Edit: Xíu
Sau khi Chương Vân được một giấc ngủ say tỉnh dậy thì đã là buổi sớm ngày hôm sau, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu thị đang ngồi mép giường trong tay đang cầm kim chỉ may vá.
"Nương ".Chương Vân nhẹ nhàng gọi, Chu thị lúc này mới phát hiện ra nàng đã tỉnh, vội đặt châm tuyến xuống, nói: "Vân nhi, nương đi nấu bữa sáng cho con".
Chương Vân khẽ gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Nương, lúc này là canh giờ gì rồi?".
"Gần qua buổi trưa rồi". Chu thị miệng thì trả lời, một bên cất quần áo trong tay, kim chỉ bỏ trong giỏ may vá, thu dọn xong liền đứng lên.
Chương Vân nghe xong sửng sốt một hồi, một ý nghĩ thoáng qua đầu óc có phần mê mang, hôm nay là ngày mồng hai đầu năm, không phải là ngày sẽ đi thăm người thân nhà mẹ đẻ mà." Nương, sao nương bây giờ còn ở đây, hôm nay không đi sang nhà bà ngoại sao?". Nghĩ đến đây, Chương Vân bật thốt lên hỏi.
"Ta để cho cha con cùng Trình Tử, Hưng Tử đi qua, con hiện giờ đang bệnh nên nương phải ở lại chăm sóc con, nên không có đi". Chu thị trả lời.
"Nương, nhà bà ngoại sao nương có thể không đi, con chỉ bị cảm mạo sơ thôi, tiểu đại phu đã nói không nghiêm trọng mà, con có thể tự chăm sóc cho bản thân được, nương mau đi đi". Chương Vân vội vàng thuyết phục, nàng đã không thể tự mình đi chúc tết được rồi, sao có thể liên luỵ đến nương không thể về nhà mẹ đẻ được chứ.
Chu quay lại nhìn nàng, ngẫm lại đem quần áo và kim chỉ trong tay bỏ xuống dưới, đi đến bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bết dính trên trán vì mồ hôi, sờ sờ lại có chút dính dính trên trán của nàng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, một năm không đi chúc tết cũng không phải là chuyện lớn, bà ngoại con tất nhiên sẽ hiểu cho thôi"
Chương Vân có thể cảm giác được ngón tay thô ráp nứt nẻ của nương, nhưng khi vỗ về nàng thì động tác lại rất nhẹ nhàng, dịu dàng, trong lòng không khỏi có một luồng ấm áp đi qua, cũng không kiên trì nói tiếp, chỉ khẽ nhắm mắt lại rồi nhẹ gật đầu.
"Con nghỉ ngơi đi, nương đi làm bữa sáng cho con". Chu thị thấy Chương Vân không nói gì, liền lôi kéo góc chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng nói, liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Chu thị vừa mới ra khỏi phòng thì bên ngoài có tiếng gọi đến: "Đại nương " Chu thị theo tiếng gọi lại chỉ thấy Thường Quyên đã chạy tiến đến trước mặt, nói:"Đại nương, sao người còn ở nhà, cháu vừa nhìn thấy đại bá và bọn Trình Tử ca đi hướng cửa thôn, hẳn là đi thăm người thân, sao người không cùng đi với bọn họ?".
"Cháu cũng biết Vân nhi đang bị bệnh, để nàng ở nhà một mình ta cũng không yên tâm, cho nên năm nay sẽ ít đi thăm hơn một lần, hoặc đợi đến lúc Vân nhi khoẻ hơn thì đại nương sẽ cùng đưa nàng đi luôn cũng được". Chu thị cười đáp, sau đó vỗ tay Thường Quyên nói,"Cháu đi tìm Vân nhi đi, nhanh vào phòng ngồi nói chuyện".
"Cháu đã nói với nương, hôm nay qua đây chăm sóc Vân nhi, cho nên đại nương không cần lo lắng, người cứ yên tâm đi thăm người thân đi, đến lúc đó trở về sớm một chút thay cháu là được". Thường Quyên nắm lấy cánh tay của Chu thị, mỉm cười lắc nhẹ.
Chu thị nghe xong liền có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía Thường Quyên, nói: "Sao vậy được, nhà cháu cũng có người thân phải đi thăm, cháu phải đi theo chúc tết a....".
