Edit: Xíu
Nhà Chương gia đã ăn món đậu phụ chiên của Chương Vân, đều nói ăn rất ngon, cuối cùng họ cũng tin tưởng đối với món đậu phụ chiên này, Chương Vân đem đậu phụ cắt ra rán còn một phần nựa chưa có chiên qua, để lại một chút ngày mai mang đi chợ rán nó lên thể xem có bán được không.
Chương Vân chiên bong bóng đậu phụ xong, đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ xong liền bưng đĩa đậu phụ chiên thơm lừng nóng hổi trở về nhà chính, trên đường đi liền kêu: "Cha, nương, ông nội thừa dịp còn nóng đến ăn một chút".
Tất cả mọi người ở nhà chính Chương gia đều quay đầu nhìn lại, Chu thị vội nói:"Vừa nạy Hưng nhi đã mang đến một đĩa rồi, chúng ta đều đã ăn qua, còn đây để giành cho ngày mai bán đi". Những người khác nghe xong cũng gật đầu, tuy rằng đậu phụ rán này thật thơm, bọn họ mỗi người chia ra ăn một ít, cũng không đến vài cái, bất quá bản thân ăn là thứ yếu, bán hàng lấy tiền mới là quan trọng nhất.
Chương Vân mỉm cười đi tới chỗ bọn họ, đi tới ngồi xuống băng ghế, đem đĩa đậu phụ đặt ở băng ghế khác," Con nghĩ ăn cái này khi còn nóng mới ngon, để qua một đêm không biết ngày mai có ngon hay không, mọi người yên tâm, ngày mai còn có nhiều hàng bán, còn đây chúng ta tự ăn đi,đêm nay còn chuẩn bị củ Cúc Vu này không biết đến khi nào mới được ngủ, ăn cái này cho no bụng cái đã".
Nghe Chương Vân nói một phen như vậy, Chương Trình cũng cười nói:" Vân nhi nói cũng không sai, vạn nhất để qua đêm đến mai ăn không ngon, bán cũng không được, không bằng chúng ta bây giờ ăn cái này đã, làm việc cũng có tinh thần hơn, cha, nương các người nói có đúng không".
Chương Hữu Khánh và Chu thị thấy con gái con trai đều đã nói như vậy, liền gật đầu đồng ý, mặc dù Chương Liên Căn vẫn có chút luyến tiếc, nhưng thấy mọi người đều cầm đũa chuẩn bị ăn, ngẫm lại cũng thấy không sao.
Chương Vân cố ý trộn thêm một ít, tiêu, ớt băm nhỏ vào đĩa, mọi người ngồi làm việc cả đêm, ăn thêm ớt để cơ thể ấm hơn, sau khi đưa hết đũa cho mọi người, nàng liền đi bưng chậu than tới, lấy một chút xác hạt nghiền nát, vỏ ngoài của quả dầu trà bỏ vào đốt lên, sau khi đốt sẽ tỏa nhiệt dần, phòng không bị lạnh nên tay chân không bị tê cứng, công việc dễ dàng hơn.
Cả nhà ngồi vây quanh nhau cắt, gọt củ Cúc Vu đến khi chất cao thành một đống, thì Chu thị cung Chương Vân dừng tay, bỏ củ Cúc Vu vào một cái chậu gỗ đưa vào nhà bếp cắt thành từng lát.
Chương gia bận rộn cả đêm, mãi đến canh ba mới làm xong một thùng củ Cúc Vu, sau đó rắc muối lên xong bọn họ mới tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau như cũ trời còn chưa sáng cả nhà đã thức dậy, Chương Vân cùng Chương Hữu Khánh đổ ra một ít dầu trà trong xô, chuẩn bị để dành chiên đậu phụ, còn lại giống như ngày hôm qua, nên đưa gì đi thì dọn dẹp thu thập mang đi, thu thập xong cả gia đình bắt đầu khởi hành đi chợ.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, sáng sớm đã có sương mù dày đặc cho nên không thể nhìn rõ đường đi, chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh mờ ảo phía trước. Chương Liên Căn vừa đi dọc bên đường vừa nói:"Sương mù, mùa đông sương mù và tuyết rơi, sương mù dày đặc như vậy, e rằng tuyết rơi cũng không xa lắm, mong rằng sẽ không quá lâu, nếu không người đi chợ cũng không đi được".
