàng ấy thật tốt.
Ba người không đi bộ lên Tuyết Sơn, Sửu Sửu chở Mộc Khuynh Cuồng và Lam Mị, Phì Phì chở Thường Thanh Thiên.
”Phía trước, chính là tuyết động phía trước.” Thường Thanh Thiên đột nhiên chỉ vào tuyết phong phía trước cách đó không xa lớn tiếng kêu lên.
Sửu Sửu và Phì Phì chạy thật nhanh đến tòa tuyết phong trước mặt rồi dừng lại.
”Trời ạ, phía trên này thật sự lạnh chết mất.” Cơ thể Lam Mị run rẩy, nàng đã rất lâu chưa tới nơi này, thật không thể chịu nổi.
”Khuynh Cuồng, Hàn Băng Đàm đang ở trong động này, lần này tự ngươi đi vào thôi.” Thường Thanh Thiên không muốn đi vào, không muốn đụng phải quái nhân kia.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn bộ dạng của hắn, cười yếu ớt nói, “Tốt, ta tiến vào, các ngươi mau mau rời đi.” Hiện tại thân thể nàng bình thường, cho dù gặp được người nào, vẫn có lực lượng để ngăn cản.
”Ngươi ngàn vạn lần đừng chết a!” Lam Mị dặn dò nàng, nàng muốn đi vào cùng nàng, nhưng nàng thật sự không thể chịu nổi hàn khí này.
Khóe miệng Mộc Khuynh Cuồng co giật, nàng ấy nói chuyện có thể đừng vòng vèo như vậy không, rõ ràng quan tâm nàng mà!
”Sửu Sửu, Phì Phì, các ngươi dẫn bọn họ đi xuống.” Mộc Khuynh Cuồng ra lệnh hai con tiểu thú.
Sửu Sửu và Phì Phì nháy mắt nhìn nàng không muốn đi, nếu quái nhân trong tuyết động rất lợi hại thì nàng phải làm sao.
”Yên tâm, hiện tại ta đã khôi phục lực lượng.” Mộc Khuynh Cuồng lộ ra một nụ cười an ủi bọn chúng, Lam Mị và Thường Thanh Thiên mang nàng tới nơi này, nàng đã rất cảm kích, cũng không thể để cho bọn họ chờ trong tuyết lạnh, thân thể của nàng có thể chịu được, nhưng bọn họ thì không thể.
Sửu Sửu và Phì Phì thấy nàng kiên quyết như vậy, đành mang Thường Thanh Thiên và Lam Mị đi xuống, dù sao bọn chúng rất nhanh có thể quay lại.
”Khuynh Cuồng, nếu quái nhân không có ở đây, nhớ rõ mang cho ta một bình nước xuống a.” Thường Thanh Thiên xuất ra một cái bình nhỏ đưa cho Mộc Khuynh Cuồng vui tươi hớn hở cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng tiếp nhận cái bình cười gật đầu, tất nhiên nàng sẽ giúp hắn lấy nước.
Sau khi bọn họ rời đi, Mộc Khuynh Cuồng chịu đựng lạnh lẽo thấu xương tiến tới tuyết động, trên bầu trời tuyết bay lả tả, mỗi một bước, nàng càng cảm giác thân thể run rẩy thêm một chút, sao phía trên này nhiệt độ thấp như vậy, có thể so sánh với Bắc Cực nha.
Thật vất vả đi vào tới cửa động, Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng chạy vào, nàng vốn nghĩ bên trong sẽ khá hơn một chút, nào biết lại lạnh hơn, giống như tủ lạnh, nàng cảm giác tay với chân mình sẽ đông cứng mất.
Nhìn quanh một phen, nàng theo như lộ tuyến Thường Thanh Thiên nói nhanh chóng chạy vào trong động, dọc theo đường đi không đụng phải bất cứ công kích gì.
Chạy đến chỗ sâu trong động, nàng rốt cục nhìn thấy Hàn Băng Đàm mà Thường Thanh Thiên nói, chỉ thấy phía trên Hàn Băng Đàm trôi nổi một chút sương trắng, giống như tiên cảnh, đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên, có một người đang trôi nổi trên Hàn Băng Đàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.