Edit: Xíu
Mấy ngày này Chương Vân thường cùng lui tới chỗ giống nhau, sáng sớm đi ra ngoài cắt bèo tây, đến bờ sông Thanh Lĩnh tìm chỗ bèo tây tươi tốt, sau đó kéo từng tụm cây sang một bên, rồi lấy liềm trong giỏ ra xoay người cắt bỏ vào trong sọt.
Bờ sông Thanh Lĩnh có rất nhiều trẻ nhỏ đi ra cắt bèo tây về cho heo ăn, tất cả mọi người đều chui mình trong bụi cỏ để cắt bèo tây, có rất nhiều em nhỏ bị vùi lấp cao bằng nửa cây cỏ, cho nên nhiều khi chỉ có nghe thấy tiếng mà không thấy người đâu, có nhiều người hay cùng nhau lui tới nên rất thân, vì vậy nhiều chỗ đều có tiếng cười khúc khích, khanh khách giao hoà cùng với tiếng nói chuyện.
Mấy ngày nay Chương Vận ở trong bụi cỏ nên có gặp quen vài cô nương, hôm kia còn gặp Tú Hoa nhà Vương Đại Mậu, hai người liền kết bạn một đường nói nói cười cười cắt cỏ rau cho heo ăn, thời gian hẹn gặp nhau rất nhanh nên hôm nay lại đi đến, nhưng nàng nhìn xung quanh một vòng mà không thấy nàng ấy đâu.
Không thấy Tú Hoa đâu, Chương Vân tự vùi mình vào cắt cây bèo, chặt rễ cây bỏ ra ngoài rồi lấy phần thân cùi, lá bỏ trong sọt, sau đó kéo sọt sang một bên rồi tiếp tục cắt, chỉ trong chốc lát trên đầu Chương Vân toát ra một ít mồ hôi, hiện tại đã là những ngày mùa xuân khá lâu nên thời tiết càng ngày càng ấm hơn, trên người nàng lại đang mặc một chiếc áo khoác nặng và quần dài bằng vải bông, hơi di chuyển nhiều một chút thì sẽ bị đổ mồ hôi, nhưng nàng cũng không dám cởi áo khoác trong mùa này ra, vì sợ cảm lạnh trở lại.
Rau bèo tây cho heo trong giỏ càng ngày càng nhiều lên cao hơn, Chương Vân dừng tay liếc nhìn, đoán chừng cắt thêm một ít nữa là đủ cho heo con ăn rồi, nhìn sọt phía sau chất đầy rau bèo tây, trong lòng nghĩ, nếu có thể một lần cắt nhiều hơn một chút đem cất ủ đi thì tốt rồi, thức ăn ủ giữ trữ có mùi thơm, mềm mại nhiều nước, heo cực thích ăn, dinh dưỡng lại phong phú, heo ăn mập lên cũng mau, hơn nữa có thể bảo quản trong thời gian dài để được lâu, vào mùa đông dù có héo cũng không sợ heo không ăn, hồi còn nhỏ nàng ở quê, những gia đình nuôi heo đều mang rau cỏ đi ủ, giữ trữ làm thức ăn cho gia súc.
Thực ra, ngay từ ngày đầu đi cắt bèo tây cho heo Chương Vân đã có ý tưởng này rồi, nhưng lúc này mới bắt đầu mùa xuân, có rất nhiều công việc phải làm như tưới nước, bón phân, làm đất...tương đối bận rộn, mỗi ngày thấy ông nội và cha bận đến trời tối mò mới trở về nhà nên nàng cũng không muốn họ mệt thêm nữa, nghĩ vẫn là bản thân cố gắng chịu mệt thêm một tý, chờ qua gian đoạn bận rộn này thì sẽ nói cho cha với ông nội về việc có lợi của đào hầm giữ trữ thức ăn cho heo, gia súc.
Trong lòng đã có quyết định nên trên tay cũng không có chậm lại, chỉ một lát sau liền cắt được hơn nửa sọt, Chương Vân nhìn lại cũng không sai biệt lắm, chắc đủ rồi, vươn hai tay duỗi thẳng thắt lưng ra, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, bỏ liềm vào trong rổ, chuẩn bị đứng dậy trở về nhà. Bạ𝔫 có biết tra𝔫g truуệ𝔫 || Tr Umtruуệ𝔫.V𝑁 ||
Chương Vân đang ngồi xổm nửa người, chuẩn bị nhấc cái sọt đứng lên chợt nghe thấy trong bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng hét kêu lên:"Mãn Tử ca, Mãn Tử ca, ngươi có đi bắt tôm cá hay không?". Sau khi giọng nói vang lên, thì một cô nương từ trong bụi cỏ bước ra, vóc người mảnh khảnh, vóc người cùng nàng giống nhau, không cao lắm.
