Edit: Xíu
Thời gian nhanh chóng sắp tới cuối tháng mười, từ mấy ngày nay, Chương Vân đều bận rộn ở nhà giã hạt dầu trà, rốt cuộc thì trong hơn mười ngày đã đem hạt dầu trà ở nhà giã hết, cũng đã ray sàng lọc bột nhuyễn, giờ chỉ chờ đến lúc đó đem đi hấp với xào bột nữa thôi.
Ngày mồng ba, mồng bốn tháng mười một là đến lượt nhà Chương gia ép dầu, vì vậy cả nhà thương lượng, lên kế hoạch hấp xào bột dầu trà vào ngày mồng một và mồng hai ở nhà, cuối tháng còn bận rộn chuyện xuống ruộng đánh bắt tôm cá.
Mắt thấy đã sắp đến ngày bắt cá, buổi tối trước khi đi ngủ, Chương Vân cố ý đi tìm Chương Trình, bảo hắn hai ba ngày này lên trấn trên tìn người mua cá, nghĩ trực tiếp tìm người mua tại nhà giá sẽ tốt hơn qua tay trung gian mấy lần, hơn nữa có thể bán cả một lúc thì sẽ tiết kiệm được khá nhiều sức lực.
Chương Trình nghe xong liền nhận lời ngay, gần đây hắn chạy đi mấy lần bán đồ, cũng không lạ gì với nghề này nữa, dù lần đầu bán cá, nhưng vẫn phải đi thăm hỏi một chút mới có thể tìm được người mua tốt.
Sáng sớm hôm sau, Chương Trình hẹn Thường Trụ, Thường Lượng, ba người cùng nhau đi trấn trên, trong khi Chương Vân tiếp tục bận rộn xay bột phấn những hạt dầu trà còn lại ở nhà.
Phải mấy thời gian hai ngày, Chương Trình mới tìm được một lão bản buôn cá lớn ở trên trấn, và cũng đã hẹn với hắn vào ngày hai mươi chín đến Bách Đường thôn bắt cá để xem hàng, nếu lão bản mua cá hài lòng thì sẽ đồng ý mua hết toàn bộ tôm cá cùng một lúc luôn.
Buổi tối hôm đó chiều tối Chương Trình trở về, liền nói tin tức tốt này cho Chương Vân biết, nàng tất nhiên là rất vui mừng, huynh muội hai người đêm đó đi ngủ sớm để lấy lại sức lực tinh thần, chỉ chờ ngày hôm sau gặp lão bản mua cá.
Ngày thứ hai, Chương Trình sáng sớm đã rời nhà, vẫn là cùng Thường Trụ và Thường Lương vội vàng tới trấn trên đón ông chủ mua cá đi lại.
Sáng sớm nay Chương Vân cũng dậy sớm để giúp đỡ Chu thị nấu bữa sáng, sau khi Chương gia già trẻ ăn xong, người xuống ruộng đất, người đi đến học đường, nàng liền vội vàng dọn dẹp sạch sẽ, xem xem canh giờ, ước chừng đại ca bọn họ cũng gần từ trên trấn trở về rồi, nên nói một tiếng với Chu thị, đi ra ngoài sân hướng Bách Đường thôn.
Đến bên ngoài đường Bách Đường thôn, Chương Vân sải bước trên bờ ruộng, đi thẳng đến ruộng lúa của nhà Hồng Thành, nhưng đến nơi lại không có một bóng người nào cả, bọn đại ca chưa đến, mà cũng không thấy bóng dáng của Hồng Thành, vì thế nàng vòng vèo quay trở lại, từ cửa thôn đi đến hướng nhà Hồng Thành.
Đi được nửa đường, đã nhìn thấy Hồng Thành từ xa đi tới, Chương Vân vội vàng cười gọi: "Tiểu đại phu."
Hồng Thành cúi đầu đi đường, khi nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng.
Chương Vân bước nhanh đến cười nói:"Tiểu đại phu, ngươi đây là đi ra đồng sao, ta vừa vặn muốn đi tìm ngươi, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi".
Nói xong liền xoay người, muốn cùng Hồng Thành đi ra ngoài thôn.
Hồng Thành bước chân dừng lại một chút, ánh mắt gắt gao nhìn sườn mặt Chương Vân, cho đến khi nàng quay đầu nhìn lại mới lảng tránh đi, chậm rãi bước tới.
