Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 2.2:




Edit: Xíu
Chương Hữu Khánh ngẩng đầu nhìn Chương Vân, cười tủm tỉm nói: "Vân nhi có phải muốn ăn cái gì khác không, con cứ nói đi, chờ thu hoạch rau củ này xong rồi cha sẽ trông thêm nhiều loại khác cho con".
Chương Vân lắc đầu:" Con cảm thấy đất để không quá đáng tiếc ".
" Việc ngoài ruộng chúng ta quá bận rộn,ngày thường chỉ để một người ở lại làm việc nhà, có nhiều đất trồng hơn nữa thì một người làm cũng không hết việc". Chương Hữu Khánh xem xét mảnh đất trống liền nói.
"Cha, không có gì đáng ngại, một khối cũng là việc, hai khối cũng là việc, dù sao cũng cùng một chỗ, cha mấy ngày tới người bớt chút thời gian đem mảnh đất trống ấy cải tạo cho tốt đi, chờ thêm vài ngày nữa bệnh của con khoẻ hơn, con sẽ phụ trồng nhiều loại đồ ăn". Chương Vân rất tin tưởng, nàng cho tới bây giờ tay chân không phải không làm việc, cơm nước đến tận miệng, được cha nương nuông chiều, và lại cũng không cho nàng đi làm đồng áng, thì ở nhà quán xuyến, tự làm việc nhà.
Chương Hữu Khánh nhìn con gái một hồi, hắn chưa từng thấy bộ dạng con gái hoạt bát như vậy, lời nói làm cho người ta cảm thấy rất tin tưởng, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, lúc này liền gật đầu đồng ý:"Vậy cha liền theo ý con, hôm nay qua nhà Đại Khánh thúc dựng chuồng heo, chờ ngày mai trở về liền bắt đầu đem miếng đất trống không ấy cải tạo".
Chương Vân thấy cha đáp ứng sảng khoái như vậy trong lòng cũng rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười càng sâu, chờ đến khi Chương Hữu Khánh làm giá đỡ cà tím vững chắc xong, thuận tiện hái chút tần ô, rồi quay đầu đi vào trong sân.
Đợi đến vào trong sân, Chương Vân liền nói:"Cha, người nhanh đi nhà Đại Khánh thúc đi, cái này con cầm đưa cho nương".
Chương Hữu Khánh đem tần ô trong tay cho Chương Vân rồi đi ra ngoài, Chương Vân ôm bó rau tần ô xanh mướt vào phòng bếp:"Nương, cha hái chút rau tần ô, nói buổi tối nấu ăn".
"Con tự ôm cái này trở về sao, cha con đâu". Chu thị cúi đầu sắp xếp củi gỗ, thấy Chương Vân ôm tần ô tiến vào, đau lòng nên miệng nói ra lời có chút không vui.
"Con bảo cha đi nhà Đại Khánh thúc, xong việc sớm là có thể về nhà". Chương Vân nghe ra nương có chút không vui, liền nói khéo giúp cha thoát nạn.
Chu thị đã sớm đứng lên tiếp nhận tần ô, chờ nàng nói xong, liền nhắc nói:"Cha ngươi cũng thật là, muốn gấp cũng không gấp ở giờ này,ngươi thân mình vừa mới tốt hơn, hắn cũng không chiếu cố nhiều, đàn ông chính là sơ ý như vậy đó".
Chương Vân nghe Chu thị nói thế, cũng không mở miệng nói gì, Chu thị nhắc tới chính là chồng của mình, đem tân ô ra giếng nước bỏ trong chậu, rồi xoay người dặn dò nàng:"Con mau vào phòng đi, hôm nay đi nửa ngày rồi, nếu bị lạnh, buổi tối lại nóng liền không tốt, mau mau vào phòng nằm đi, cơm chiều nấu xong nương bưng vào phòng cho con".
Bị Chu thị đuổi, Chương Vân liền đi ra phòng bếp, trong sân Chương Liên Căn đang lấy cây cào thu thập ngô, lấy cán ngô gói lại cho tốt, sau đó phơi khô, nghiền nát có thể làm thức ăn cho heo, tuy trong nhà còn chưa có tiền nuôi heo, nhưng phơi khô đưa cho người trong thôn nuôi heo cũng tốt.