Chương Vân vừa nghe, da đầu có chút run lên, lúc này đây nàng có chút không muốn gặp Thường Mãn, thật đáng ghét, nàng đi về nhất định phải đi ra phía trước bụi cỏ này mới được, đang tính đi đường vòng thì lại nghe thấy giọng nói, chắc hẳn Thường Mãn ở ngay phía trước, nàng làm thế nào để đi qua đó được đây.
Trong lúc đang do dự, phía trước liền truyền đến giọng nói của Thường Mãn,"Là Linh Tử a, hôm nay ta vừa mới đến một lúc nhưng chưa có cá, mới chỉ có một ít tôm thôi".
Là Linh Tử, Chương Vân cũng biết cô nương này, là tiểu khuê nữ nhà Du Hải ở trong thôn, cha nàng có tiếng là người gan dạ, lớn mật, hơn mười tuổi liền đi ra khỏi thôn, sau vài năm thì cũng kiếm được một chút tài sản nhỏ, ban đầu gia đình ông nghèo đến mức không thể sống được trong một ngôi nhà bằng đất phôi, toàn gia già trẻ đều chen chúc trong hai gian phòng cỏ tranh chật hẹp, sau đó cha Du phát tài trở về liền xây nhà ngói mới tinh, còn mua hơn mười mẫu ruộng tốt, cưới một cô nương ở trên thị trấn về làm vợ, ở trong thôn cung được cho là nhân vật bươn chải thành công trong cuộc sống.
Nhớ đến chuyện nhà Du Linh, Chương Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, nhà nàng được coi là nhà giàu có, việc làm trong ruộng vườn đều mướn người làm công nhật, kia sao nàng lại đến đây hái bèo tây được. Chương Vân nhất thời có chút tò mò, liền ngồi xổm xuống thu mình vào trong bụi cỏ để Thường Mãn không nhìn thấy, hai mắt mở to xuyên thấu qua kẽ hở trong bụi cỏ nhìn ra ngoài.
"Có tôm à, thật tốt, ta rất thích ăn tôm". Giọng nói Du Linh vang lên, nghe rất thanh, ngọt ngào, rất là dễ nghe.
"Nếu ngươi thích, ta cho ngươi mấy con tôm này". Chương Vân vừa lui vào trong bụi cỏ, thì thấy Thường Mãn đi về phía bên này nói chuyện, trong tay còn mang theo một cái lưới tôm làm bằng trúc, đến trước mặt Linh Tử hỏi:"Ngươi cầm có một cái giỏ thôi sao? Cần kiếm một cái khác nữa để đựng".
"Không cần đâu Mãn Tử ca, hay ngươi theo ta trở về rồi ta sẽ trả lại giỏ tôm, cho ngươi lại đi bắt cá". Du Linh cười nói.
Thường Mãn có chút khó xử, lắc đầu nói:" Ta phải vội đi ra đồng gấp, nếu đến nhà ngươi, chỉ sợ không kịp". Nói đến đây, lại nghĩ nói tiếp,"Nếu không, đợi đến tối ta sẽ bảo Tiểu Thuý đưa đến nhà ngươi, nhà muội ấy cách nhà ngươi cũng gần".
Du Linh mày lá liễu hơi nhăn lại, đang muốn mở miệng nói thì Thường Mãn lại mỉm cười nói trước:"Cứ như vậy đi, ta đi bắt cá đây, nếu có nhiều sẽ cho thêm nhà ngươi hai con". Vừa nói chuyện, Thường Mãn vừa xách một chiếc lưới tôm đi về phía trước.
"Hừ, thật sự là một cái đầu cọc gỗ." Nhìn bóng dáng của Thường Mãn đi xa, Du Linh không khỏi dậm chân, hờn dỗi một tiếng, mặc dù giọng nói không lớn nhưng vẫn truyền vào tai của Chương Vân, sau một tiếng thở dài, Du Linh cũng chạy đi xa.