"Tiểu đại phu, sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, bị bệnh sao?".
Chương Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy sắc mặt của Hồng Thành hơi vàng, mắt hơi sưng lên, cảm thấy có vẻ rất mệt mỏi, nên qua tâm hỏi thăm vài câu.
Hồng Thành hai mắt hơi rũ xuống, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Thân thể ta không bị gì, nhưng là..." Lời nói đến bên môi, hắn cũng không biết nên mở lời nói ra như thế nào.
Chương Vân cũng không biết được nguyên nhân của sự việc, thấy hắn ấp a ấp úng, nghĩ là việc tư của hắn nên không tiện nói thẳng, "Nếu thân thể không sao, ta cũng yên tâm, lát nữa tiểu đại phu hãy ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, để cho bọn đại ca ta họ làm việc".
Bây giờ là mùa đông, nước chắc chắn sẽ lạnh buốt thấu xương, Chương Vân thật sự không muốn làm phiền Hồng Thành thêm, đã mượn ruộng nước nhà người ta nuôi dưỡng rồi còn là cho người ta đông lạnh nữa thì thật xấu hổ.
Sau lời nói này, Hồng Thành dường như không nghe những gì vào tai, bước chân chậm rãi đi tới, nhưng vẫn nghĩ đến những suy nghĩ trong lòng của mình, từ ngày ấy được ông bà nội đồng ý, điều duy nhất mà hắn còn đang băn khoăn lo nghĩ đến đó là Chương Vân.
Hắn rất muốn mở miệng bảo Chương Vân đi cùng mình, nhưng ý nghĩ này chỉ quanh quẩn trong lòng, lại không thể tìm tới cửa mà tự mình mở miệng nói với nàng.
Mấy ngày nay trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ, luôn cảm thấy mình đi xa học y, chỉ sợ rằng sẽ không mang lại được cho nàng một cuộc sống bình yên, ít nhất cũng là mấy năm đầu hẳn là không có cuộc sống tốt đẹp gì, vì điểm này, mà hắn có chút lùi bước do dự.
Bây giờ người ta đã xuất hiện trước mặt, rất gần như vậy, trong lòng hắn lại kích động cổ vũ, lại bất an không yên tâm, có thể chỉ cần hắn lấy hết can đảm, mọi chuyện có thể thành hiện thực, hoặc cũng có thể phải buông tay, không nên để cho người ta đi theo chịu khổ, hai ý nghĩ nhất thời xuất hiện xen lẫn trong đầu, đấu tranh kịch liệt.
"Tiểu đại phu, tiểu đại phu ".
Chương Vân nói một lúc rồi mà cũng không thấy Hồng Thành đáp lại cái gì, liền nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy vẻ mặt thất thần, nghĩ rằng có lẽ hắn chắc không nghe được những lời mình nói, cho nên khẽ gọi vào câu.
Hồng Thành cuối cùng cũng được gọi lại hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn Chương Vân, liền bắt gặp ánh mắt của nàng, trong sáng trong trẻo trong con ngươi, có quan tâm, còn có chút lo lắng.
Nàng đang quan tâm đến mình, câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu Hồng Thành, có ý nghĩ này, đột nhiên làm cho hắn lấy hết can đảm mở miệng đem hết những lời trong lòng nói ra.
"Chương cô nương, mấy ngày trước đây ta đã đi qua học đường, Ngô phu tử nói với ta một chuyện, là có liên qua đến thân thích phu tử gặp ở trên trấn, hoá ra thân thích của ông hiện giờ ở Nguyên Châu là đại phu mở dược đường, có ý muốn tìm một đồ đệ đi theo, vì thế phu tử liền tiến cử ta, thân thích kia cũng đã đồng ý".
Hồng Thành đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Chương Vâm được biết.
Chương Vân bước nghe hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười: "Thì ra là có chuyện vui như vậy, chúc mừng tiểu đại phu, ngươi nhiều năm qua kiên trì học ý, cuối cùng cũng có cơ hội để tiến xa hơn rồi, có lẽ qua vài năm nữa, ngươi cũng có thể như Lâm đại phu, một bản thân đầy kiến thức, khát vọng, hành y giúp người".
Nhìn nụ cười chân thành của Chương Vân, lòng Hồng Thành vô cùng cảm động, có lẽ bỏ lỡ mất lần này, sau này sẽ không còn cơ hội nữa, đáy lòng có một giọng nói cứ văng vẳng bên tai, hắn gắt gao nắm tay thành quyền, đối với chính mình không thể do dự nữa, liền quyết tâm mờ miệng nói:"Chương cô nương......".
