Vương Gia, Đánh Cược Đi

Chương 1: Cung yến




Thượng Li từ nhỏ đã luôn bệnh tật yếu ớt do bị nhiễm độc khi vẫn còn trong bụng mẹ. Tuy rằng sống sót nhưng ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng, vì thế y chỉ có thể ngày ngày tiếp xúc với thuốc thang. Mặt khác, y rất được những vị hoàng huynh của mình yêu quý, nếu không vì y luôn ở trong phòng, chắc chắn đám quần thần trong triều đã kéo tới nịnh bợ y.
Sau khi bước qua tuổi hai mươi, Thượng Li cuối cùng cũng khỏe hơn một chút, mỗi ngày y đều ra ngoài sân rèn luyện thân thể.
Hoàng Đế nghe được chuyện này thì vui mừng khôn siết, đúng lúc đại tướng quân Vu Triết từng trấn Bắc hạ Nam đã đắc thắng trở về, Hoàng Đế liền mời Thượng Li tiến cung cùng ăn mừng chiến thắng.
Thượng Li vừa nghe thấy cái tên Vu Triết liền đồng ý. Đại tướng quân Vu Triết năm nay mới hai mươi bảy tuổi, từ nhỏ đã tòng quân, giết hạ vô số kẻ địch, những chiến công lẫy lừng của hắn Thượng Li vẫn thường được nghe kể khi còn ốm liệt giường.
"Vương gia, xuống xe được rồi." – Thư đồng A Tứ vén màn xe, nhẹ nhàng nói với y.
Thượng Li hồi phục tinh thần, tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút nôn nao. Y chưa từng tiến cung lần nào, đây chính là lần đầu tiên, lúc trước đều là các huynh chủ động đến phủ đệ tìm y.
"Lục vương gia?" – Một giọng nói nam nhân khẽ cất tiếng gọi, mang theo sự châm chọc.
Thượng Li nhíu mày, y không nhận ra giọng nói này.
"Nghe nói Lục vương gia ốm yếu bệnh tật, chẳng lẽ là ngất rồi à?" – Giọng nói càng lúc càng gần.
Thượng Li cảm nhận hắn đã nhảy lên xe ngựa, y không biết phải làm sao, chỉ bối rối nhìn đối phương xốc màn xe lên. Hai người đồng thời sửng sốt nhưng Thượng Li nhanh chóng phản ứng lại, cau mày nói: "Thật to gan."
Vu Triết hoàn hồn, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm (*). Hắn lập tức nhướng mày rồi mỉm cười, quỳ xuống nói một cách nghiêm túc: "Vương gia thứ tội, vi thần chỉ là lo lắng Vương gia xảy ra chuyện."
(*) kinh diễm: kinh ngạc vì cái gì đó quá đẹp
"Thôi, ra ngoài đi."
Tuy hạ nhân trong Vương phủ rất nhiều, nhưng chỉ có vài người là thân cận với y. Hơn nữa, Thượng Li bình thường không ra khỏi cửa nên không hề có tính cách kiêu ngạo hay ương ngạnh.
"Vi thần thấy Vương gia thân thể hư nhược, nơi này còn cách hoàng cung hơn nửa canh giờ, hay là để vi thần đưa người đi." – Vu Triết vừa dứt lời liền điểm huyệt đạo của y, hắn nhẹ nhàng ôm y vào lồng ngực, sau đó vận khinh công chạy lướt như bay.
Có ai không biết hắn chính là đại tướng quân? Nhưng mọi người đều thắc mắc tại sao hắn lại ôm một nam nhân trong lòng rồi bay đi.
Thượng Li rất tức giận, sao người này lại dám phạm thượng như vậy.
Y từ nhỏ đã sợ độ cao nên lúc này hoàn toàn nhắm chặt mắt không dám nhìn lung tung. Lỗ tai Thượng Li ép sát vào ngực đối phương, nhịp tim của hắn đập mạnh mẽ trầm ổn khiến y cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
"Vương gia, tới rồi." – Vu Triết ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tay không hề buông y ra.
