Vương Gia Bá Đạo

Chương 31:




Nhuận Ngọc đi đến đại sảnh, nhìn thấy hắn đang ngồi nhắm mắt trầm tư, nàng nhẹ nhàng bước qua, đứng trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hắn vẫn nhắm mắt, cánh môi khẽ mở “Bổn vương đang nghĩ…. Làm cách nào để cùng nàng bình an trải qua nửa đời sau.”
Nàng quan sát ánh mắt của của hắn, đáp lại: “Điều này khó lắm sao?”
“Trước mắt còn có cửa ải khó khăn phải vượt qua.” Nếu hắn dự tính không sai, đêm nay những huynh đệ khác cũng sẽ bắt đầu hành động
“Chàng có nắm chắc không?” Nàng không hỏi cửa ải khó qua là gì, cũng không hỏi hắn phải làm thế nào, nàng chỉ muốn biết kết quả.
Hắn mở mắt, mắt xanh lục lóe lên. “Có”
“Vậy là tốt rồi.” nàng chỉ cần biết mỗi điểm này là được, giơ hai tay ra, nàng nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn, hôn nhẹ lên đấy.
Hắn để nàng hôn tùy ý, hưởng thụ cảm xúc trên đôi môi mềm mại, mãi đến khi nàng thấy hết hứng, định buông ra thì tay hắn đột nhiên giống như rắn nước trườn đến eo nàng, dùng sức kéo nàng vào lòng, bắt đầu không khách khí hôn trả lại.
Nụ hôn của hắn vẫn bá đạo như cũ, nhưng lần này nàng không chịu yếu thế, lập tức ôm lấy cổ hắn khích lệ, cùng môi lưỡi hắn vui đùa, lúc nhanh, lúc chậm, lúc sâu, lúc nông, hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau, nhất thời khó chia lìa.
Đến lúc cả hai biết bản thân ngày càng đòi hỏi nhiều hơn nữa từ người kia thì mới thở hốn hến mà buông đối phương ra.
Hai người trán cụng trán, ánh mắt đôi bên đều tràn ngập lửa dục vọng.
“Nhuận Ngọc, đêm nay bổn vương có việc cần xử lý, không thể nán lại phủ đệ, nàng hãy để Tú Hoa cùng ở lại với nàng, chờ bổn vương trở về.” Hắn khàn giọng nói.
“Ân.” Thân thể nàng mềm nhũn tựa vào hắn.
“Nhuận Ngọc, chờ việc này kết thúc, bổn vương lập tức chính thức cưới nàng làm vương phi, nàng…. nguyện ý không?” Giọng nói của hắn có chút run rẩy.
Nàng giấu mặt vào bả vai hắn cười đáp, “Chỉ chờ câu này của chàng thôi đó.”
Hắn vừa nghe, toàn thân nhất thời chấn động, khàn giọng nói: “Cám ơn nàng.”
“Cám ơn gì chứ?”
“Cám ơn nàng đã nguyện ý yêu ta.”
“Chàng thật sự cần ta như vậy sao?”
“Nhuận Ngọc, từ khi tự bổn vương có ấn tượng về mọi vật đến nay, bất kể là phụ hoàng hay mẫu hậu, bọn họ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình, cho tới bây giờ trong lòng họ cũng không hề có bổn vương, ngay cả huynh đệ của ta cũng chưa hề yêu thương gìtaa, lúc nào cũng xem bổn vương như kẻ địch hơn nữa còn hãm hại ta.”
“Thủ hạ trong phủ đệ tôn kính bổn vương, sợ bổn vương, nhưng không ai thật sự dám đối mặt với bổn vương, tiếp nhận bổn vương, càng không cần nhắc tới hai chữ yêu thích; nhưng nàng lại có thể nguyện ý gả cho bổn vương, nguyện ý tận tâm bên cạnh ta, ta thật rất cảm kích nàng.” Trái tim của hắn là vì nàng mà trở nên ấm áp, nếu không cả đời này hắn chỉ có thể ôm nỗi tuyệt vọng băng giá mà xuống quan tài.
