Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 7:




Edit: Xíu
Chu Lai Thuỷ vừa nói xong, người trong phòng đều ngẩn ra năm rồi chưa từng có loại giá này,bông vải loại một, loại hai luôn có, không mang theo bông vải chưa tách hạt so với năm vừa rồi cao hơn hai trăm văn tiền nhưng có được bao nhiêu người nông dân trồng bông có thể giao bông loại thượng đẳng, mà không mang theo kèm bông vải chưa tách hạt, vậy mất bao nhiêu công phu mới được.
"Triều đình, các quan cũng quá rồi, năm rồi cũng không có thu loại giá này, đây không phải là muốn đè chết không cho dân chúng ta sống sao ". Chu Dân lúc này cũng không có tâm tư uống rượu, đặt bát rượu xuống liền mắng lên.
Trần thị nghe xong lời này liền phát hoảng, vội đứng dậy đi đến bàn nhà chính la lên:" Ngươi ngại sống lâu à, cẩn thận bị người khác nghe được liền đem ngươi đi báo quan đó".
"Phi, có bản lĩnh thì đi báo đi, bọn họ cùng phe với quan, mấy năm nay sống thiếu đạo đức ai cũng thấy được, đè ép người dân chúng ta nếu không phải như vậy vùng huyện chúng ta đâu khổ như vậy ". Chu Dân lên tiếng phản kháng, một bụng tức phun ra ngoài.
Trần thị là nữ nhân trong nhà, biết không nói được chồng của mình chỉ có thể cầu cha mẹ chồng, " Cha, nương người nhìn cái tính bướng bỉnh của chàng, muốn bảo chàng nói nhỏ một chút, ngược lại còn nói to hơn chỉ sợ người khác không nghe thấy vậy ".
"Lão đại con bớt tranh cãi đi, người dân chúng ta có mắng cũng vô dụng, triều đình quan phủ đã nói như vậy rồi, trước mắt nghĩ ra nên làm cái gì đi". Đều nói hoạ từ miệng mà ra, Lí thị vội trách cứ vài câu cố đè xuống tính nóng giận của con trai.
Chuyện này vừa nói ra không khí náo nhiệt trong nhà lúc đầu không còn, hai huynh đệ Chu Sơn, Chu Bình cũng đặt bát rượu xuống, không có tâm tư uống rượu, người một nhà ngồi vây quanh bàn đầy rượu và thức ăn nhưng không có ai động đũa, mải lo nghĩ biện pháp.
Chương Vân ngồi bàn này không khí cũng không tốt, các mợ cũng nhỏ giọng thảo luận biện pháp, chợt nghe một bên Trương thị nói:" Nhà chúng ta người nhiều, ngày đêm không ngừng hái, hái hai ba ngày cũng không xong, thực ra không còn cách khác bông giá thấp cũng phải giao lên, nhiều bông vải như vậy dù huy động cả nhà đi hái cũng làm không xong."
Mã thị ngồi bên cạnh nghe xong liền nói:" Nếu không chúng ta xuất tiền công mướn người đến hái, trông thôn các bà có tuổi nếu có tiền công thì khẳng định vẫn đi làm".
" Lúc này trong thôn nhà ai mà không vội, bông vải hái xong rồi còn phải chạy đi thu hoạch lúa mạch, có bao nhiêu người trong gia đình có thể đến làm cho mình được, lại nói nhiều bông vải thế này thì tính tiền công lên mất một số tiền lớn, khấu trừ tiền mướn người làm chúng ta giao nộp bông thượng hạng mà không mang theo bông mang tử, không chừng còn mệt hơn". Trần thị liên tục lắc đầu, thấy Mã thị còn trẻ còn chưa hiểu chuyện này nên coi như không rõ.
Nghe chị dâu nhắc tới điểm này, Mã thị cũng cảm thấy biện pháp này không được, bởi vậy đại gia đình đều buồn rượi, xem bên bàn kia phụ tử con cái cũng không tìm được biện pháp thích hợp.
Nhà chính nhất thời mây mù sương đen, chỉ có Chương Vân trong lòng cùng mọi người không giống nhau, nàng nghĩ thầm lúc này hái bông đểu là thủ công cổ đại không có dụng cụ chuyên môn hái bông vải, nàng nhớ rõ thời điểm trước kia tham quan bảo tàng nông nghiệp đã gặp qua dụng cụ, nhưng nhìn người trong nhà không một ai nhắc đến, chẳng nhẽ nàng xuyên không đến triều đại không có.