Thượng Li khẽ mở hai mắt, phát hiện bản thân đã đến một nơi xa lạ với nhiều ánh đèn xa hoa, rực rỡ. Vu Triết mở huyệt đạo cho y rồi chậm rãi thả người ra, nhưng lại bị y đánh ngược. Tuy nói là đánh nhưng......không đau không ngứa, Vu Triết rất ngoan ngoãn chịu trận mà không đáp trả.
Thượng Li thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Vu Triết cười tủm tỉm chỉ vào con đường phía sau: "Tới chỗ kia rẽ phải, đi thẳng 300m sẽ đến Thượng Thư phòng. Buổi tối gặp lại nhé."
Người này......thật to gan! Thượng Li tức giận nhìn hắn rời đi, nhưng vẫn đành phải tin hắn một lần. Quả nhiên không bao lâu sau, y bị thị vệ ngăn lại, Lý công công đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy y thì mừng rỡ gọi: "Lục vương gia!"
Thượng Li hơi gật đầu, Lý công công dẫn người đi vào, một bên nói: "Hôm nay Hoàng thượng cứ nhắc Lục vương gia mãi, những vị Vương gia khác cũng vậy. Cuối cùng Lục vương gia cũng tới rồi!"
Thượng Li nghe vậy thì càng nôn nóng, đến khi nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng vọng ra, y mới chậm rãi bước vào.
"Thần đệ tham kiến Hoàng thượng."
"Mau mau miễn lễ."
Thượng Li có chút vừa mừng lại vừa lo, cảm thấy hình như mọi người còn nhiệt tình hơn lúc trước.
"Sức khỏe Lục đệ tốt lên rồi, so với lúc trước càng xinh đẹp hơn." – Tứ vương gia Thượng Ảnh cười tủm tỉm trêu ghẹo y.
"Nói linh tinh. Lục đệ là nam tử, sao gọi là xinh đẹp được, nhưng mà......Tứ ca nói vậy cũng không sai." – Ngoài chữ xinh đẹp, Ngũ vương gia Thượng Tuần không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung Thượng Li, phải nói là đẹp hơn phi tử của hắn gấp trăm lần.
Thượng Li hơi nhíu mày, y biết mình lớn lên có vẻ ngoài thanh tú, đẹp đẽ cho nên mới cực kỳ hâm mộ Vu Triết. Nếu sức khỏe của y tốt hơn, nói không chừng có thể tòng quân, được rèn luyện ra dáng vẻ nam tử hán đại trượng phu thật sự.
Hoàng Thượng ho khan một tiếng rồi vỗ vào vai Thượng Li, nói: "Trẫm biết Lục đệ luôn muốn tòng quân, gần đây sức khỏe của đệ có chuyển biến tốt, hay là nhân cơ hội này đi theo Vu Triết rèn luyện một phen."
Lời này vừa thốt ra, có người đồng ý, có người không. Không đồng ý vì sợ Thượng Li không chịu được cực khổ, còn đồng ý là vì hy vọng Thượng Li không yếu đuối mỏng manh như bây giờ. Nếu dáng vẻ hiện tại bị đồn thổi ra ngoài, y chắc chắn sẽ bị cười nhạo, đường đường là một vị Vương gia, là một nam tử nhưng trông không khác gì nữ nhân.
"Đa tạ Hoàng Thượng, thần đệ cũng đang có ý định này." – Hai mắt Thượng Li sáng ngời nhìn Thượng Khuynh.
Thượng Khuynh bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm thì hoảng hốt, hắn nhanh chóng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Mọi người nói chuyện phiếm vài câu rồi từng người rời đi để chuẩn bị cho yến tiệc đêm nay.
"Trẫm còn chút chuyện cần xử lý, Lục đệ lần đầu tiến cung nên cứ thoải mái đi dạo xung quanh nhé."
Thượng Li ngại nơi này nhàm chán nên hành lễ cáo lui. Sau khi rời khỏi thì không biết nên đi đâu, thư đồng hay hạ nhân của y đều không có bên cạnh, tất cả là tại tên nam nhân đó!
Lại nói, Thượng Li cũng quên hỏi người kia rốt cuộc là ai, nói không chừng sẽ có người biết hắn. Người đó trước khi đi có nói "buổi tối gặp lại", có khi nào......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.