Vương Gia, Đánh Cược Đi

Chương 5: Ta sẽ vạch trần ngươi




Thượng Li vừa tắm rửa xong, đúng lúc nhìn thấy có người vén rèm đi vào.
"Hôm nay đúng là nóng chết đi được, để ta kể cho ngươi nghe——", giọng nói chợt ngừng lại, Lục Phi ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt, da trắng như tuyết, mày trăng lưỡi liềm, mũi cao tinh tế.
"Vu Triết nuôi mỹ nhân từ lúc nào vậy?" – Lục Phi lẩm bẩm, đối phương không đếm xỉa gì hắn mà khoác áo ngoài vào, đến lúc này Lục Phi mới nhận ra y là nam nhân.
"Đi ra ngoài." – Thượng Li quay lưng về phía hắn, tuy không biết hắn làm thế nào mà vào được tới đây nhưng ánh mắt của hắn khiến y cảm thấy hơi khó chịu.
Lục Phi hồi thần, cau mày hỏi: "Vu Triết đâu?"
Dám tùy tiện xông vào quân doanh còn gọi thẳng tên tướng quân, chắc hẳn hắn ta là bằng hữu của Vu Triết.
"Chết rồi." – Thượng Li ngồi xuống, thản nhiên nói.
Lục Phi kinh ngạc thở mạnh, chẳng lẽ mỹ nhân này thật sự là hồ ly tinh? Đến Vu Triết cũng hút khô rồi?!
"Vẻ mặt này của ngươi là sao, còn không mau cút ra, nếu không bổn vương sẽ không khách khí!" – Thượng Li bực mình nói.
"Ngươi là Vương gia ở đâu? Sao ta chưa từng gặp mặt?" – Lục Phi cho rằng y đang nói đùa, nhưng bình tĩnh nhìn kỹ lại, hắn nhận ra khuôn mặt của y quả thực có vài nét tương đồng với Hoàng Đế.
"Người đâu——" – Thượng Li lười đôi co với hắn.
"Nhỏ giọng chút đi." – Lục Phi phản ứng nhanh vội bịt miệng y lại, vẻ mặt căng thẳng. Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được, nếu bị phát hiện chắc chắn hắn sẽ bị lôi đầu về phủ Thừa tướng.
"Ưm ưm!" – Thượng Li cau có nhìn hắn, cả người đều bị ôm gọn trong ngực.
Được ôm mỹ nhân trong lòng khiến tâm tình của Lục Phi có chút phức tạp, đúng lúc này Vu Triết vén rèm cửa đi vào.
Ánh mắt Vu Triết tối sầm, nháy mắt xuất ra hai chiêu, Thượng Li lập tức đã nằm gọn trong lồng ngực hắn.
"Kinh động Vương gia." – Vu Triết cởi ngoại bào khoác cho Thượng Li.
Thượng Li tránh né, lui về sau hai bước, trầm giọng hỏi: "Người này là ai?"
Lục Phi hơi choáng váng, mỹ nhân trước mặt thật sự là Vương gia sao?!
Vu Triết liếc nhìn hắn, vừa oán giận vừa trách móc nói: "Họ Lục kia, còn không mau qua đây nhận tội."
Lục Phi hồi thần, thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm túc bồi tội: "Xin Vương gia thứ lỗi, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn."
"Đủ rồi, ra ngoài hết đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi." - Thượng Li vốn đã mệt lã, bị bọn họ nháo tới nháo lui như vậy càng khiến y kiệt sức hơn.
Vu Triết nhanh chóng tóm lấy Lục Phi, trước khi rời đi không quên nói: "Vương gia ngủ ngon."
Thượng Li mặc kệ hắn, thổi tắt nến rồi lên giường đi ngủ.
Lục Phi sau khi bị Vu Triết kéo ra khỏi lều thì bị tẩn cho một trận, nhưng Vu Triết vẫn chưa nguôi giận chút nào.
"Đủ rồi, đủ rồi, cái đồ trọng sắc khinh bạn này, ta chưa có đụng chạm cái gì hết!" – Lục Phi vừa né vừa kêu oan.
