Vương Gia Bá Đạo

Chương 38:




“Cái gì?” Nhuận Ngọc không tin nổi mà reo lên.
“Chúc mừng Ngọc chủ nhân, đại phu vừa nói người thật sự đã mang thai cho nên dạo gần đây mới thường xuyên cảm thấy choáng váng, và nôn mửa.”
Tú Hoa hưng phấn hồi báo.
Nàng rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, chủ nhân của nàng đã mang thai, tương lai nhất định sẽ sinh ra Tiểu vương gia, cho dù sau này Cửu gia có nạp thêm bao nhiêu thiếp đi nữa thì thân phận chính phi của chủ tử nàng vẫn sẽ vững chắc không lay chuyển nổi.
Về phần Nhuận Ngọc thì nàng cảm thấy bất ngờ đến choáng váng – đây là tình huống mà nàng hoàn toàn không dự đoán trước, tuy nói rằng nàng và Liễu Húc thành thân đã được nửa năm, nhưng mà…
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý để mang thai a!
Nhớ tới Liễu Húc, nàng đột nhiên hiểu ra một việc – một cơn tức giận từ đâu chợt phát sinh trong lòng, tại sao nàng lại không phát hiện sớm chứ?
Dạo gần đây, hắn luôn bận rộn công việc mãi đến tận khuya mới trở về, trước đó thì hắn luôn ngụ lại tại thư phòng, đến sáng ra đã vội vã nhập cung quản việc, nhưng mà không biết từ khi nào hắn lại phá vỡ thói quen thường lệ đó, thường vào đêm khuya là lẳng lặng đi vào phòng nàng, chen chúc ôm ấp nàng trên chiếc giường của bọn họ.
Hắn luôn không để ý đến việc nàng đã ngủ say, mà thường áp dụng những hành động thân mật khiến người khác phải đỏ mặt để đánh thức nàng dậy, sau đó tự nhiên cùng nàng trải qua cuộc mây mưa, khiến nàng càng thêm mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi ngay sau đó, căn bản nàng đủ tâm sức hoài nghi ý đồ của hắn.
Hiện tại ngẫm lại, hình như hắn đã lên mưu đồ sẵn trước?
Hắn cố ý muốn nàng mang thai mà!
Nam nhân này thật là bá đạo quá đi! Tuy biết rằng nam nữ đã thành thân, mang thai sinh đẻ là chuyện hiển nhiên của cuộc sống, nhưng nàng với hắn chỉ mới thành thân nửa năm, có phải vẫn còn quá sớm để tính chuyện này không?
Nàng hoàn toàn không cao hứng nổi.
Tú Hoa không nhận thấy được sắc mặt có phần khó coi của nàng, chỉ kính cẩn dặn dò, “Nhưng mà đại phu có nói thân thể của người vẫn còn đang rất yếu, cần phải điều dưỡng thêm, trong tương lai có sinh ra đứa trẻ cũng không cần quá tốn sức, Ngọc chủ nhân, như vậy thật tốt quá đi, có đúng không? Người và Cửu gia đã có con cái, ta tin rằng nếu Cửu gia biết được nhất định sẽ sung sướng đến phát điên đi. Chắc là vậy rồi ha? Ơ? Ngọc chủ nhân, người làm sao vậy ạ?” Cuối cùng nàng cũng phát hiện được thái độ của Nhuận Ngọc có chút khác lạ.
“Ngươi nói Liễu Húc cao hứng thì ta phải cao hứng sao?” Vẻ mặt nàng có chút hờn giận.
“Có chuyện gì ạ?” Tú Hoa thật sự nghĩ không ra – người bình thương khi biết được chuyện này đáng lẽ ra phải rất hạnh phúc chứ, tại sao chủ nhân lại có phần…. như là sinh khí?
“Tú Hoa, ngươi sai người vào cung một chuyến, bẩm báo cho hắn tin tức “tốt lành” này, nói bổn cô nương tâm tình mừng rỡ đến nỗi muốn bay lên trời, mừng rỡ đến mức muốn đập đầu vào tường, thuận tiện cũng nói cho hắn biết, từ nay về sau hắn cứ việc ngủ tại thư phòng, không cho phép bước vào phòng của ta nửa bước.” Nàng lúc này quả thật phát hỏa lắm rồi.
