Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 17:




Edit: Xíu
Chương Vân đầu tiên ôm lấy Cẩu tử, liền phát hiện hắn cũng không hôn mê, chỉ là khó chịu cuộn người lại, lúc này được nàng ôm lên, Cẩu tử giãy dụa vặn vẹo muốn đứng lên, cả người có chút run rẩy, nếu ngã xuống lần nựa chỉ sợ mất đi ý thức.
Trong trường hợp này, đợi Lâm đại phu đến thì khẳng định quá muộn, Chương Vân chỉ có thể kiên trì, dựa vào phương pháp sơ cứu trong trí nhớ của mình để nhấc người lên, để nó nằm ngửa, và vòng tay ôm lấy ngang eo, dùng tay ấn vào phía trên rốn, nhanh chóng đẩy lên trên, ép không khí trong khoang bụng cho bánh điểm tâm bị nghẹn nôn ra.
Chương Vân đè ép vài lần, Cẩu tử rõ ràng có biểu hiện muốn nôn, nàng lập tức tăng áp lực khiến cho Cẩu tử khó chịu giãy dụa càng nhiều.
"Dừng tay, thả hắn ra." Lúc Chương Vân đang cứu chữa, phía xa có mấy người dân làng chạy lại đây, lúc này, một bóng người từ cửa thôn chạy tới, lớn tiếng kêu lên.
Tiếng quát rất đột ngột, Chương Vân theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi chạy thẳng đến trước mặt, còn thở hồng hộc, đoạt Cẩu tử đi.
"Mau tránh ra." Chương Vân bị sự thay đổi đột ngột không hiểu được, trong lòng lại đang lo lắng về tình hình của Cẩu tử, lửa giận chợt bùng lên quát lớn một câu, rồi xoay người ôm Cẩu tử, không để ý đến người đó, tiếp tục sơ cứu.
Thiếu niên kia tự nhiên bị khiển trách, bất ngờ không phòng bị để Chương Vân xoay người đi qua, trong lòng nhất thời lo lắng đứng lên đi theo qua duỗi tay ra đoạt lại người.
"Ngươi đang lấy cái gì vậy? Tránh ra".
"Ngươi không phải là đại phu, không được lằm xằng bậy".
Hai người họ đối đầu nhau, Chương Vân hận lúc này không thể lấy chân đá hắn, nhưng Cẩu tử thực sự không thể trì hoãn được, chỉ có thể một bên giành giật với thiếu niên kia trong khi tay vẫn vỗ đẩy áp khí lên trên, trong lúc hai người giằng co dân làng mọi người vội vàng chạy tới, một đám la hét bỏ Cẩu đản xuống, Chương Vân càng thêm lo lắng sốt ruột, sức lực trong tay cũng nặng hơn một chút.
Mắt thấy cả người gần như bị dân làng vây kín, Chương Vân đang định giải thích thì đột nhiên Cẩu tử ưỡn lưng, gục đầu xuống nôn từng trận liên hồi sau khi nôn ra mấy cái bánh điểm tâm trong cổ họng, Cẩu tử ho dữ dội.
Sự thay đổi của Cẩu tử khiến cho nhóm dân làng thân thể dừng lại, bỗng chốc không dám hành động thiếu suy nghĩ, thiếu niên cướp người kia cũng sững sờ ra. "Hồng Thành, ngươi mau buông tay ra." Ở đằng xa, Lâm đại phu cùng một vài đứa trẻ vây quanh vội vàng chạy tới, ông ta lờ mờ nhìn thấy cậu thanh niên kia liền gọi.
Nhìn thấy Lâm đại phu đi đến, đám đông lập tức tách ra nhường đường, thiếu niên được gọi là Hồng Thành lập tức buông tay khi nghe thấy tiếng gọi, Chương Vân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra yên tâm, chờ đến khi Lâm đại phu đến trước mặt thì giao Cẩu tử cho ông.