Chương Liên Căn nói lời này khiến cho Chương Hữu Khánh, Chu thị bọn họ có chút lo lắng, thật khó có được sinh ý hôm qua tốt, còn muốn hăng hái tinh thần làm thêm nhiều chút sinh ý kiếm vài đồng tiền, nếu lúc này bầu trời không tốt, chỉ sợ mọi việc phải trì hoãn.
Lo lắng thì lo lắng, người một nhà vẫn gia tăng bước chân, đi hơn trăm dặm lên thuyền, đợi khi đến chợ thì sương mù bắt đầu tan dần, chợ vẫn nhộn nhịp người qua lại, dưới sương mù khó đi, đến chợ đã muộn một chút. ra chợ, nhà Chương gia tìm kiếm hồi lâu mới phát hiện ra một bãi đất trống, kém xa chỗ ngày hôm qua.
Nhưng có chỗ còn hơn không, lúc này cũng không chọn được, nhà Chương gia vội vàng gác lại gánh nặng, vẫn như ngày hôm qua bận rộn sắp đặt bếp, chặt củi, sắp xếp bát đũa, chờ bọn họ làm xong thì Chương Vân bắt đầu hét to, ngày hôm qua có người nhìn thấy gian hàng bán dầu của nhà Chương Vân, nhưng hiện tại cũng không do dự nhiều, có rất nhiều người trực tiếp đến mua, cũng có người cố ý tìm tới cũng có, chỉ trong chốc lát gian hàng liền trở nên sôi động.
Thừa dịp trong lúc quầy hàng nhộn nhịp, Chương Vân liền lấy ra những viên đậu phụ đã được cắt ra từ sáng sớm, một miếng đậu phụ gần như được đóng gói trong chậu gỗ, qua đêm đó nước đã cạn sạch. toàn bộ cái chậu đều bị lấy ra, trực tiếp đem ra chiên trong chảo dầu đã chuẩn bị.
Đồ chiên ngập dầu luôn có mùi thơm đặc biệt, khi chiên đậu phụ hương thơm đã bay xa, khách mua dầu ăn ngay lập tức bị thu hút, một đám bảy miệng tám lời hỏi trong nồi chiên cái gì đó, có được nếm thử hay không, hay là để bán.
Chương Vân tự nhiên lại hét lên:" Đại nương, thím, đại thúc, đại bá, thứ này thơm mà tốt, chiên xong có thể ăn trực tiếp, chấm với tương ớt và tương đậu cũng rất ngon, cũng có thể đem về nhà để hầm bắp cải, hầm miến, củ cải hầm. Nếu muốn làm món ăn ngon cho ngày tết thì chỉ cần thái nhỏ xào thịt lợn, sẽ thơm hơn".
Đủ loại phương pháp ăn được Chương Vân hét to liệt kê ra, hơn nữa mùi vị bay ra thật thơm, mọi đi lên vây quanh đều có chút tham ăn, cứ la ó hỏi xem có cho ăn thử hay không.
"Đại nương, thím, đại bá, đại thúc,đừng nóng vội, thứ tốt này chỉ cần một đồng tiền có thể mua ba cái, tiêu tốn ba bốn đồng tiền trên bàn ăn còn có thêm nhiều món ăn tươi ngon, cho dù mua hai đồng cũng cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt thử xem". Chương Vân thấy mọi người đều đi lên hỏi liền trực tiếp báo giá.
Cái giá này nói đắt không đắt, mà nói rẻ cũng không rẻ, nhưng lợi nhuận của đậu phụ chiên thật cũng được, một cân đậu phụ chiên xong nhiều nhất có thể kiếm được bốn năm đồng, hay một cân dầu chè có thể chiên được năm, sáu cân đậu phụ, vì thế khi tính lợi nhuận không khác nhiều so với việc bán dầu trà.
Khi đám đông vây xung quanh nghe thấy phải mất tiền mua, liền không còn hào hứng như lúc nãy, nhưng cũng có không ít người bỏ hai ba đồng để mua về nếm thử, nếu ăn cảm thấy ngon thì quay lại mua tiếp, mặc dù không bán tốt bằng dầu trà, nhưng năm sáu ký đậu phụ mang đi đều bán hết sạch trước giờ trưa.