“Liễu Húc, về phần phụ hoàng cùng mẫu hậu của chàng, họ đều là người bình thường nên cũng phải có chỗ không có đủ năng lực để quan tâm mọi việc, chàng cũng đừng… hận họ; về phần huynh đệ của chàng, tuy là bọn họ không xem chàng như anh em thì chàng cứ xem bọn họ như không khí, cũng đừng để ý được không?” Nàng ôn nhu khuyên bảo hắn.
“Bổn vương không hận, cũng không lưu tâm, vì bổn vương có nàng, cho dù có bắt bổn vương phải xông vào dầu sôi lửa bỏng vì nàng, ta cũng không sợ hãi.” hắn nhẹ giọng đáp lại.
“Nhuận Ngọc nào có tài đức gì, lại có thể làm cho chàng đối đãi thâm tình như vậy, nếu như không hồi báo, há không phải là vong ơn phụ nghĩa sao? Nhưng mà Liễu Húc, tuy là chàng đã mở miệng nói sẽ cưới ta, nếu đến lúc đó… đến lúc đó có đổi ý, ta cũng sẽ không trách chàng, chỉ là chàng nói trước một tiếng với ta, để ta có thời gian khăn gói lên đường, còn nữa, đừng quên cho ta “phí lên đường” đó! Nếu không, ta mà đói chết trên đường, có biến thành ma cũng nhất định sẽ quay lại tìm chàng.” Nàng chậm rãi nói, bắt đầu vì bản thân tính đến đường hậu rút quân.
Đúng là hắn có nói sẽ lấy nàng, nhưng với thân phận của hắn, nhất định có vô số mỹ nữ nhiều đến không đếm xuể mà đợi hắn, ai biết được trong tương lai hắn có lật lọng hay không.
Nàng đương nhiên phải nói trước, tránh để người khác tưởng lầm là nàng nắm hắn không buông.
“Đổi ý?” hắn bất mãn đứng lên. “Nàng cảm thấy bổn vương là loại người chần chừ do dự sao? Còn nữa… trong lòng nàng còn có dự tính khác, không muốn cho bổn vương biết?” hắn không khỏi hoài nghi vặn hỏi.
“Cửu gia hiểu lầm ta rồi, bên cạnh chàng nhất định không thiếu gì mỹ nữ, ta chỉ là loại hoa dại ven đường không có gì nổi trội, chỉ sợ những mỹ nữ đó sẽ oán hận ta, cũng sợ rằng sau này mọi việc chàng sẽ cảm thấy hối hận vì lúc đầu đã làm như vậy, đây cũng là cấp cho chàng đường lui, là nghĩ thay cho chàng đó chứ! Sao ngược lại chàng còn nghi ngờ ta rắp tâm làm bậy?” Nàng không nén nổi kêu oan.
Hắn hừ mũi giễu cợt lên tiếng, “Mỹ nữ? Bổn vương không thích các nàng ta.”
“Vì sao chứ?” Nàng cảm thấy rất hiếu kỳ, có tên nam nhân nào không thích mỹ nữ đâu? Nàng thật muốn nghe thử lý do của hắn.
“Những vương hầu thiên kim bên người bổn vương, nếu không phải nói chuyện yếu đuối như tiếng ong vo ve của muỗi, thì lại hành động ngạo nghễ thô lỗ như gấu, bổn vương thật không chịu nổi!”
Nàng nghe xong liền cười phì một tiếng “Làm gì đến mức khoa trương như chàng nói chứ? Trước kia trên đường ta cũng đã từng thấy qua các vị thiên kim nhà quan, người ta rất có khí chất!”
“Khí chất? Cái đó gọi là đạo đức giả!” Hắn hừ lạnh.
Nàng cảm động nhìn hắn, nàng biết hắn nói như vậy là để trấn an nàng, cũng để thổ lộ tâm ý của hắn, nàng ôm lấy vai hắn, ôn nhu hỏi: “Trước đây từng có tiền lệ hoàng tộc kết hôn với ngoại tộc không?”
“Điều này thì bổn vương không rõ, nhưng mà nếu chưa có, vậy thì chúng ta mở ra tiền lệ này đi!” Thần thái của hắn quả quyết, không hề có chút do dự.