Bởi vậy Chương Vân liền do dự, sợ làm cái khác người, trong lòng mâu thuẫn song không nhẫn tâm nhìn người nhà khó khăn nên nàng nhỏ giọng mở miệng," Ông ngoại, cậu chẳng lẽ không có dụng cụ chuyên hái bông sao?".
Chương Vân giọng nói nhỏ nhẹ, bất quá trong nhà chính yên tĩnh nên nghe rõ ràng, Chu Lai Thuỷ cùng mấy huynh đệ Chu gia nhìn lại, Chu Lai Thuỷ thở dài nói:" Năm rồi nghe tú tài trong thôn có nhắc qua nói trong thôn trên kinh thành hình như có dụng cụ, lão cũng chỉ nghe nói chưa thấy qua, loại quý giá này ở vùng chúng ta nào có".
"Đúng vậy, chúng ta ở trong thôn cũng không có mấy việc đi ra ngoài, người cùng lứa cũng ở chỗ này nên có thứ gì tốt cũng không biết, cái này rất bất tiện". Tam cữu nhỏ tuổi hơn không khỏi có chút cảm khái, chỉ cảm thấy đời người cũng chưa ra bên ngoài, quanh quẩn ở địa phương này quả thật khó phát triển, nhưng hắn cũng không có ý tưởng, bản thân cũng không giỏi giang nên cũng không có tiền đồ lớn.
Chương Vân nghe xong lời mọi người nói trong lòng liền vui vẻ, chỉ cần không phải nàng phát minh thì không thành vấn đề, liền cười nói:" Ông ngoại, cậu, mọi người đừng phát sầu, dụng cụ hái bông con đã thấy, mọi người có thể theo lời con nói rồi làm thử xem".
Lời này vừa nói xong mọi người trong nhà chính trừng mắt to nhìn Chương Vân, sau một hồi thất thần, vẫn là tam cữu Chu Bình phản ứng nhanh đi lại vội vã hỏi:" Vân nhi con đã gặp qua? Các ngươi ở thôn kia chỉ có vài hộ trông bông vải, ta cho tới bây giờ chưa gặp qua người nào dùng qua?".
Chương Vân đã sớm nghĩ cách nên liền không nhanh không chậm nói:" Cũng không phải người trong thôn chúng cháu dùng qua, là mấy năm trước có hương nhân bên ngoài đi qua đường chính của thôn, lúc đó cháu chơi đùa ở ngoài bắt gặp người nọ nói qua mấy câu, hắn mang theo dụng cụ hái bông, chính miệng họ đã nói với cháu, chắc không sai đâu."
Đem lời này nói ra, trong lòng Chương Vân thật ra có chút khẩn trương, không biết người trong nhà có nghi ngờ hay không, không khỏi nín thở mở to mắt chớp nhìn mọi người trong nhà.
Người Chu gia cũng không nghi ngờ Chương Vân cái gì, chỉ là nàng còn nhỏ lại thấy qua có một lần, làm cho mọi người trong lòng không nỡ, có chút bán tính bán nghi, nhất thời không có người nào mở miệng tỏ thái độ, trầm mặc một lúc lâu vẫn là Chu Dân mở miệng trước, " Cha, bất luận là thật hay không chúng ta cũng không ngại thử xem, tệ nhất là vô dụng, cũng không có tổn thất gì lớn".
"Được đó cha nó, nếu không chúng ta cứ thử xem đi ". Lí thị ở bên nói vô, Chu Lai Thuỷ thấy vợ và con đều đồng ý thử xem, liền vỗ một tiếng lên bàn nói:" Được, vậy thử xem, lão đại con lên núi tha cây trở về, Vân nhi, cháu nói cách làm cho ông ngoại, để ta tự làm xem sao".
Chu Lai Thuỷ như vậy phân phó xong, hôm đó cơm nước xong xuôi, các cô nương trong nhà vây quanh bên người Chương Vân tò mò hỏi đông hỏi tây, mợ cùng bà ngoại cao hứng bên miệng, giúp nàng thu thập chỗ ở, nhường nàng cùng Chu Lan một giường, còn lấy chăn bông mới cho nàng dùng, sắp xếp ổn thoả mới thôi.