Lúc này những người chặn ở phía trước đều đã rời đi, Chương Vân mới thở ra, chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng lưng Du Linh, trong lòng hơi động, tâm tư của nàng ấy cũng đã đoán được phần nào.
Không nghĩ sẽ nhìn thấy qua cảnh tượng như thế này, Chương Vân không khỏi sững sờ một hồi, sau đó mới ngồi xổm người xuống, bưng sọt rau bèo tây lên đi về phía trước.
Chỉ cần đi qua bụi cỏ này sẽ đến con đường vòng dẫn về nhà, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi:"Vân nhi!".
Chương Vân không cần quay đầu lại cũng biết âm thanh giọng nói này là của Thường Mãn, trong lòng liền kêu không ổn, vội đi nhanh bước chân hơn, coi như cái gì cũng chưa nghe được.
Đáng tiếc tính toán của nàng không đạt được, Thường Mãn thấy nàng không quay đầu lại còn đi về phía trước, liền vội gọi lên, cũng hướng bên này đuổi theo,"Vân nhi, Vân nhi". Thường Mãn miệng gọi, chỉ chốc lát đã chạy đến bên cạnh Chương Vân.
"Vân nhi, sao càng kêu ngươi càng chạy vậy". Thường Mãn chạy đến bên người nàng liền mở miệng hỏi, Chương Vân lúc này không thể giả vờ là không nghe thấy được, chỉ có thể dừng bước chân lại cười nói:"Vừa đang suy nghĩ một số chuyện nên không chú ý nghe thấy".
"Ngươi tới đây cắt bèo tây cho heo ăn à". Thường Mãn đến một điểm cũng không để ý, nhếch miệng cười hỏi.
"Ừ, ngươi tới đây đánh cá à". Người ra hỏi, Chương Vân cũng không quan tâm lắm, chỉ đáp lại rồi hỏi lại một câu, nghe đến đây, cảm thấy không được tự nhiên, không được xấu hổ, hai mắt tránh đi không nhìn hắn, đảo mắt nhìn sang bên thấy trên tay hắn đang cầm lưới tôm.
Khi Chương Vân đi qua xem, tình cờ thấy có một con tôm trong lưới tôm khom người nhảy lên cao, điều này khiến Chương Vân nhìn không rõ, cảm giác nhìn rất giống tôm càng xanh, vừa lúc Chương Vân muốn cản thận nhìn kỹ thì con tôm lại rơi xuống rơi xuống lưới tôm mất.
"Đây là loại tôm gì?".Chương Vân theo bản năng bật thốt hỏi ra, lời vừa nói ra miệng đã hối hận rồi, giờ phút này nàng hẳn là nên tránh được thì tránh, nếu không nói được thì đừng nói, nên ít tiếp xúc với hắn hơn, vốn nói một tiếng là có việc phải về nhà gấp, kết quả bản thân lại lanh mồm lanh miệng hỏi như vậy, lại phải cùng hắn nói chuyện nhiều hơn rồi.
Khi Thường Mạn nghe nàng hỏi, trên mặt cười càng sâu hơn, chỉ tay vào trong lưới tôm cười nói:"Ta cũng không biết được là loại tôm gì, chỉ biết là Thanh Lĩnh Hà có loại tôm này rất nhiều, có đôi khi thời điểm vận khí tốt có thể bắt được rổ to, từ khi biết chuyện đến này thì loại tôm này đã có sẵn rồi, ông nội của ta nói rằng, loại tôm sông này đã có từ thời thế hệ của ông".
Thấy Thường Mãn thoải mái, cởi mở nói như vậy, trong lòng Chương Vân cảm thấy khó xử, cảm giác chân muốn đi, đã nghĩ sớm nên chờ hắn nói xong, nàng cười khan vài tiếng rồi mở miệng nói:"À, ta biết rồi, nương ta còn đang chờ về để cho heo ăn, ta đi trước đây". Vừa dứt lời, Chương Vân quay người lại chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
"Vân nhi, đợi chút, nếu ngươi thích có thể lấy mấy con tôm này cầm về đi ". Thường Mãn vừa nói xong liền chạy về phía trước hai bước, đứng trước mặt nàng.
"Không cần, ta không lấy rổ tôm, mang theo không dễ dàng." Chương Vân trong lòng không khỏi trợn tròn mắt, hắn thế nào đã quên con tôm này nói sẽ cho Du Linh, bất quá lời này không thể nói ra miệng, dù sao vừa rồi là nàng nhìn lén, nói ra không phải là lộ hại bản thân à.
