Vương Gia, Đánh Cược Đi

Chương 10: Bất cẩn




"To gan!" – Thượng Li bị hôn đến mức thở hồng hộc, gương mặt đỏ bừng, y tức giận mắng rồi đuổi hắn ra ngoài. Ngồi trong phòng nửa ngày nhưng Thượng Li vẫn còn mơ màng, cảm giác tê dại trên môi nhắc nhở y rằng bản thân đã thật sự hôn Vu Triết.
"Đáng ghét......" – Thượng Li tức giận đấm chăn.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Vu Triết liền miên man suy nghĩ, vừa rồi Thượng Li thẹn quá hóa giận sao? Biết thế hôn y thêm một cái, hầy.
Bả vai chợt bị vỗ mạnh, Vu Triết quay người lại thì nhìn thấy Lục Phi đang cười tủm tỉm với mình.
"Sao thế, bị đuổi ra ngoài hả?" – Lục Phi nháy mắt, muốn trêu chọc hắn.
Vu Triết bực bội hất tay hắn ra muốn quay về quân doanh, thắc mắc: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Hạ nhân nói ngươi đến Vương phủ nên ta tới xem thử. Dù sao cũng đã giúp ngươi một chuyện lớn, ngươi nên báo đáp ta đi chứ." – Lục Phi cười tủm tỉm đứng chặn trước mặt hắn.
Vu Triết thầm nghĩ 'báo ứng' đến nhanh thật, nhưng đã lỡ đồng ý sẽ đi với Lục Phi đến chỗ hoa khôi nên nhất định phải đi, chỉ sợ nếu để Thượng Li biết......
"Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm hết. Với lại, ngươi không muốn thử thăm dò Vương gia sao, xem y có ghen không?" – Lục Phi nhướng mày.
Câu cuối cùng khiến Vu Triết cảm thấy rất kích thích nên hắn đồng ý như bị ma xui quỷ khiến. Ngay sau đó hắn liền thở dài, tốt hơn hết không nên làm loại chuyện khiến Thượng Li ghen tị như này.
Vạn Hoa Lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, cũng là nơi tập hợp đủ kiểu mỹ nhân. Nghe nói hoa khôi lần này đến từ Tây Vực, cực kỳ am hiểu khiêu vũ, trang phục hở hang, mang theo mạng che mặt trắng chỉ để lộ một đôi mắt khiến người ta si mê.
Vu Triết không có chút cảm giác nào, trong đầu chỉ nghĩ nếu Thượng Li chịu mặc như vậy cho hắn xem, hắn sẵn sàng chết không luyến tiếc.
Lục Phi nhìn muốn chảy nước miếng, tuy ngực của mỹ nhân này hơi nhỏ một chút, vóc dáng cũng cao hơn so với nữ tử Trung Nguyên, nhưng nàng lại có đôi tay trắng trẻo và đôi chân thon dài. Đêm nay hắn nhất định phải có được nàng!
Nói đến cũng kỳ lạ, hoa khôi đã ở đây được mấy ngày nhưng vẫn chưa có ai mua được nàng. Nguyên nhân chính là nếu muốn có được nàng, trước phải cởi hết áo để nàng nhìn sau lưng.
Sau khi hoa khôi múa xong một khúc nhạc, tú bà mặt mày hớn hở đi lên. Hoa khôi mới đến đã kiếm về cho bà ta bộn tiền, không vui mới lạ. Những người bên dưới đã bắt đầu rục rịch, bọn họ xếp hàng để đưa tiền rồi từng người cởi áo. Vu Triết và Lục Phi đều cảm thấy kỳ lạ.
"Xem ra cô ta muốn tìm người." – Vu Triết trầm giọng nói, một nữ tử Tây Vực đến nơi kinh thành xa xôi này để tìm người ư? Thật kỳ quái.
Lục Phi chống cằm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đứng dậy đi xuống.
"Sao vậy, ngươi cũng muốn cởi?" – Vu Triết giữ cánh tay Lục Phi lại.
"Ừ, nhưng mà sau lưng ta có nốt ruồi đỏ không được đẹp lắm." – Lục Phi chỉ muốn lại gần nhìn mặt mỹ nhân mà thôi.
Vu Triết bất đắc dĩ nhìn Lục Phi đi xuống, thật không bớt lo cho tên này được mà.
Có không ít quan viên quý tộc cũng đến Vạn Hoa Lâu, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Vu Triết bước vào trong này. Một số quan viên quen biết hắn đều đi đến hành lễ, thầm nghĩ không biết lời đồn trên phố có thật hay không, Vu Triết là đang cố ý đến kỹ viện sao?
Vu Triết nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nhớ tới lúc chiều Thượng Li có nói hắn tự thiến chính mình khiến hắn thật sự muốn làm gì đó để y không dám nghĩ về chuyện này nữa.
"Có phải tướng quân đến đây cũng vì hoa khôi kia?" – Mọi người bắt đầu bàn tán.
Nhìn thấy Lục Phi ở dưới đã cởi quần áo, Vu Triết đành phải gật đầu.
"Vậy sao tướng quân không xuống dưới thử xem? Chỉ cần cởi áo cho hoa khôi nhìn, không chừng nàng sẽ đi theo ngài."
Vu Triết nhíu mày: "Rốt cuộc hoa khôi này muốn tìm ai?"
"Chuyện này......Nàng đã ở đây mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm được người cần tìm, bọn ta cũng không biết nàng muốn tìm ai." – Đám người nhìn nhau nhưng không ai trả lời được.
Lúc này, phía dưới bỗng náo loạn, hoa khôi kia bắt lấy cánh tay của Lục Phi, lạnh lùng nói: "Tìm được huynh dễ thật đấy!"
Lục Phi sửng sốt, ngay sau đó liền bị ôm eo mang đi, đối phương nhảy vọt lên lầu hai, đá tung cửa sổ rồi phi ra ngoài.
Vu Triết lập tức đuổi theo nhưng người kia quá giỏi luồn lách, sau khi ra ngoài thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Vu Triết nhíu mày rồi huýt sáo một tiếng, hai ám vệ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
"Phân phó thêm người nhanh chóng đi tìm Lục Phi!" – Bình thường Vu Triết không quá chào đón tên ngốc đó, nhưng dù sao cũng là bạn nối khố lớn lên cùng nhau, dám động đến huynh đệ của hắn chính là tự tìm chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.