"Đại nương, người cũng không phải không hiểu được nhà chúng cháu, từ trước đến nay người thân thích đều ở cùng thôn nên chỉ đi bộ vài bước là đến nơi, chờ đại nương trở về, cháu sẽ trực tiếp đi từ đây qua chúc tết vẫn còn kịp". Thường Quyên vẫn kiên trì nói như vậy, sau đó còn thúc giục nói:" Được rồi, đại nương, người cũng đừng lo lắng, còn không bằng đi sớm về sớm, còn hơn ở đây cùng cháu nói chuyện".
Thấy Thường Quyên thuyết phục nhiều lần, trong lòng Chu thị cũng dao động, nghĩ xong liền đồng ý, mỉm cười cảm ơn rồi nói: "Vân nhi còn chưa ăn sáng, cho nên đại nương nấu đồ ăn xong rồi sẽ đi, cũng không hết thời gian bao lâu đâu".
"Được rồi, cháu sẽ đi nấu, những công việc này đều quen thuộc với cháu nên đại nương cứ việc yên tâm". Thường Quyên nghĩ tới đây, bữa sáng này nhất định không thể do Chu thị nấu, nếu không bản thân đến cũng vô nghĩa, rõ ràng bản thân đến đây đảm nhiệm nhiều việc, liền thúc giục Chu thị lên đường, Chu thị thấy nàng nói như vậy cũng không trì hoãn nữa, đem đồ trong tay bỏ lại trong phòng, rồi dặn dò Thường Quyên khi nào nên sắc thuốc, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài sân hàng rào.
Thường Quyên nhìn theo Chu thị bước đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, quay mặt về phía con đường trước sân, không thấy có bóng dáng đâu, khẽ cau mày, miệng không biết thì thầm nói câu gì rồi liền xoay người bước vào phòng của Chương Vân.
Đi vào trong phòng liền thấy Chương Vân đang nằm trên giường nhắm mắt không biết đang thức hay đang ngủ, nên nhẹ nhàng bước đến mép giường nhìn kĩ lại.
Chương Vân khép hờ hai mắt, bởi vì còn mệt nên nằm an tĩnh không ngủ, lúc này cảm giác có người tới gần giường, tưởng là Chu thị cho nên mở mắt ra vừa vặn giáp mặt của Thường Quyên bị doạ giật mình," Tiểu Quyên, sao lại là ngươi, ngươi đến vào lúc nào vậy?". Chương Vân vội lấy tay vỗ nhẹ trên ngực, há miệng thở mấy hơi rồi lên tiếng hỏi.
"Ta vừa mới đi vào thấy ngươi nhắm mắt nên đến xem ngươi đã ngủ hay chưa, đâu biết là sẽ doạ ngươi nhảy dựng như vậy". Thường Quyên vừa nói chuyện, vừa ngồi trên băng ghế mép giường.
Chương Vân nhìn dáng vẻ của nàng, tựa hồ như ngồi ở trong phòng này không đi, liền quay đầu nhìn nàng thắc mắc hỏi: "Hôm nay sao ngươi rảnh tới đây, không phải là đi thăm họ hàng chúc tết sao?".
"Có cái gì mà thăm hỏi, không phải chỉ có mấy người bà con này trong thôn thôi sao, ngày thường ta cũng thường gặp ngươi, ít hơn một ngày cũng không sao, lại nói những câu chúc tết đều rất cổ quái, nào là bảo ta đừng bướng bỉnh, bảo ta hãy thu tân, ngoan ngoãn dịu dàng lại đi, khiến lỗ tai ta nghe mãi đến chai sạn cả lên rồi. Thường Quyên nói đến chúc tết, thực không thích một chút nào, vì năm nào nàng cũng phải trở thành mục tiêu để mọi người cằn nhằn đón tiếp những lời đó, cho nên cũng không trách được không muốn đi.
Chương Vân cũng biết tính tình của nàng ấy, nên sợ nhất là nhắc lại, liền không nói tiếp nữa, ngược lại Thường Quyên bực tức phát cắu, quay đầu nói với nàng:" Ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, hôm nay ta ở lại đây cùng ngươi, vừa rồi ta đã bảo nương ngươi đi thăm người thân rồi, chờ người trong nhà ngươi trở về thì ta sẽ đi".
Chương Vân vừa nghe xong, đang định cảm tạ một phen, lại bị Thường Quyên triệt để nói trước:"Ngươi cũng đừng nói lời gì khách sao với ta, ngươi chỉ chú ý tĩnh dưỡng bản thân mình cho tốt là được, chờ ngươi khoẻ lại thì làm nhiều món điểm tâm cho ta ăn thì ta liền tính đó là cảm tạ ta".