Chương Vân còn đang vui mừng cho Hồng Thành, nghe thấy hắn gọi chính mình liền mỉm cười nhìn sang, không đợi hắn kịp nói xong lời tiếp theo, thì phía sau truyền đến một tiếng gọi lớn: "Vân nhi."
Tiếng gọi vừa vang lên, trong lòng Chương Vân nổ bùng lên, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy đằng xa có một bóng người đang chạy về phía nàng, kia rõ ràng là Thường Mãn rồi.
Chương Vân sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, tiến lên nghênh đón, cười hỏi: "Ngươi trở về khi nào, tại sao lại chạy tới đây?".
Thường Mãn nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, cả khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, hai mắt sáng long lanh, nhìn thẳng vào nàng, hai người đã xa cách nhiều ngày như vậy, cảm thấy rất lâu rồi chưa được thấy khuôn mặt đẹp như mơ, nhớ thương này, lúc này thật rất muốn ôm chặt nàng vào lòng, để vơi đi nỗi khổ nhớ nhung nhiều ngày.
"Ta vừa về đến nhà, nghĩ muốn chạy đi tìm ngươi, nhưng trên đường gặp phải Tiểu Thuý, muội ấy nói với ta, Trụ Tử, Lượng Tử cùng đại ca ngươi đi trấn trên, nói là đi tìm đón ông chủ mua cá đi lại đây, ta nghĩ ngươi có có thể ở ngoài ruộng nên liền chạy tới".
Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Hồng Thành đang đứng ở cách đó không xa, nói thật, nàng tìm đến tên tiểu tử họ Hồng kia là Thường Mãn thấy không thoải mái trong lòng, cho nên cũng chạy tới trông chừng, để không cho tên họ Hồng kia tiếp cận Vân nhi.
Chương Vân không nghĩ đến tâm tư cong vòng vèo trong đó của hắn, ngược lại nói:"Ngồi thuyền lâu như vậy, vừa trở về sao không ở nhà nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui như vậy ngươi cũng không sợ mệt sao".
"Sao, ngươi đang đau lòng cho ta à." Thường Mãn nghe vậy, liền cúi mặt xuống muốn dí sát lại gần cười hì hì thấp giọng nói.
Chương Vân lỗ tai lập tức đỏ lên, bên cạnh còn có người, Hồng Thành tuy rằng trước kia khá quen thuộc, nhưng hắn cũng không thể có người mà còn đùa giỡn nàng như vậy, lúc này liền nói dỗi một câu:" Thật không biết xấu hổ".
Không thèm để ý đến hắn nữa, quay người bước đi trên bờ ruộng.
Thường Mãn thích nhất là nhìn nàng lộ ra dịu đang, thẹn thùng của một cô nương nhỏ, thấy nàng xoay người rời đi, liền cười hì hì đi theo sau, miệng dỗ dành:"Ta về sau sẽ không nói như vậy nữa, ngươi đừng nóng giận".
"Hừ, tránh ra, đừng đi dính bên cạnh người ta".
Chương Vân nói giận thêm vài câu, cố ý bước nhanh chân hơn, sau khi đi vài bước mới nhớ tới điều gì, liền quay đầu lại:"Tiểu đại phu, chúng ta đi nhanh đi, bọn đại ca chắc lúc này đã tới rồi".
Hồng Thành ngây người đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy dưới chân vô cùng nặng nề, trái tim như chìm dần vào trong động băng, trở nên rất lạnh lẽo.
Cho dù người ta có ngốc nghếch thế nào cũng có thể nhìn ra, tình cảm của đôi nam nữ trước mặt, thật nực cười là hắn còn dãy giũa, do dự nhiều ngày như vậy, nhưng hóa ra đó chỉ là mơ tưởng đơn phương của chính mình, trong lòng nàng căn bản đã có người khác.
"Tiểu đại phu, thân thể ngươi có phải không thoải mái không, nếu thật sự bị bệnh, thì không cần đi cùng chúng ta đâu, trở về nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta có nhiều người như vậy, chắc hẳn là đủ rồi".
