Edit: Xíu
Chỉ một lúc sau thì Chương Trình đã quay lại, khi đi đến còn lấy một ít bùn dập tắt đống lửa, sau đó mới cầm cây đuốc cùng bọn Chương Vân đi sang bên kia.
Thấy Chương Trình đi tới, Thường Quyên vội lôi kéo Chương Vân đi về phía trước bước nhanh hơn, Chương Hưng đi theo phía sau bọn họ, còn Chương Trình thì đi cuối cùng, cầm ngọn đuốc chiếu sáng, miệng không quên dặn dò:”Các ngươi đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân, đừng bước xuống mương”.
Thường Quyên miệng đáp lại, nhưng dưới chân nàng không có giảm tốc độ, Chương Vân bị nàng kéo cũng tự nhiên cũng chậm không xong, chỉ có thể tận lực chú ý nhìn dưới chân, một đường đi theo Thường Quyên.
Mảnh đất của nhà Thường Quyên nối liền một chỗ với nhà Thường Thiết Mộc và Thường Thiết Lực, đó là khi ba huynh đệ ra ở riêng thì cha nương đã chia cho họ như vậy, ba huynh đệ Thường gia được chia hơn hai mươi mấy mẫu, cách ruộng đất nhà Chương Vân cũng không xa, vì vậy đi khoảng chừng thời gian hai nén hương là tới.
“Minh ca, Lượng tử ca, Mãn tử ca, các ngươi xem muội mang ai đến này”. Còn chưa đi đến mảnh đất của Thường gia mà Thường Quyên đã cao giọng hét lên, mấy huynh đệ Thường gia đều quay đầu lại, giơ ngọn đuốc lên hướng về phía bọn họ.
“Trình Tử, các ngươi cũng đi bắt chuột đồng sao?” Thường Minh đang đứng trên bờ ruộng, lúc này nhìn thấy bọn Trình Tử liền cười hỏi.
“Ừm, chúng ta cũng làm một ít cái bẫy cung giáp, lúc này còn chưa có thấy bẫy được con nào đâu”. Chương Trình đáp lại, phía dưới chân cũng bước nhanh hơn, bọn họ liền đi về hướng đám người Thường Minh.
Chương Vân vừa nghe đến có cả Thường Mãn, dưới chân như đổ chì, nhưng bị Thường Quyên lôi kéo, nàng cũng lùi lại không được, cho nên chỉ có thể đi theo, nghĩ nhiều người như vậy hẳn se không có chuyện gì.
Thường Mãn, Thường Lượng đang đứng ở dưới đất, lúc này mới dừng tay lại, nhìn về phía họ, Thường Minh giơ cao ngọn đuốc trong tay, chiếu sáng Thường Mãn, Thường Lượng, lúc này Thường Mãn vừa ngẩng đầu, ánh lửa liền phản chiếu trong đôi mắt, con ngươi, sáng lấp lánh như đồng tử, toát ra ngọn lửa đỏ rực như đang thiêu đốt.
Đôi mắt lóe sáng này đang trực tiếp đối diện với ánh mắt của Chương Vân, đột nhiên cảm thấy ngọn lửa dường như truyền đến người nàng, một luồng nhiệt nóng trào lên từ cổ nàng, tai nàng như ù đi, Chương Vân sửng sốt, hai mắt liền cụp xuống, tránh đi tầm mắt của hắn.
Ngay khi ánh mắt cúi xuống, Chương Vân liền âm thầm hít thở mấy hơi, cố gắng điều chỉnh hơi thở một chút, mới có thể bình tĩnh trở lại. Hai người cũng chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Thường Mãn tiếp tục cúi đầu bắt chuột đồng.
Chương Trình nhìn bọn họ bắt chuột đồng, liền hứng thú tiến lên sát vài bước, cầm đuốc chiếu vào mặt đất, cẩn thận nhìn kỹ, Chương Hưng đương nhiên sẽ không tụt lại phía sau, hắn hướng về phía sát bên người đại ca của mình, Thường Quyên nhìn thấy Chương Vân đứng bất động, liền kéo một phen, đem nàng cùng đi về phía trước.