Nghe Thường Quyên nhắc đến nói như vậy, Chương Vân bất giác nở nụ cười trên mặt, gật đầu nói:"Biết rồi, ngươi thích ăn bánh lá gai chiên mặn, lần sao ta sẽ làm nhiều một chút cho ngươi ăn, đảm bảo cho ngươi ăn một lần chán chê luôn".
"Được rồi." Thường Quyên thẳng thắn đồng ý, cười khúc khích, rồi bảo nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng phí sức tán gẫu nữa, miệng dặn dò còn đi đến bên cạnh dịch các góc chăn cho nàng rồi lẩm bẩm nói: "Miễn cho tên tiểu đại phu kia lại nói ta ầm ĩ, không cho ngươi nghỉ ngơi".
Chương Vân mím môi cười, liền ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Thường Quyên nghiêng người về phía cô nhẹ nhàng nói,"Ta đi nấu bữa sáng cho ngươi, nấu xong sẽ bưng vào phòng ". Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Thường Quyên ra khỏi phòng ngủ, không đi vào phòng bếp, ngược lại đi ra hướng ngoài cổng, đến cổng sân thì mở cửa ra đi trên con đường nhỏ đối diện, trên con đường nhỏ không có gì ngoài đám cỏ khô héo đón gió, gì cũng không có, không khỏi than thở nói: "Đến cùng còn có tới hay không, bay giờ người trong nhà không có, còn chậm như vậy là muốn bỏ đói Vân nhi đến chết a".Trong miệng lẩm bẩm, nghĩ lại cũng không thể trông đợi vào hắn, liền quay người trở về phòng bếp.
Mới vừa bước đến cửa cạnh phòng bếp, liền nghe thấy ngoài sân hàng rào có tiếng gọi khẽ: "Tiểu Quyên, Tiểu Quyên, có ở đó không?" Tiếng gọi xen lẫn tiếng thở hổn hển, hình như là đang chạy đến.
Thường Quyên vừa nghe xong, lại đi ra cổng sân, nhìn thấy bóng người phía trước chạy tới, húc đầu lên tường, nói: "Sao huynh đến chậm như vậy, Vân nhi còn đang đợi bữa sáng đấy".
Bóng người chạy tới trước mặt Thường Quyên liền dừng lại, rõ ràng là Thường Mãn, lúc này hơi thở hổn hển còn chưa có ổn định lại nói:"Ta đã tìn được cơ hội lẻn đến thì vừa rồi bị đại bá mẫu kêu đi đốt pháo nên mới bị chậm trễ, nha, đồ ăn ta mang đến đây, ngươi mau mang đi cho Vân nhi ăn đi".
Thường Quyên cầm lấy cái bình đất giao cho rồi ôm vào trong tay, nhấc nắp lên, nhìn vào bên trong thì thấy có một bình đầy cháo liền ngạc nhiên nói: "Cháo ở đâu ra vậy, nay mới tết nhà mình đều ăn cơm với bún trắng, bánh bao, nhà đại bá sao có thể có cháo?".
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thường Quyên, Thường Mãn đem ánh mắt dời đi một chút, không trả lời mà ngược lại thúc giục: "Không cần quản nhiều như vậy, mau cầm vào đi, thừa dịp còn nóng ăn đi.
Đầu óc của Thường Quyên rất linh hoạt, từ khi lần trước Thường Mãn kéo nàng tới hỏi chuyện của Chương Vân, cho nên mấy ngày nay nàng đều nói lời khách trước mặt hắn, hôm nay hắn lại thầm năn nỉ, nói nhà Chương phải nhất định đi thăm người thân, Chương Vân bị bệnh, sợ không có ai chăm sóc, nên muốn nhờ nàng mang chút đồ ăn đến, kể từ đó, nơi nào còn không nhìn ra tâm tư của Thường Mãn, lại nghĩ lại nồi cháo, chợt nhận ra, không khỏi chế nhạo nói:"Mãn tử ca, bình cháo này không phải là huynh tự nấu đấy chứ, thật không nghĩ tới nha, huynh còn có mặt chu đáo này nữa, Vân nhi thật đúng là có phúc a".
Thường Mãn bị nàng trêu có chút xấu hổ, không khỏi không lao vào lưng nàng huých đẩy nói, " Mau vào đi thôi, ta phải đi đây ". Nói xong liền quay quay người lao ra khỏi cổng sân, phóng như bay trốn.
Thường Quyên thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn bị vạch trần không khỏi cười khanh khách, vừa đi vào bếp, vừa nở nắp đậy bình cháo ra, lại liếc vào bên trong muốn nhìn xem một chút đó là cháo gì.