Khi Chương Vân quay đầu nhìn lại, liền kinh ngạc nhảy dựng lên, chủ thấy sắc mặt của Hồng Thành càng thêm khó coi, sắc mặt xanh mét, đứng ở nơi đó như người mất hồn, chỉ sợ thân thể thực sự không khoẻ, nếu đã như vậy thì làm sao có thể lại làm phiền hắn nữa chứ, thật không tốt mà.
Trở về đi, trở về đi, tự đáy lòng Hồng Thành đang thì thào nói nhỏ với chính mình, hắn chỉ cảm thấy thật sự mệt mỏi đang quét bủa vây quanh mình, cũng đã đến lúc nên quay về nghỉ ngơi rồi.
"Ừ, ta đi về trước đây".
Nhẹ nhàng thì thào một câu, Hồng Thành ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái thật kỹ rồi chậm rãi xoay người bước về.
Chương Vân nhìn hắn bước đi, đột nhiên cảm thấy tấm lưng ấy thật cô đơn, có chút lo lắng, không biết hắn có chống đỡ trở về được hay không, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tiểu đại phu nhìn rất không có tinh thần, giữa đường có thể bị té xỉu hay không, ta nghĩ ta nên đi cùng hắn một đoạn".
Chương Vân nói xong vừa muốn quay đầu đuổi theo".
Thường Mãn cũng nhìn thấy Hồng Thành bước chân loạng choạng, nghe được Chương Vân nói muốn đưa tiễn hắn, lập tức nói: "Ngươi là một cô nương, không có sức lực lớn, nếu hắn ngất xỉu không đi được, vẫn là để ta đi thì hơn".
Lời này là xuất phát thật lòng, mặc dù hắn cảnh giác rất lớn với Hồng Thành, nhưng từ trước tới giờ chưa từng tồn tại ý xấu, nên gặp tình huống này, hắn sẽ giúp đỡ khi có thể, tất nhiên cũng có một nguyên nhân nữa là để ngăn cản Chương Vân đưa hắn đi.
Chương Vân nghĩ tới cũng đúng nên gật đầu, xua tay giục hắn đi nhanh, Thường Mãn vừa bước chân ra, nàng lại nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: "Tiểu đại phu đã giúp ta rất nhiều, ta luôn xem hắn là một nửa đại ca, cho nên ngươi đừng nhân cơ hội này mà bắt nạt hắn".
Nàng biết Thường Mãn đối với Hồng Thành có một cảnh giác rất lớn, sợ hắn mượn cơ hội này mà khi dễ hoặc đả kích Hồng Thành, cho nên vội vàng nói lời ngăn chặn, không cho hắn làm xằng bậy.
"Chỉ cần trong lòng ngươi không có hắn, ta liền coi hắn như đại ca".
Khi Thường Mãn nghe nàng nói rằng coi Hồng Thành như một người đại ca, thì lập tức trong lòng liền thoải mái, trên mặt cười hì hì nói.
"Nói nhảm, được rồi, mau đi đi." Chương Vân nhìn thấy bộ dạng không tốt của hắn, không nhịn được cười, lại thúc giục hắn đi, Thường Mãn không nói gì, liền chạy theo.
Thường Mãn chạy được một đoạn thì đuổi kịp Hồng Thành, thấy hắn bước đi chậm rãi, hai vai gục xuống, cả người tựa như trút hết năng lượng sống, làm cho người ta cảm giác như bị thu nhỏ mình lại vậy
Thời gian lâu như vậy, Thường Mãn luôn tồn tại khúc mắc với hắn, mà lúc này hai người ở một chỗ, nhưng cũng không biết phải làm sao, cứ như vậy đi theo Hồng Thành, chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi đi thẳng đến cổng sân mới dừng bước chân lại.
Lúc này, Hồng Thành cũng dừng lại, đứng quay lưng về phía hắn một lúc, sau đó từ từ xoay nửa người sang, nhưng khuôn mặt lại rũ xuống, không nhìn rõ được nét mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói hơi thều thào ra:" Nàng là một cô nương tốt, ngươi phải đối xử tốt với nàng".
Nói ra những lời này, như là muốn dùng hết sức lực còn lại, giọng nói rơi xuống nhỏ dần, hắn quay mặt lại, bước chân loạng choạng có chút ngã xuống sân.
Thường Mãn ngơ ngác đứng ngoài sân, cũng không theo vào, tận mắt nhìn Hồng Thành từng bước vào nhà, lời nói cứ văng vẳng bên tai, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, đi bộ trên đường.