Dầu trà bán cũng rất thuận lợi, chưa đến trời tối cũng đã cạn đáy thùng, mắt thấy sắc trời càng ngày càng âm u, gió thổi vù vù, xem ra thời tiết có thay đổi, nhà Chương gia vội vàng thu dọn đồ đạc sớm lên đường trở về bến đò.
Lúc bắt đầu xuống thuyền đi hơn trăm dặm đường để về nhà thì trời đổ tuyết, người Chương gia bất chấp tuyết rơi thưa thớt một đường vội vã trở về thôn, lúc vào sân nhà, tuyết rơi ngày càng dày đặc, tất cả mọi người đều có một lớp tuyết màu trắng phủ lên, hơi nóng trên cơ thể làm bay hơi tuyết, hoà tan giọt nước mưa liền theo mi mắt, thái dương chảy xuống dưới làm ướt hết quần áo.
Mọi người ai cũng không dám chậm trễ, đem đòn gánh đặt xuống, liền chạy nhanh trở về phòng, đem áo khoác ngoài dính tuyết cởi ra, dùng khăn vải khô lau sạch tuyết trên mặt, đến khi lau khô hoàn toàn liền đi đến đông phòng, ở bên kia đèn đã thắp lên, gia đình ngồi quây quần bên bếp lửa sưởi ấm, thoáng đem hơi lạnh trên người bay đi, Chu thị đứng dậy xuống bếp rửa sạch, cắt gừng già cho gừng vào nồi đun sôi rồi bắc ra, múc cho mọi người một bát to.
Uống xong canh gừng nóng hổi, cả người liền nóng lên, trong phòng chậu than cũng cháy mạnh nên cả căn phòng cũng trở nên ấm áp, người Chương gia đặt bát canh gừng xuống lau miệng, thế này mới coi như bớt lạnh, bị nhiễm lạnh trong người không phải chuyện đùa, có thể mắc bệnh hiểm nặng bất cứ lúc nào, người nghèo sợ nhất là bị bệnh, thật không có tiền chạy chữa.
Sau khi Chu thị nhận lại bát rồi mang xuống bếp, liền chạy nhanh quay trở lại đông phòng, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió thổi càng ngày càng mạnh hơn, khi gió thổi trúng vào mặt chỉ cảm thấy như bị dao cắt qua, thật sự không dám ở bên ngoài lâu.
Chu thị đi đến trước cửa vội vàng đẩy cửa đi vào, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong nhà, nàng vội vàng đóng chặt cửa lại, xoa xoa hai tay đi về phía chậu than, Chương Vân vội dịch ngồi sang một bên, nhường nương ngồi xuống cùng một băng ghế.
"Lần tuyết rơi này thật sự rơi không ít, chỉ sợ trận tuyết này không thể ngừng trong thời gian ngắn, như vậy chúng ta có thể đi chợ được không ". Chu thị xoa xoa hai tay, cúi người gần chậu than cho ấm hơn liền mở miệng nói.
"Ta đã nói rằng, sáng mai thức dậy với sương mù dày đặc như vậy chắc chắn sẽ có tuyết rơi, đây là ông trời báo tin a". Chương Liên Căn lúc này thân mình ấm áp, liền lấy điếu thuốc lá ra rồi đặt thuốc lá trên đó, mấy ngày nay bận rộn xoay quanh đến nỗi không chạm vào điếu thuốc mấy ngày, lúc này bên ngoài có tuyết rơi, liền rảnh rỗi lại nhớ đến thuốc lá.
Chương Hữu Khánh hai tay hơ than, nghe xong gật đầu nói: "Tháng mười hai âm lịch hàng năm không được mấy ngày có tuyết rơi, này cũng không còn cách nào khác, may mà dầu của chúng ta đã gần hết, chính là đậu phụ chiên sẽ bị đình trệ mấy ngày".
Chương Vân cũng không lo lắng, nàng vốn đã đem hơn nửa miếng đậu phụ cất đi, chuẩn bị làm thành đậu phụ mốc, món đậu phụ mốc này sớm nhất cũng phải mất năm sáu ngày, lúc này trời có tuyết rơi, vừa vặn nghỉ ngơi vài ngày, đợi mấy hôm nữa đậu phụ mốc thành công liên đem lên chiên đi bán cũng tốt.