Lúc này, Cẩu tử ho khan đã dần ngừng lại, há miệng thở gấp gáp và mắt từ từ mở ra. Sau khi tiếp nhận người, Lâm đại phu đã đặt nó nằm nghiêng trên mặt đất, vỗ nhẹ vào lưng nó rồi chờ đợi trong miệng chảy ra dọc theo khóe miệng, khí tức cũng nhuyễn xuống dưới, liền cầm cổ tay chẩn mạch.
"Sư phụ, hắn thế nào?" Hồng Thành ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm đại phu quan tâm hỏi, một lúc lâu sau Lâm đại phu mới mở miệng Cẩu tử ra xem, sau đó vuốt râu cười. "Trong vòng vài ngày đau họng, không tiện nói nhiều, còn lại cũng không lo ngại gì. "
Lời nói của Lâm y khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, dân làng xung quanh đều cảm ơn Lâm đại phu, sau khi Lâm đại phu đứng dậy quay đầu nhìn Chương Vân cười nói: "Phải nên cảm ơn cô gái này mới đúng, nếu không nhờ nàng cơ trí thì thời gian chờ ta đến đã quá muộn rồi ".
Nhóm dân làng lúc này mới hiểu được lúc nãy đã trách lầm Chương Vân, đều xin lỗi, nói lời hổ thẹn, nhất là Hồng Thành, thẹn thùng đỏ mặt, ngập ngừng không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Chương Vân vội vàng xua tay, cười nói: "Ta chính là nhất thời may mắn, bây giờ có Lâm đại phu ở đây với Cẩu tử rồi cũng không còn gì đáng ngại, ta vội đi nhà đại cữu rồi, Lâm đại phu ta đi trước." Nói xong liền đi qua đám đông vội vã đi hướng cửa thôn.
Dân làng ở sau lưng la hét đa tạ, Chương Vân khóe miệng cười một tiếng, đi thẳng về phía trước không quay đầu lại. Lâm đại phu bế Cẩu tử đi đến nhà của Cẩu tử, dân làng dần dần giải tán.
Đã trì hoãn một hồi rồi, Chương Vân không thể không tăng tốc bước chân, vừa rời khỏi thôn, phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Đợi chút... đợi chút." Sau khi gọi mấy lần, Chương Vân cảm thấy được đang gọi mình, dừng bước quay lại nhìn.
Quay đầu lại liền thấy Hồng Thành một đừng đuổi theo đến, đến gần nàng liền dừng lại thở hổn hển, Chương Vân khó hiểu nhìn hắn, lúc này Hồng Thành gian nan nuốt khan trong cổ họng, nói: "Giúp người... tại sao... không nói. "
Chương Vân nhất thời không nói nên lời, hắn đuổi đến chỉ nói câu này, "Vị tiểu đại phu này, ta lần tới cứu người nhất định sẽ hét to lên, hiện tại ta thật sự rất vội, nên phải đi." Vừa nói xong, Chương Vân liền xoay người muốn đi.
"Ta...". Thấy nàng sắp rời đi, Hồng Thành vội vàng gấp đến độ cất cao lên tiếng, Chương Vân dừng lại, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Hồng Thành khuôn mặt đỏ bừng, dái tai cũng đỏ đến mức bóp chặt, mới dám nghẹn lời nói, "Vừa rồi... là ta đã lỗ mạn, thật xin lỗi." Ngay khi những lời nghẹn ngào trong cổ họng phát ra, Hồng Thành rõ ràng là nhẹ nhõm thở ra.
Chương Vân nhìn hắn bộ dạng táo bón không nhịn được phun ra cười, nhất thời nhịn không được liền quay đầu bỏ chạy.
Hồng Thành ngây người đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé đi xa, cùng tiếng cười bay trong gió.
Sau một trận cười, tâm trạng của Chương Vân đã tốt hơn, nhẹ nhàng sải bước nhanh trên con đường ruộng, khi đến Hạ Hoè thôn đã là giữa trưa, trước khi bước vào sân hàng rào của nhà bà ngoại, đã thấy mọi người đang nghỉ ngơi ở trong sân nói nói cười cười, phòng tranh đất phôi pha ban đầu giờ đã được che đi một nửa là ngôi nhà gạch xanh, và ngôi nhà mới đã trông ra dáng hình dạng.