"Tìm ta có chuyện gì, nói nhanh." – Vu Triết tức giận.
Lục Phi sửa sang lại y phục, cười mỉm nói: "Còn không phải do lâu rồi không gặp sao. Mấy ngày nay cha cuối cùng cũng thoải mái với ta hơn một chút, hay là chúng ta vào thành chơi xíu đi?"
Vu Triết nhăn mặt, chán ghét nói: "Ngươi muốn thì tự đi đi, ta không có hứng thú."
Lục Phi trợn to mắt: "Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự thích vị Vương gia kia nên không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa à?"
"Nói bậy nói bạ, ta khi nào thì phong lưu như ngươi." – Vu Triết trừng mắt lườm Lục Phi. Tuy nói thời niên thiếu hắn từng có thời điểm ngông cuồng, phóng đãng không biết tiết chế, theo đuổi sự tự do, nhưng sau khi tòng quân, hắn căn bản không có thời gian để vui chơi, cho dù có cũng chỉ nhằm giải quyết nhu cầu sinh lý.
"Lại nói, sao ta chưa từng gặp vị Vương gia kia, chẳng lẽ y là ma ốm Lục vương gia?"
Vu Triết trầm giọng: "Tuy y đau ốm quanh năm, nhưng người ngoài đồn đoán y còn sống là vì không gây ra uy hiếp nào cho Hoàng Đế. Trên thực tế, Hoàng thượng rất coi trọng tình cảm huynh đệ, ngay cả những Vương gia khác cũng rất yêu quý y. Ngươi đừng tưởng y dễ bắt nạt."
Lục Phi ngạc nhiên thở vào thật mạnh, cũng may vị Vương gia này tính tình tốt, nếu không mình chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Thấy Vu Triết mất kiên nhẫn muốn rời đi, Lục Phi vội vàng nói: "Chờ ta nói đã, trong thành có một hoa khôi tên là Nguyệt, dù có thắp đèn lồng cả kinh thành cũng không tìm được người thứ hai. Ngươi đi xem với ta đi."
Hắn và Vu Triết là bạn nối khố của nhau, nếu có Vu Triết đi chung đến mấy chỗ phù phiếm trăng hoa thì dù có bị cha bắt được hắn cũng chỉ bị phạt nhẹ.
"Quay về tắm rửa đi ngủ đi." – Vu Triết thẳng thừng đuổi Lục Phi, hắn muốn quay lại xem Thượng Li đã ngủ chưa, xem y có bị lạnh không.
"Ngươi trọng sắc khinh bạn!" – Lục Phi hậm hực nói.
"Biết thế thì tốt." – Vu Triết không thèm để ý hắn nữa.
Lục Phi đảo mắt, thấy Vu Triết sắp đi mất thì kéo lấy cánh tay hắn, bất chấp nói: "Một lần cuối thôi, thật đấy. Bằng không ta sẽ đi tìm vị Vương gia kia vạch trần chuyện ngươi khi còn nhỏ đã đính hôn với thanh mai trúc mã!"
Lông mày Vu Triết giật giật, nhịn xuống ý định đánh chết tên ất ơ này, hắn hít sâu một hơi: "Một lần cuối cùng."
Lục Phi lập tức mặt mày hớn hở: "Được được, đêm mai ta sẽ tới tìm ngươi."
"Giờ thì đi đi." – Vu Triết đá hắn.
Lục Phi vội vàng né đi, sau vận khinh công lặng lẽ rời khỏi quân doanh.
Vu Triết thở dài, đúng là tên thích gây rối! Hắn xoay người quay về lều của Thượng Li.
Thượng Li đã ngủ, trong lúc mơ màng y cảm nhận được có gì đó ấm áp ở gần, thế là không kiềm lòng được mà sáp vào. Lúc này y nhận ra hình như 'nó' hơi cứng, nhưng sau khi tìm được tư thế thoải mái thì lại nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu......
Vu Triết hơi nhếch khóe miệng, thỏa mãn ôm eo của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.