Nàng mỉm cười, trong đầu tràn đầy một niềm hạnh phúc, khiến nàng cảm thấy chuyện trên thế gian này đúng thật là tốt đẹp.
Hắn nhẹ hôn lên má nàng, “Nha đầu Tú Hoa vẫn hầu hạ nàng tốt chứ?”
“Ân, nàng rất tốt, mỗi ngày đều cùng ta nói chuyện phiếm, ta rất vui a. Nói cho ngươi biết một bí mật, có lúc nàng ta còn dài dòng hơn cả một bà già.” Vừa nghĩ tới vẻ mặt lải nhải của Tú Hoa nàng liền bật cười.
Hắn chăm chú nhìn nàng cả buổi, mới tình ý sâu xa nói: “Nhuận Ngọc, Tú Hoa dẫu sao cũng chỉ là một hạ nhân, trước mặt nàng ta, nàng cũng phải có dáng vẻ của chủ nhân.”
“Ta có a!” Nàng cúi đầu tự đùa nghịch vạt áo của mình.
“Nếu như nàng thật sự có, thì sẽ không cùng nàng ta đặt ra những quy tắc cái gì không cần quỳ, không cần tự xưng nô tài! Nhuận Ngọc, nô tính của nô tài hoàng triều rất nghiêm, chủ tử nói một là một, rất ít khi làm trái lại, nhưng cũng xuất hiện một số nô tái muốn thao túng chủ tử, cho nên đây là nguyên nhân mà chế độ trọng khinh của bổn vương lại chặt chẽ cấn thận như vậy.” hắn chỉ muốn dặn dò nàng đừng quá đơn thuần.
“Nhưng, nhưng mà, Tú Hoa vẫn chỉ là con nít mà.” Nàng vẫn thay Tú Hoa biện hộ.
“Hiện tại là trẻ em, sau này không còn rồi, tương lai nàng ta sẽ như thế nào, không ai biết được!” Tính phòng bị của hắn rất nặng, chỉ là đối với Nhuận Ngọc ngoại lệ
“Chàng suy nghĩ quá nhiều rồi.” Cũng có thể là hắn nói đúng, nhưng dù sao cũng là chuyện sau này, không ai có quyền quyết định tương lai Tú Hoa phải nên như thế nào.
Liễu Húc nhìn thái độ không cho là đúng của nàng, trong lòng biết rõ nàng sẽ không đề phòng việc này, đợi đến lúc bị tổn hại mới cảnh giác; mà hắn tất nhiên sẽ không cho phép phát sinh chuyện như vậy, có lẽ phải tìm cơ hội ra oai phủ đầu với Tú Hoa mới được.
Nhưng mà việc này có thể để từ từ, việc quan trọng trước mắt là –
“Nhuận Ngọc, đêm này đừng ra khỏi cổng, biết chưa?”
Nàng gật gật đầu.
“Ngoài ra còn có việc này muốn nói cho nàng biết, bổn vương không làm hoàng đế đâu.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn “Thật… thật không? Nhưng không phải chàng đã nói…”
“Bổn vương thay đổi chủ ý rồi.” Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng.
Vẻ mặt của nàng từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, nàng vốn cho rằng việc này không tới phiên nàng chen vào, chỉ giao cho hắn quyết định, tuy rằng cũng từng âm thầm lo lắng, nhưng nàng thực sự không dám nói lung tung, ngộ nhỡ làm không tốt, làm hắn… bị tổn thương thì biết làm thế nào?
“Chàng thật sự vứt bỏ ngôi vị? Nhưng… chỉ là lỡ như huynh đệ khác của chàng ngồi lên ngôi vị thì biết làm thế nào đây? Vậy không phải chàng sẽ gặp nguy hiểm sao?” Đôi mắt vốn lóe sáng của nàng lập tức chuyển thành lo lắng – tuy rằng nàng không hi vọng hắn làm hoàng đế, nhưng nàng lại càng muốn thấy hắn sẽ bình an.
“Việc này để sau đã, nàng đừng lo vội, bổn vương hỏi nàng, chẳng lẽ nàng không thấy đáng tiếc sao?”
Vấn đề nàng lo lắng hắn đã sớm giải quyết, hiện tại hắn chỉ muốn biết đáp án của một vấn đề khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.