Chương Vân chạy lên hỗ trợ, vẫn là bị dặn dò một phen, đơn giản là phải cẩn thận chiếu cố bản thân cho tốt, Chương Vân chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào phòng, nghĩ nằm trên giường cân nhắc muốn loại đồ ăn nào cũng không sai, tốt nhất phải hỏi thăm một chút, đồ ăn nào có thể đem đi bán tốt, đây là chuyện sinh kế, phải mau làm mới được.
Đợi đến khi trong phòng bếp hương thơm lan toả khắp nhà,Chương Vân từ trên giường tự xuống đi nhà chính ăn cơm chiều, khỏi Chu thị đưa cơm vào phòng cho nàng, thực sự mấy ngày nay nằm trên giường có chút mệt mỏi, con người phải hoạt động mới sống khoẻ được.
Chương Vân vừa chạy tới nhà chính, thì Chu thị vừa bưng bát đồ ăn vào, nhìn thấy nàng đến cũng không trách cứ,:"Vừa rồi con trai thứ ba nhà Đại Khánh thúc chạy tới, nói Đại Khánh thúc để cha con cùng Trình Tử ở lại ăn cơm, chúng ta không cần chờ bọn họ nữa, cha chúng ta ngồi xuống ăn đi".
Chu thị ngồi ở trong sân, đổi thuốc lá rời cho Chương Liên Căn, chỉ chốc lát sau, ba người ngồi vây quanh bàn ăn cơm.
Không đợi ăn xong cơm chiều, ngoài viện vang lên tiếng gọi rất thanh:"Nhà Hữu Khánh có ở nhà không".
Chu thị vội đặt bát đũa đi ra nhà chính, thấy có người đi vào sân vội cười nói:" Ôi, bà nội Xuyên Tử, hôm nay người có rảnh đi tới đây, mau mau vào nhà ngồi".
Bà nội Xuyên Tử đi đến chỗ Chu thị, Chu thị mang nàng vào nhà chính, miệng cười nói:" Bà nội Xuyên Tử, đến ngồi, ta mang cho ngươi bát cháo gạo, ngươi lại ăn một chút".
"Nhà Hữu Khánh, không cần khách khí, ở nhà mới ăn xong, giờ đang còn no". Tưởng thị nói chuyện chậm rãi, bà lão xem ra rất hoà ái, người bảy mươi mấy tuổi nhưng sống lưng vững vàng, sáng sủa, nhìn rất có tinh thần.
Nói như vậy,Chu thị cũng không khách khí, nhanh chóng ăn bát cháo ngô, liền đặt bát đũa xuống, rồi cùng Tưởng thị nói chuyện.
Tưởng thị lặng lẽ nhìn Chương Vân, rồi lôi kéo Chu thị ra ngồi ghế ngoài sân, lúc này thì thắc mắc của Chu thị liền sáng tỏ, hôm nay Tưởng thị đến đây có việc, nên vội đứng lên, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, nhẫn nãi ngồi cùng Tưởng thị nói chuyện trong sân.
Nói chuyện nửa ngày vòng vo, Tưởng thị bắt đầu nói vào vấn đề chính:" Nhà Hữu Khánh, ngươi cùng Hữu Khánh đều nuôi dưỡng đứa nhỏ tốt, ngươi xem nhà các ngươi, Trình Tử, Hưng Tử, Vân nhi, người đều phát triển, ở trong thôn đều là những đứa trẻ tốt, là người ưu tú, nhất là Vân nhi, thuỳ mị, dịu dàng nết na nha".
Có người tự khen mấy đứa nhỏ, Chu thị tất nhiên là vui mừng, nhưng ngoài miệng thì khách khí nói:"Nào có, nhà các ngươi Trụ Tử mới là tốt, xem người hắn xem, mới mười sáu tuổi liền khoẻ mạnh như vậy, sau này còn cao lớn hơn, trong thôn không có người so được với hắn đâu".
" Này lăng tiểu tử, cũng tương đối, đâu được như con gái tốt, Vân nhi nhà ngươi có năng lực, sau này người cầu thân khẳng định đạp phá cửa bậc, Vân nhi năm nay mười ba rồi đúng không".Tưởng thị vô tình cố ý nói đến Chương Vân, Chu thị càng chắc chắn nàng đến đây có dụng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.