Đến lúc này nàng mới để ý thấy có một mùi hương thơm mát từ trong bình bay ra, cẩn thận ngửi thử mới biết được đó là mùi bạc hà, không khỏi cười toe toét, thầm nghĩ rằng Mãn Tử ca này thật là cẩn thận. Cư nhiên nghĩ đến nấu cháo bạc hà, uống cháo bạc hà để chữa cảm lạnh là tốt nhất, và nó cũng là một cách tốt để điều trị cảm lạnh ở các vùng nông thôn. Tuy nhiên, loại bạc hà này chỉ được tìm thấy trên đỉnh núi Thanh Truân Lĩnh, hôm qua nàng về nhà mới nói Vân nhi bị cảm mạo, vậy thì đoán chắc là đêm qua hoặc sáng sớm nay huynh ấy đã lên núi hái về, thật đúng là đủ ra sức.
Thường Quyên vui vẻ nghĩ ngợi, ôm bình đi vào bếp múc một bát cháo bạc hà ra, sau đó đem đậy chặt nắp lại, nhét cả cái nồi vào bếp và phủ lên trên bằng tro rơm, như vậy nếu muốn ăn tuỳ thời có thể lấy ra cũng không bị nguội lạnh.
Sau khi bưng bát cháo bạc hà vào phòng, Thường Quyên liền đánh thức Chương Vân tỉnh dậy, chờ nàng mặc áo trên người xong thì đưa bát cháo bạc hà đi qua, Chương Vân tiếp nhận bát, lấy cái thìa múc cháo cho vào miệng, trong miệng ngọt ngào sảng khoái, phảng phất có vị mát lạnh, uống thêm vài ngụm liền nhận ra vị cháo có bạc hà, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Thường Quyên hỏi: "Tiểu Quyên, đây là cháo bạc hà a, ngươi từ đâu mà có bạc hà vậy?".
Đầu óc của Thường Quyên vừa chuyển động liền cười nói:" Hôm qua ta trở về nói ngươi bị cảm mạo, là Mãn Tử ca lên núi hái lá bạc hà đưa qua cho ta, nói rằng ngày nào đó bảo ta đưa đến cho nhà ngươi, cho nương ngươi nấu cháo, cháo bạc hà nấu ăn ngon lắm, cho nên vừa vặn hôm nay ta đến liền cầm theo đến nấu cho ngươi ăn".Lời này nói ra nghĩa là không giấu diếm mà giúp Thường Mãn, lộ ra một chút ý tứ, lại không đến mức làm Chương Vân sợ, Thường Quyên cảm giác lời nói này rất thoả đáng.
Chương Vân nghe vậy cũng không nghĩ tới cái khác, chỉ cười nói: "Vậy sau ngươi trở về, thay ta cám ơn Thường Mãn". Nói xong liền tiếp tục ăn cháo, cháo này thật đúng là ăn ngon miệng, người cảm mạo không có khẩu vị gì, miệng nhạt, ăn cái này là thích hợp nhất, không khỏi ăn nhiều hai bát xong mới đặt bát xuống, sờ vào cái bụng căng phồng, rồi lại nằm trong ổ chăn.
Thường Quyên ở trong phòng bồi Vân nhi một hồi lâu, thẳng đến khi mơ màng đi vào giấc ngủ mới đi ra khỏi phòng, phải đi bộ lang thang một vòng, chứ trong nhà không có ai trò chuyện thật sự rất buồn, đặc biệt với một người hiếu động như nàng ấy thì không thể trụ nổi được.
Sau khi buổi trưa qua đi, còn chưa tới canh giờ sắc thuốc, thì người Chương gia đã vội vàng trở về sớm, Thường Quyên có thế này mới cáo từ, trước khi đi còn nói với Chu thị rằng ở trong bếp còn ủ một nửa bình cháo bạc hà trên bếp.
Chu thị liên tục nói lời cảm ơn rồi tiễn Thường Quyên ra mãi ngoài cổng, sau đó mới cùng Chương Trình, Chương Hưng cùng đi vào phòng Chương Vân, Chương Vân lúc này đã có chút nơ màng tỉnh lại, nghe được động tĩnh liền nở mắt ra, thấy có người tiến vào phòng đó là Chương Trình, nhìn đến đại ca bỗng chốc liền tỉnh hẳn, trong đầu còn nhớ thương chuyện từ đường, vội vã muốn biết kết quả là cái gì, thật vất vả muốn ngồi dậy để hỏi đại ca vài câu.