Chương Vân không muốn bản thân bị quấy rầy, suy nghĩ nhiều, liền đem tâm tư bản thân tập trung vào việc bắt chuột đồng, cũng rướn nửa người mình lên nhìn xem bọn họ bắt chuột đồng như thế nào.
Vừa khéo lúc này Thường Minh đi tới một cái hố đất, chỉ vào cái hố đất, miệng kêu to: “Mau, mau tới đây, có một cái ở đây.”
Thường Minh hét lên, Thường Lượng trong tay đang cầm một cái thùng múc nước và một cái cuốc vội bước tới, đặt cái thùng xuống, dùng cuốc xới những đám cỏ dại và rễ cỏ già xung quanh hố hai hoặc ba lần, rồi vội vã đem cuốc đặt xuống, nhấc thùng nước lên một tay giữ đáy thùng nghiêng đổ thẳng nước bên trong xuống hố đất, mà Thường Mãn người ở bên cạnh, đã tiến đến đem lưới tôm trong tay của mình ngay lập tức bao phủ lỗ đất lại.
Động tác của cả hai rất nhanh, phối hợp ăn ý, ngay khi lưới đầy tôm đặt xuống thì trong động liền phát ra tiếng kêu xèo xèo sắc nhọt, đó là tiếng kêu sợ hãi của con chuột đồng bị nước cuốn trôi.
Lúc này, Thường Mãn quay đầy tay nhấc lưới tôm, bỏ hết vọt vào lưới tôm, nước đổ vào lỗ gần hết lại đổ ngược vào lưới tôm, còn lưới tôm thì lúc này không khác gì cái ki xúc rác, tất cả mọi thứ đều trôi vào, những con chuột đồng bên trong bỗng chốc không thể thoát ra khỏi được, chỉ có thể kêu vùng vẫy trong nước.
Thường Mãn hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội bò ra, vừa đứng dậy liền nhanh chóng kéo lưới tôm tiến về phía một thùng gỗ khác bên cạnh Thường Minh, thùng gỗ này được che lại bằng một tấm ván gỗ. Khi lưới tôm đến gần, Thường Minh đột nhiên nhấc tấm ván gỗ lên, Thường Mãn đem lưới tôm trong tay lật úp ngược lại, bên trong chuột với nước cùng nhau đổ vào thùng, rồi lập tức đậy ván gỗ bên trên lại, chuột đồng ở trong thùng nước lại không đi ra được, không bao lâu nữa sẽ chết đuối ở trong nước.
Chuỗi hành động này đều thực hiện một cách lưu loát trong một lần, mấy huynh đệ Thường gia làm việc rất ăn ý, bọn Chương Vân đi đến đấy có một hồi mà họ đã diệt được ba lỗ chuột, khiến cho ba huynh muội Chương gia rất kinh ngạc, ba người đầu nhỏ chạm trán vào nhau thì thầm, đều nói biện pháp của họ rất tốt, ổn định, chính xác, mạnh mẽ, hiệu quả hơn so với cung giáp bọn họ dùng. Với phương pháp này, lũ chuột đồng muốn chạy trốn cũng không trốn được, muốn tránh cũng tránh không xong, chỉ phải nhận lấy số phận bị chết.
“Thế nào, lợi hại không”. Thường Quyên nhìn thấy ba huynh muội Chương gia đang xì xào nói chuyện, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, thán phục, không khỏi mỉm cười tự hào.
“Phương pháp này ai nghĩ ra vậy, với phương pháp tốt như vậy, sau này chúng ta không phải lo lắng về việc không bắt được chuột đồng nữa.” Chương Trình cảm thấy rất lợi hại, vì vậy vội quay qua hỏi Thường Quyên, cũng không sợ bị mất mặt.
“Đây là Mãn tử ca nghĩ ra đấy, vừa vặn ca ấy có võng tôm, cho nên đêm nay liền nghĩ thử xem, không nghĩ tới nó thực sự rất tốt”. Thường Quyên cười hì hì trả lời, Chương Trình, Chương Hưng, Chương Vân vừa nghe xong, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Thường Mãn.