"Không có việc gì, nếu không ta đưa ngươi trở về, chờ ngươi lấy rổ tôm rồi ta sẽ quay lại bắt cá". Thường Mãn hoàn toàn không cảm giác được điều gì khác lạ, bản thân cho là bị cự tuyệt nên cần khẩu đề nghị, Chương Vân sau khi nghe xong chủ cảm thấy lời này quen tai, ước chừng khoảng một phần tư giờ trước có một cô nương vừa nói với hắn lời này, lần này nàng có chút dở khóc dở cười, vội vàng xua tay nói:"Không cần, thực sự không cần, ta đi đây".
"Vậy nếu không, ta sẽ bỏ vào trong giỏ này cho ngươi". Thường Mãn thấy Chương Vân lại từ chối nữa, không còn cách nào khác, chỉ đành nói như vậy, sau khi nói xong liền cởi giỏ tôm cá bên hông ra, trực tiếp nhét giỏ vào tay Chương Vân, lúc này không đợi nàng từ chối, Thường Mãn liền nhanh chân chạy đi mất rồi.
Chương Vân ngơ ngác nhìn giỏ cá trong tay, nghe thấy tiếng tôm nhảy đập phốc phốc trong đó, trong lòng không biết là như thế nào, nhìn phía sau bóng lưng chạy trốn kia, nàng ngẩn ra một hồi, chỉ có thể xách một giỏ tôm nhỏ đi về.
Về đến nhà cởi sọt trên lưng xuống, Chương Vân mang giỏ cá vào phòng bếp, đem nó giao cho Chu thị, Chu thị vừa gánh nước trở về, trong tay đặt cái thùng rỗng, đòn gánh dựa vào vách tường, rồi vươn tay nhận lấy, hơi có chút kinh ngạc nhìn bên trong, ngẩng đầu hỏi: "Đây không phải là tôm sao, từ đâu mà có vậy?".
"Dạ, là tôm, vừa rồi con ở bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây, gặp Thường Mãn, hắn đưa cho". Chương Vân giọng nhẹ nhàng nói cho Chu thị nghe.
Trên mặt Chu thị xẹt thoáng qua một tia mất tự nhiên, tuy rằng lời đồn đại đã sớm không còn người nhắc tới nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái, có chút sợ hãi, nếu con gái và Thường Mãn lui tới nhiều thì lời đồn đại có phải lại nổi lên hay không.
Chu thị mặc dù có chút suy nghĩ trong lòng nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ cười nói: "Thường Mãn cũng thường xuyên bớt chút thời gian đi bắt tôm cá, đặc biệt là mấy năm trước, khi nương hắn mang thai Thường Phú, trong nhà không thể thường được ăn thịt lợn, thịt gà, hắn đã nghĩ ra cách bắt tôm bắt cá, mặc dù so với thịt thì kém hơn nhưng cũng có thể bồi bổ thân mình, lúc đó nương Thường Mãn ăn không ít tôm cá đâu". Chu thị một bên đem tôm trong giỏ đổ ra thùng nước, một bên kể lại chuyện cũ.
Chương Vân nghe Chu thị nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ người nông thôn chú ý ăn thịt, cảm thấy tôm cá so với thịt gia cầm như gà, vịt, heo, ăn không có vị cũng không no, trong ngày thường rất ít ăn tôm cá, thật sự khi không có đồ ăn mới ăn tôm cá, ngẫm lại thật hiểu biết hạn hẹp. Giá trị dinh dưỡng và mùi vị của tôm cá không thua gì thịt, chỉ có hơn chứ không có kém, nhất là khi đang mang thai, ăn nhiều cá thì đứa nhỏ sẽ thông minh hơn một chút, nương Thường Mãn đúng là đánh bậy đánh bạ mà lại trúng đồ rất tốt.
Trong lòng Chương Vân thầm nghĩ như vậy liền bước tới thùng gỗ, ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong, cẩn thận nhìn kỹ lại mới biết là mình không nhìn lầm, trong thùng đích xác thực là tôm càng xanh.
Nhìn đám tôm càng xanh sống động này, Chương Vân không khỏi thích thú, không hiểu sao trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nghĩ ra được một cách hay.