"Cha, nương đừng suy nghĩ nhiều, dù sao đậu phụ chiên cũng chỉ thừa dịp tháng cuối năm này bán có thể kiếm ít tiền, chúng ta cũng làm không lâu, trời tuyết bán không được, thừa lại chúng ta làm thành đậu phụ mốc, cùng lắm chúng ta để lại nhà mình ăn, không cần lo lắng".Chương Vân cười nói..
Chương Hữu Khánh, Chu thị bọn họ đều gật đầu, tuy rằng cảm thấy tiền này không kiếm được cũng đáng tiếc, nhưng thời tiết như vậy cũng chỉ đành vậy thôi.
Phiền não này chỉ được một lúc rồi qua, nhớ tới trong nhà bán dầu trà rất chạy, chỉ sau hai ngày làm đã bán được 300 cân, chẳng mấy chốc vui vẻ trở lại.
"Cha nó, không ngờ dầu của chúng ta lại có thể bán tốt và được giá như vậy, lần này, gia đình chúng ta có thể trả lại số tiền đã nợ cho Lâm đại phu mà không phải gánh món nợ này từ năm này qua năm khác". Chu thị nghĩ đến đây vui mừng khôn xiết, người nghèo sợ nhất là mắc nợ, nếu trước đây không mắc nợ thì cuộc sống trong gia đình cũng không đáng lo, nhưng một khi đã mắc nợ thì mỗi năm tân tân khổ khổ kiếm được vài đồng tiền hơn một nửa số tiền phải cầm để trả nợ, nên cuộc sống nào có thể tốt được.
Nói đến đây, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút cảm khái, đặc biệt là Chương Liên Căn, hút xoành xoạch mấy hơi thúc rồi mới thở dài nói: "Ai, lão bà tử bị bệnh thật sự tốn không ít tiền, bà ấy cũng đã đi nhiều năm rồi mà còn liên lụy đến các con, bao nhiêu năm nay thật khổ cho các con rồi".
Khuôn mặt Chương Liên Căn chìm trong làn khói sương mơ hồ có chút không rõ ràng, giọng điệu có phần buồn bã khi nghĩ đến người vợ đã xa cách nhiều năm.
"Cha, đừng nói như vậy, đây là việc chúng ta nên làm, được rồi, được rồi, đừng nhắc tới những chuyện này nựa, chúng ta còn chưa đếm tiền, cha nó, mau lấy túi tiền ra, cùng đếm xem lần buôn bán này kiếm được bao nhiều tiền". Chu thị thấy bầu không khí trở nên có chút thương cảm, vội đứng lên nói phá vỡ bầu không khí ấy làm mọi người trở nên vui vẻ hơn.lư
Chương Hữu Khánh có thành thật đến đâu cũng biết Chu thị đây là đang cố ý chuyển hướng, liền vội vàng gật đầu: "Ừ chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc nựa, chúng ta mau đếm tiền đi". Nói xong mặt mày vui vẻ, liền lấy một túi tiền nặng trịch ra.
Chương Hưng gấp gáp nhất, vội vàng nhảy khỏi băng ghế, chuyển một chiếc ghế đẩu vuông khác, ngồi ở trước mặt Chương Hữu Khánh, cười nói: "Cha, con sẽ tính giúp cha." Nói xong liền ngồi xổm bên người cha, hai mắt sáng lên nhìn vào túi tiền trên tay.
Những người khác thấy vẻ mặt ấy của Chương Hưng không khỏi đều bật cười ha ha, Chương Hưng gãi gãi đầu, hơi có chút thẹn thùng hơi dịch ra bên cạnh lại hiện ra bộ dạng gấp gáp không che dấu.
Chương Hữu Khánh mỉm cười mở túi tiền ra, những đồng tiền ào ào đổ thẳng xuống va chạm mạnh vào chiếc ghế đẩu vuông, một đống tiền lăn đi văng rải rác, được Chương Hữu Khánh lấy tay ngăn lại, trong đó còn thấy một ít tiểu bạc vụn.