"Nha, Vân nhi đến rồi." Chương Vân mới dừng lại liếc nhìn ngôi nhà gạch màu xanh mới xây, Trần thị đi ra từ sân sau vừa vặn nhìn thấy vội gọi lớn.
Sau tiếng gọi của Trần thị, tất cả mọi người trong sân đổ dồn ánh mắt, Chương Trình ngồi xổm bên cạnh Chương Hữu Khánh vội đứng dậy chạy về phía nàng, còn chưa mở miệng nói chuyện thì Chu Lan đi trước một bước chạy tới kéo tay Chương Vân,
" Vân nhi, đi, ta đưa ngươi đi nhìn nhà mới của ta một cái".
Chương Vân liền cười, cùng Chu Lan chạy vào nhà mới, Chương Hưng cách đó không xa, liền đi vào theo. Sau khi vào nhà, Chương Vân mới phát hiện mái nhà chỉ có dầm ngang, chưa lợp ngói.
Chu Lan ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: "Chỉ còn lại có lát gạch. Nhiều nhất ngày mai trong nhà sẽ ổn thỏa." Sau khi mở miệng nói, Chu Lan liền nói mãi không ngừng nghỉ, lôi kéo chương Vân xem nhà hết một lượt, phòng nào để ở, phòng này cho ai, sắp đặt đồ đạc để chỗ nào, sau này gia cụ để bên kia, tất cả đều đổ ra ngoài như ống tre.
Chương Vân nhìn nhà mới mỗi gian đều rộng rãi thoáng mát, trong lòng thật vui mừng thay cho nhà đại cữu, đi theo Chu Lan một vòng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, rồi ra khỏi phòng trở về sân.
Vừa mới bước vào sân, chợt nghe thấy Trần thị hét lớn: "Đại tráng huynh đệ, các ngươi giúp chúng ta làm việc, làm sao có thể để cho ngươi mang thức ăn, ăn của mình được, ở đây ta có hấp bánh bao, bánh nướng cũng đang làm trên bếp, cái này có thể no bụng, ngươi nên gói những thứ đó lại mang về nhà đi.
Nghe Trần thị nói to như vậy, mọi người đều nhìn về phía người nam nhân tên là Đại Tráng, chỉ thấy một túi vải nhỏ để trên đầu gối của hắn, trong bao vải có một ít thức ăn, hắn lấy tay cầm thức ăn bỏ vào miệng, sau khi Trần thị nói xong, Đại Tráng dừng ăn lại, vui vẻ nói: "Dân tẩu tử, nàng dâu ta biết ta nhanh đói, liền đặc biệt chuẩn bị, sau khi ta ăn xong rồi, vẫn có thể ăn ba cái bánh bao lớn của nhà ngươi được."
Một đám hán tử đang nghỉ ngơi trong sân nghe vậy phá lên cười, Đại Tráng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại nắm lấy túi vải và hét lên: "Nếu các ngươi đói bụng, không thể chờ đợi được bánh bao hấp, bánh nướng thì cứ đến lấy đồ của ta cầm ăn đi ".
Đám người cũng không khách khí, đi qua vươn tay cầm đồ nhét vào miệng, người lao động không chịu nổi đói no bụng, tự nhiên sẽ không buông tha, mọi người đều là người cùng thôn.
Mấy người vừa cười vừa ăn, Chương Vân thấy cha cùng đại ca không có lấy, liền đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Chương Hữu Khánh, cười nói: "Cha, đại ca, các người có đói bụng không, nếu không con đi vào phòng bếp phụ một tay, cũng có thể nhanh hơn một chút."
Chương Hữu Khánh cười lắc đầu, chưa kịp nói thì Đại Tráng đã đi tới, gắp hai miếng thức ăn cuối cùng nhét vào tay Chương Hữu Khánh, nói: " Hữu Khánh đại ca, cầm lấy ăn đi đừng khách sáo với đệ, nàng dâu đệ cùng thôn với huynh, nếu biết rằng thức ăn nàng ấy chuẩn bị không đưa người dân ở cùng thôn ăn, nàng ấy về sẽ mắng đệ"
Đại Tráng đã nói như vậy rồi, Chương Hữu Khánh cũng không thể từ chối, chỉ có thể cầm lấy chứ không ăn, lại đưa cho Chương Trình, cũng gọi Chương Hưng đến đưa miếng cuối cùng.