Trước khi ba huynh muội nhà Chương đến, huynh đệ Thường gia đã bắt được rất nhiều chuột đồng rồi, lúc này họ lại tìm kiếm khắp các bờ ruộng một lần nữa mà không tìm thấy một lỗ mới, cho nên họ liền dừng lại, đặt cái cuốc và cái thùng thu lại rồi chuẩn bị đi lên bờ ruộng.
Lúc này, Thường Minh nhấc tấm ván phủ trên thùng gỗ lên, cầm đuốc chiếu vào bên trong thì thấy hàng chục con chuột nổi trên mặt nước, tất cả đều cứng đơ, bất động, có vẻ như đã chết hẳn nên liền vớt ra khỏi thùng nước, bỏ xuống đất, chuẩn bị đem chuột đồng bỏ vào ruộng lúa mì cùng với nước thải, để cho chúng thối rữa tự nhiên, là có thể biến thành phân bón.
Chương Vân liếc mắt nhìn qua, thì thấy Thường Minh đã gần như nghiêng lật đổ cả thùng cả nước với chuột ra, vội hét lên:”Chuột đồng không cần đổ bỏ đi”.
Chương Vân hét lên một tiếng, động tác trên tay Thường Minh liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng,”Thật đáng tiếng nếu đổ bỏ chuột đồng, chúng ta có thể mổ bụng, nướng cháy lên, hương vị ăn ngon lắm”. Nhớ năm đó khi nàng đi du lịch ở Phúc Kiến, thì đã được ăn qua bữa tiệc chuột đồng ở nhà hàng, hương vị đó quả thật rất ngon, theo hướng dẫn viên du lịch nói thì giá trị dinh dưỡng của chuột đồng khá cao, dân gian Lĩnh Nam vẫn còn lưu truyền’ăn nhất thử, làm tam kê’, huyện Ninh Hoa có đặc sản chính đó là chuột đồng khô, rất nổi tiếng ở miền nam Phúc Kiến.
Chương Vân trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối nên buột miệng nói ra, vừa nói ra sẽ bị người ta phản ứng lại, chuyện này nếu nói ở thời hiện đại thì không có việc gì, người hiện đại không ngạc nhiên khi nghe nói chuyện lạ, còn ăn chuột đồng cũng chẳng là gì cả, nhưng ở thời cổ đại thì khác, chuột đồng trong tâm trí họ, là loài gây hại, cả ngày dấu mình trong động ở nơi dơ bẩn, thế nào có thể bỏ vào miệng ăn được, lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngây ngốc ra.
Tiếc rằng lúc Chương Vân phản ứng lại thì đã quá muộn, lời nói như bát nước đổ đi, không thu lại được, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, liếc mắt nhìn mọi người có mặt ở đây, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái xa lạ nhìn nàng, cái này thật tốt lắm, nàng nên giải thích thế nào đây, bản thân cũng không nghĩ ra được cái gì để nói chống đỡ nữa.
Chương Vân chỉ cảm thấy đầu đau âm ỉ, còn không biết nên mở miệng nói như thế nào, thì đột nhiên có người giành trước mở miệng, “Đây là sự thật, chuột đồng ăn rất ngon.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đảo mắt nhìn về phía Thường Mãn đang nói lời này, dưới ánh mắt của mọi người, Thường Mãn bước tới, cầm lấy thùng gỗ trong tay Thường Minh, lắc lắc với mọi người, nói: “Nếu không tin các người thử xem”.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía Thường Mãn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Chương Vân, bọn họ không biết có nên tin chuyện này hay không.
“Mãn tử ca, ca lúc nào đã ăn qua chuột đồng, mà biết được nó ăn ngon?”. Trong mấy người, vẫn là Thường Quyên có đầu óc linh hoạt nhất, bỗng chốc liền hỏi ra điểm mấu chốt, nàng vừa hỏi như vây, mấy người còn lại đều gật đầu tán thành, cảm thấy Thường Mãn không có khả năng ăn qua chuột đồng, làm sao có thể biết được nó có ngon hay không.