Mặc dù từ trước đến giờ Liễu Húc đối với nàng đã làm ra nhiều hành vi rất bá đạo, nhưng trước đó hắn luôn “cảnh báo” cho nàng biết, mời nàng “lựa chọn”; nhưng lần này hắn lại giở trò đâm lén sau lưng, khiến nàng không có cơ hội trốn thoát mà.
Tú Hoa nhìn thấy chủ tử giận dữ thì vô cùng giật mình – nàng luôn cho rằng tính tình của chủ tử rất đặc biệt, chưa bao giờ thấy qua người biết nổi giận, hơn nữa lần này lại nhắm vào Cửu gia.
“Còn không mau đi?” Nàng trừng mắt nhìn Tú Hoa.
“Ngọc chủ nhân, Tú Hoa muốn hỏi người, rốt cuộc là người….” Nếu đổi lại là người khác, nàng nào dám hỏi thẳng vấn đề này, chỉ vì đây lại là Ngọc chủ nhân, nàng hiểu rất rõ tính tình cho nên mới cả gan hỏi.
“Tú Hoa, đây là vấn đề của riêng ta và Liễu Húc, không có chuyện gì với ngươi cả.” Nàng không muốn nói nhiều – kì thật nói ra cũng thật mất mặt, bởi vì nàng quá tham ngủ, cho nên mới có một kết quả bất ngờ, chính là trong bụng vướng lại cốt nhục của người kia.
“Sao lại không sao chứ? Người không phải đã cãi nhau với Cửu gia chứ? Ngọc chủ nhân, như vậy không được a, dù sao ngài cũng là Vương gia, nếu như người có không vui vì ngài ấy thì cũng phải bao dung bỏ qua, vạn nhất lỡ như Vương gia và người vì chuyện này mà trở mặt, từ nay về sau không thương yêu người nữa, thì người thiệt thòi là Ngọc chủ nhân đó a.” Sắc mặt Tú Hoa có phần lo lắng, ra sức khuyên bảo.
Nàng biết Cửu gia thập phần yêu sủng Ngọc chủ nhân, chỉ là trời trở cơn nổi gió không thể lường trước được, làm người gặp phúc hay họa còn chưa biết nổi, vạn nhất như Cửu gia thật sẽ chán ghét Ngọc chủ nhân, thì nửa đời còn lại của Ngọc chủ nhân sẽ phải sống ra sao đây?
Bao dung? Nhuận Ngọc lạnh lùng nghĩ, nếu địa vị của nàng trong lòng hắn chỉ được như thế thì nàng đã sớm trở về cố hương rồi, cho dù không về được thì cũng sẽ trốn chạy thật xa, đến một nơi mà không bao giờ hắn tìm được nàng.
“Tú Hoa đừng lo lắng, ta rất hiểu hắn a, ngươi chỉ cần chuyển đến tai hắn mấy lời này, nhờ ngươi đó.”
“Nhưng mà…” Tú Hoa vẫn không an tâm.
“Mau đi đi.” Nhuận Ngọc khẽ nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Vẻ mặt Tú Hoa trông rất khó xử, hay là cứ tuân lệnh đi bẩm báo lại với Cửu gia.
Nhuận Ngọc thấy nàng đã đi xa thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhìn xuống bụng của mình – trong bụng của nàng thật đang có một đứa trẻ sao?
Không biết vì sao nàng cảm giác chuyện này như là không thật vậy – cùng lúc cảm thấy như ngoài ý muốn, cùng lúc thì lại nghĩ…. Có lẽ Liễu Húc sẽ hớn hở vui sướng lắm.
Đây là con của nàng và hắn, thật là con của nàng và hắn, nàng mỉm cười hạnh phúc.
Từ từ đã, bây giờ không phải là thời điểm để hưng phấn nha, phải chờ Liễu Húc trở về, nàng muốn nghe lời giải thích của hắn, nếu không….. nàng nhất định không quan tâm tới hắn nữa!
=============
“Thật vậy sao?” Liễu Húc không kiềm nén nỗi sự vui sướng.
“Thiên chân vạn xác, vừa rồi trong phủ có người chạy đến báo tin, Ngọc chủ nhân đã mang thai rồi ạ.” Thái Bình cẩn thận bẩm báo.
Liễu Húc rốt cuộc ngồi không yên nổi, vừa rồi hắn đang quản dạy các đại thần làm việc bất lực, tâm trạng hắn vô cùng tồi tệ, hiện tại đột nhiên tin vui này bay tới, khiến cơn tức giận của hắn như hóa thành hư không.