Sau khi Chương Hưng nhận lấy, liền dời băng ghế đi qua ngồi xuống bên cạnh Chương Vân, Chương Vân mỉm cười nhìn đệ đệ mình, thản nhiên liếc nhìn đồ ăn trong tay, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc nên không thể không nhìn thêm vài lần, Chương Hưng đang định cho vào miệng lại bị Chương Vân lấy qua cầm lên tay cẩn thận xem kỹ.
"Tỷ, nếu tỷ muốn ăn thì đệ cho tỷ ăn đó." Chương Hưng rất hào phóng, trực tiếp đưa cho tỷ tỷ.
Chương Vân không lên tiếng trả lời mà cúi đầu lật hai mặt nhìn, thức ăn trên tay nàng trông giống như có chút giống Atisô Jerusalem( Cúc Vu) **rõ ràng là cúc vu, trong trí nhớ của nàng, thức ăn chủ yếu của lợn nhà bà nội là cây cúc vu này, có thể thay thế cho ngô, đậu tương, tiết kiệm được nhiều chi phí, lại thêm bèo tây, quả mắt phượng, bã đậu, cám mì... ăn vào lợn sẽ béo lên.
Ở đây cư nhiên phát hiện được thứ tốt Chương Vân trong lòng cao hứng không thôi, vội vàng hỏi Đại Tráng đang ở bên cạnh: "Đại Tráng thúc, người mua cái này ở đâu?"
Đại Tráng quay đầu lại nhìn, cười nói: "Loại này không có ai bán, đây là cụ ta đi đào được ở Thanh Truân Lĩnh đấy, bình thường không ai ăn thứ này nhưng nàng dâu ta mang từ nhà cho bà ngoại làm điểm tâm, răng nàng không tốt, thứ này luộc chín mềm, nấu cháo dễ ăn ".
Cư nhiên là đào được ở núi Thanh Truân Lĩnh, Chương Vân không khỏi vui mừng, núi Thanh Truân Lĩnh đúng là bảo vật, có cây cúc vu này cho lợn ăn thì tốt lắm.
"Hiện giờ cái này không có người ăn, thời ông bà còn nhỏ, nhiều người nghèo quá, không có lương thực thì đào ăn, rồi ít dần, cuộc sống của chúng ta vẫn khá hơn hồi đó a...". Chương Hữu Khánh thấy nàng hỏi cái này không khỏi nhớ tới những ngày chịu đói, trong lòng thầm nghĩ, hiện giờ mặc dù có chút kham khổ nhưng so với các cụ thời trước còn tốt hơn nhiều.
Chương Hữu Khánh vừa nhắc tới, Chương Vân vội hỏi:" Cha, cái này ở Thanh Truân Lĩnh có rất nhiều sao?".
"Ta cũng nhiều năm rồi không có đi đào lấy, chắc có rất nhiều đi". Chương Hữu Khánh cười trả lời.
Chương Vân tim đập thình thịch, thật lâu mới kìm nén được nhịp tim, mới bình tĩnh lại suy nghĩ, thầm nghĩ hạt hoa trà trong nhà phải ép dầu vào nửa tháng mười hai âm lịch, như vậy mới có thể đúng vào dịp năm mới, đến lúc này mọi gia đình đều phải sắm sửa một số hàng hóa cho năm mới, lấy dầu này bán đi, kiếm được tiền thì bắt được mấy con lợn nhỏ, đến lúc đó thì đi Thanh Truân Lĩnh để đào gừng quỷ đem về nuôi cho lợn béo, khỏe, bán được ít tiền, như vậy dựa vào nuôi lợn có thể kiếm được không ít.
Sau khi đem ý nghĩ phân rõ ràng ra, Chương Vân cảm thấy rất có động lực, nhiệt tình mười phần, chỉ ở nhà bà ngoại một đêm, còn không thèm ăn uống yến tiệc nhà mới đại cữu, sáng hôm sau liền vội vàng trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.