“Thôn chúng ta không có người ăn, không có nghĩa là người ở thôn khác không ăn, hồi nhỏ khi ta đến nhà bà ngoại, bà dì của ta đã nói rằng chuột đồng ăn rất ngon”. Thường Mãn nói một cách nghiêm túc.
“Bà gì à? Có phải là bà gì sống ở thôn phía sau Thanh Truân Lĩnh không, mấy năm này không thấy bà, hình như đã mất rồi thì phải”. Thường Minh dù sao tuổi cũng lớn hơn một chút, cũng biết được một ít thân thích trong nhà, thân thích nhà mẹ đẻ nương Thường Mãn cũng biết vài người, người bà dì mà hắn nhắc đến, hồi nhỏ cũng có tới trong thôn, hắn đã gặp qua mấy lần, nhưng nhiều năm gần đây không thấy đi lại, nghe người ta nói đã mất được mấy năm rồi.
“Ừ, hiện tại đã mất rồi, những lời này là thời điểm lúc đó bà có nói qua, bà bảo bà ăn thấy ngon, chuột đồng có thể ăn được, các ngươi nếu lo lắng thì sau khi nướng cháy xong, ta sẽ là người đầu tiên ăn nó”. Thường Mãn thấy bọn họ còn đang lo lắng, liền lấy bản thân ra thử nghiệm cho bọn họ chính mắt nhìn một cái, có như vậy họ mới yên tâm được.
Đã nói như vậy rồi, mấy người có mặt ở đây cũng có chút tin tưởng, Thường Minh nói: “Ngươi đã nói như vậy, thì chúng ta cầm về nấu thử xem.”
“Ngươi không cần cầm về nấu, vừa vặn chúng ta đều ở đây, trực tiếp mổ bụng ra, đốt lửa nướng ăn, ăn như vậy ngon hơn.” Chương Vân nghĩ, chuột đồng nhà mình còn chưa bắt được, ban đêm vừa không có việc gì làm, vừa vặn nướng chuột đồng ăn, hơn nữa nàng cũng sợ sau khi bọn họ cầm về không dám nấu ăn thử, cuối cùng là bỏ đi, như vậy thật lãng phí, còn không bằng ở đây mổ bụng bỏ lục phủ ngũ tạng đi, nấu ăn vào trong bụng mới là tốt nhất.
Với lời đề nghị của Chương Vân, mấy người có mặt ở đây đều miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Chương Vân vội vàng chạy tới muốn cầm lấy thùng gỗ trong tay Thường Mãn, “Vậy thì để ta đi mổ bụng, đại ca, các ngươi đi kiếm ít củi về để đốt lửa”.
Sau khi Chương Vân mở miệng phân phó xong thì Chương Trình, Thường Minh, Thường Lượng bắt đầu chuyển động, ào ào xoay người đi tìm củi, Chương Vân chạy đến trước mặt Thường Mãn vươn tay ra, Thường Mãn liền đưa thùng gỗ cho nàng.
Chương Vân cầm lấy thùng gỗ, lúc xoay người vừa khéo đã nhìn thấy Thường Mãn, hắn hơi nghiêng đầu sang một bên, thở dài ra một hơi, cả người như thả lỏng, động tác lơ đãng này khiến nàng hiểu ngay lập tức, Thường Mãn căn bản không biết chuột đồng có ăn được hay không, đây là hắn nói dối để thay nàng nói lỡ lời, che giấu đi lại.
Hắn tin tưởng mình như vậy, cư nhiên lại dám nói là người ăn đầu tiên, không sợ chuột đồng ăn không được, đến lúc đó sẽ có hậu quả như thế nào đây?. Chương Vân trong đầu yên lặng nghĩ, nhìn qua bên sườn mặt của Thường Mãn, chỉ nhìn thoáng qua một cái chớp mắt rồi thu ánh mắt lại, xoay người sải bước trên bờ ruộng.