Hắn đứng dậy phân phó, “Thái Bình, gọi người chuẩn bị xe ngựa, bổn vương phải lập tức hồi phủ.”
“Nhưng mà Cửu gia, ngài còn chưa tiếp kiến hết các vị đại quan, vẫn còn nhiều người trong bọn họ đang chờ đợi ngoài điện a.” Những người đó đã đứng suốt mấy canh giờ dưới ánh mặt trời chói chang rồi nha.
“Hừ! Có gặp cũng vô dụng, tất cả đều báo cáo cho bổn vương những điều vô nghĩa! Bình thường cứ thích tỏ ra thông minh, đến khi làm việc thật thì chẳng ra sao cả, chẳng làm được cái gì ra hồn, vì thế bổn vương còn gặp đám phế vật đó để làm gì chứ hả? Đi ra bảo bọn họ trở về hết đi, ngày mai quay lại bái kiến ta.” Không nói tới thì thôi, hễ nhắc tới là hắn lại sinh khí tức giận.
“Nhưng không phải ngài cũng triệu kiến Sài tướng quân sao?” Thái Bình nhắc nhở.
Hắn nhất thời nhớ ra, tay vỗ vỗ lên trán rồi nói, “Ngươi đi báo cho hắn biết một tiếng, bảo hắn ngày mai đến phủ gặp ta, bổn vương gặp hắn ở phủ cũng được.”
“Dạ, nô tài đã hiểu.”
“Tốt, đi chuẩn bị xe đi, bổn vương muốn nhanh chóng hồi phủ.” Hắn đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
“Nhưng mà…” Thái Bình vẫn đứng đó bất động.
“Sao vậy? Còn có việc gì nữa sao?” Hắn dừng lại, quay đầu nhìn Thái Bình.
“Dạ đúng, vừa rồi nô tài còn chưa nói hết ạ, Ngọc chủ nhân còn ra lệnh nhắn lại một lời cho vương gia.” Thái Bình thật cẩn thận bẩm báo, lưỡng lự trong lòng không biết có nên nói ra hay không.
Những lời này là đại bất kính a! Cho dù nàng ấy có là chính phi nương nương của vương gia, cũng không thể nói chuyện với Cửu gia như thế.
“Nàng nói cái gì?”
Thái Bình ngập ngừng ấp úng một hồi lâu mới nói được hoàn tất câu nhắn nhủ, hai tay hắn bịn rịn mồ hôi.
“Thì ra là như vậy sao…. Bổn vương đã hiểu rồi, thôi mau chóng trở về.” Hắn không có bất kì phản ứng nào, chân càng bước nhanh hơn về phía trước.
Ban đầu Thái Bình tiên đoán sau khi nghe xong có lẽ Cửu gia sẽ nổi trận lôi đình, nhưng ngược lại hoàn toàn không có, thái độ của Liễu Húc vô cùng bình thản, làm cho Thái Bình vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thân ảnh Liễu Húc di chuyển ngày càng nhanh, hắn vội vàng đuổi theo phía sau, xem ra nữ chủ nhân mới này đã nắm chặt lấy tâm tư của chủ tử rồi.
Liễu Húc vừa ra tới cửa đại điện, lập tức chuyển sang hướng khác, dọc theo hành lang mà rời đi.
Quan viên vẫn đang chờ ở ngoài đại điên vô cùng sửng sốt, vội vàng kêu lên, “Cửu gia, sao ngài lại rời đi thế ạ? Hạ thần còn có việc chưa bẩm tấu a…. Cửu gia,Cửu gia….” Mọi người liên tục không ngừng kêu gọi.
Thái Bình gấp rút chạy lại, “Đừng la nữa, Cửu gia có việc gấp phải rời đi, thỉnh các vị ngày mai hãy trở lại.”
Các đại thần nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành tức giận bỏ về.
Thái Bình thở dài một hơi, cước bộ vội vàng đuổi theo Liễu Húc.
Hắn rất nhanh đi đến Tử Hoa môn, phục dịch cho Liễu Húc ngồi yên trong xe, rồi mới ngồi vào vị trí của mình, cầm roi ngựa ra sức quất mạnh, cỗ xe dần dần rời đi về hướng vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.