Vương Gia Bá Đạo

Chương 12:




Qua một hồi lâu, cả hai người mới khôi phục lại trạng thái bình thường, nàng mới mở miệng nói, “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Không có gì, chỉ vì ngươi nói nhiều quá.” Hắn thản nhiên nói.
“Chỉ như vậy thôi?”
“Đúng, chỉ như vậy.”
“Không có ý gì khác sao?”
“Có thể có ý gì chứ?”
“Không có gì, vậy thì tốt lắm.”
Tốt lắm? Liễu Húc cau mày, toàn thân đều cảm thấy thật không thoải mái, nàng nói những lời này có ý gì chứ?
Về phần Nhuận Ngọc, nàng thở phào nhẹ nhõm – tuy rằng vừa bị “xâm phạm” ngoài ý muốn, nàng không phải loại con gái không biết thức thời, không phải chỉ biết dậm chân than trời, ở cố hương của nàng, những chuyện như thế này thật không đáng kể, điều nàng quan tâm bây giờ chỉ là nụ hôn ấy còn có ý nghĩa gì khác hay không?
Nhưng mà dựa vào nét mặt của hắn, thì đây có vẻ chỉ là một trò đùa dai, nàng tạm thời cảm thấy an tâm, dù sao trong lòng nàng vẫn mong mỏi hi vọng trở về cố hương, nếu cùng người nào ở nơi này có quan hệ rắc rối….thì không tốt lắm.
Liễu Húc quan sát vẻ mặt của nàng, phát hiện nàng không hề vui sướng, lại càng không có chút đỏ mặt, nụ hôn vừa rồi cũng giống như một ly nước trà – hoàn toàn lạnh nhạt, hời hợt; mặt khác nàng tựa hồ chỉ muốn xác nhận nụ hôn vừa rồi chỉ là….nhất thời hứng khởi, không hề nghiêm túc.
Lần này thì lửa giận trong lòng hắn tự nhiên lại tăng ngùn ngụt. Hảo, quả nhiên nàng không để hắn vào mắt.
Mà nàng càng như thế, thì hắn bằng mọi cách không cho phép nàng được toại nguyện.
Hắn quay về phía nàng, nở một nụ cười thật tươi, đã khuynh đảo bao trái tim thổn thức, thiếu chút nữa cũng khiến nàng say sẩm, “Nhuận Ngọc, bổn vương chợt nhớ còn có việc phải xử lý, không thể tiếp tục cùng ngươi ở đây phí thời gian, ngươi hãy nhanh chọn vài quyển sách rồi trở về phòng từ từ nghiền ngẫm.”
Nàng chỉ có thể ngơ ngác đáp, “Hảo.” Mỹ nam trước mắt thật sự rất chói lóa, rực rỡ, nàng không có cách nào lấy lại tinh thần lập tức.
Hắn vừa lòng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Khi hắn đã quay lưng về phía nàng thì vẻ mặt hoàn toan thay đổi, có chút gì đó giảo hoạt, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm hành động.
Còn Nhuận Ngọc thì sao? Khi nàng bình tĩnh lại thì trước mắt đã không còn bóng người, nàng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát giác ra một việc quan trọng, “Chờ đã, từ từ. Cửu gia, không ai dẫn đường, ta không biết về phòng thế nào a! Cửu gia, Cửu gia…… Thôi rồi, tiêu đời, phải mau kiếm người nào đó. Ai tới cứu ta đi, mau mang ta ra khỏi chỗ này, làm ơn đi………. A a a, có ai ở đây không?” nàng ra sức kêu gào khóc thét.
“Mệt chết đi được.” Nhuận Ngọc tiến vào phòng, bước đến bên giường, ngồi phịch xuống.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã chênh chếch trên đỉnh đầu, “Đây đều do hắn báo hại mà. Hắn có rời đi thì cũng phải mang theo ta chứ, như thế nào có thể tự quyết định rồi lập tức rời đi không chút bóng dáng. Thật quá đáng mà.” Nàng tức giận oán hận.
Khi đó nàng cố gắng từ Tập Văn Các lần đường trở về phòng, đã đi qua rất nhiều hành lang, ngõ quanh, cũng qua nhiều biệt viện, phòng ốc không biết tên, nhưng bất luận là nàng chạy thế nào, tìm kiếm ra sao rốt cuộc vẫn không thể về được phòng mình, trong lúc nộ khí dâng cao nhất thì may mắn thay đã gặp được cứu tinh – nàng nhìn thấy Thái Bình đi ngang qua, nhất thời nàng mừng đến rơi nước mắt, còn tưởng bản thân đêm nay phải ngả lưng một góc nào đó, ngủ lại bên ngoài chứ.
Nàng vội vàng gọi Thái Bình lại, sụt sịt khóc than, nước mắt chảy dài một hồi lâu rồi mới hỏi như thế nào để trở lại phòng.
Thái Bình không hề giải thích dài dòng, lập tức chỉ phương hướng cho nàng, rồi tự mình hộ tống nàng trở về, sau đó đưa nàng đến trước cửa phòng an toàn mới chia tay.
Nàng cởi áo khoác, tháo hài ra, nhẹ nhàng nằm xuống giường, bắt đầu từ từ hồi tưởng lại hương vị của nụ hôn đó.
Tuy nàng nói là không hề để tâm chán ghét, nhưng vì lý do gì mà hắn lại hôn nàng chứ? Hay vì lúc đó nàng đã chọc hắn nổi giận nên mới hôn nàng? Hay do đầu óc hắn có vấn đề? Hay là hắn…đối với nàng có…
Nàng bỗng ngồi bật dậy, không…không thể có khả năng này, tên họ Liễu kia nhất định mắt không bị mù mà đi thích nàng, rồi rất nhanh trong đầu Nhuận Ngọc liền dùng quyền cước đánh bay cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi xa vạn dặm.
Không phải nàng cố ý hạ thấp bản thân mình, nhưng nhan sắc của nàng chỉ được coi là trung bình, thua kém rất xa so với các mỹ nữ hoàng triều, riêng điểm ấy nàng đặc biệt nhận thức được; càng không nói đến thân phận Liễu Húc rất cao quý, nữ nhân vây quanh hắn ắt hẳn phải toàn là thiên tiên tuyệt sắc, nàng lấy gì có thể so sánh với người ta được.
Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng mới thư thái, cả người duỗi thẳng yên bình trên giường.
Tên Liễu Húc kia thật sự rất là tùy hứng làm bậy, chuyện gì cũng đều căn cứ theo hỉ nộ của bản thân, không hề quan tâm đến việc có quấy nhiễu người khác hay không, lần tới nàng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn, không thể vì hắn là Vương gia, mà khắp thiên hạ phải phục tùng hắn tuyệt đối…
Hành động kia của hắn đã đi quá mức rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cơn mệt mỏi ập đến lúc nào, hai mí mắt đổ sụp xuống, nàng từ từ tiến vào giấc mộng.
Nàng ngủ một giấc cho đến bình minh, sáng hôm sau, lập tức đi đến vườn xem xét, vừa đi đến nơi, nàng ngây người sững sờ, toàn thân cừng đờ, bất tri bất giác ngây ngốc đứng ở khu vườn.
Trước mắt chứng kiến là một mảnh vườn trụi lủi. Tân la diệp đâu hết rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.