Hôm sau Chương Vân vừa dậy thì đại cữu Chu Dân đã lên núi chặt cây đưa về để sau nha, rồi cùng hai đệ Chu Sơn, Chu Bình mang theo người nhà mình xuống ruộng thu hoạch bông vải, buổi tối hôm qua có nghe Chu Lan nói đến, bông vải nhà mình còn phải mất hai, ba ngày mới hái xong.
"Vân nhi, trên bếp có bánh ngô, đồ ăn hôm qua còn lại cũng đã hâm nóng, cháu nhanh đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi". Lí thị ở trong bếp làm xong đồ ăn sáng đi ra, vội vàng đem thức ăn cho gà ăn, vừa vặn thấy Chương Vân từ trong phòng đi ra vội lên tiếng.
Chương Vân lên tiếng, bưng bồn rửa mặt của Chu Lan, cùng khăn bố đi đến bên giếng nước, múc nước lên rửa mặt thì thấy Lí thị xách bồn thức ăn ra chuồng cho heo ăn.
"Bà ngoại, để cháu giúp bà." Chương Vân thấy Lí thị lo trong lo ngoài, Chu Lan cũng đứng lên bắt đầu dọn dẹp trong sân, đem phân gà, phân chó trên đất đều quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị để phơi bông vải, chỉ có mình nàng là nhàn rỗi nên cũng khá ngượng ngùng.
Lí thị thấy Chương Vân đi tới vội vẫy tay nói:"Không có việc gì, cháu nhanh đi phòng bếp ăn đi, chờ cháu ăn xong bà phải mang ra ngoài ruộng cho cậu mợ ngươi ăn, bà đi ra thay cho ông ngoại cháu trở về, đợi ông trở về, cháu cùng ông ngoại xem xét cẩn thận cho tốt làm dụng cụ hái bông, đó mới là việc quan trọng."
Chương Vân vừa nghe thấy thời giờ không còn sớm, cũng không trì hoãn nữa, liền đi vào phòng bếp ăn sáng.
Ăn được một nửa thì Chu Lan bước vào, đem ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người ngồi vừa ăn xong thấy Lí thị xách thùng không tiến vào vội rửa sạch tay rồi đem đồ ăn bỏ trong bát, Chu Lan giúp đỡ bỏ bát đồ ăn vào trong giỏ trúc lát mang đi, Lí thị một bên vừa ăn xong lấy vài cái bát, đũa mang theo giỏ trúc đồ ăn đi ra ruộng.
Những người khác đều ăn ở ngoài ruộng bông, trong nhà cũng chỉ có Chu Lan,Chương Vân rất nhanh rửa sạch hai cái bát, lau khô tay đi lên nhà chính lấy gánh bông vải tháo dây thừng ra đổ xuống sân phơi.
Chương Vân vội giúp một tay, lấy một gánh bông vải đổ ra sân, nàng cũng học theo Chu Lan đem bông vải dính chùm lấy nhau đưa tay cài ra cho đều để phơi cho tốt.
Bông vải quả thật rất nhiều, đầy toàn sân từ trước đến sau, trên các sào trúc, các đòn gánh đều là bông vải.
Chu Lan cùng Chương Vân đem đòn gánh bông vải phía sau lấy ra thì Chu Lai Thuỷ đã về, thấy Chương Vân vội hỏi:" Vân nhi ở đây để Lan nhi làm đi, cháu đi theo ông ngoại đem cái kia nói rõ cho ông ngoại nghe". Vừa nói vừa lấy đòn gánh bông vải trên tay Chương Vân đem ra phía trước nhà rồi phân phó cho Chu Lan làm.
Chu Lai Thuỷ nắm tay Chương Vân đi qua bên ngoài phòng bếp, cây lấy trên núi về để bên ngoài ở đây, xoay người đi vào bếp lấy dụng cụ dao, cưa, bào để chặt cây.
Ở trong trí nhớ Chương Vân ông ngoại mặc dù không có đi theo học sư phụ, ngày thường cũng hay vọc đồ gỗ nên tay nghề mộc cũng không tệ. Nàng thấy tay ông ngoại lưu loát, nhanh gọn nhẹ đem chắt từng khúc, cành cây rồi bào trơn dễ dàng.
Lúc này nàng cũng bớt chút thời gian chạy tới giúp đỡ Chu Lan một phen, đợi đến khi ông ngoại gọi nàng đến xem thấy các tấm ván gỗ, trục đều bào tốt, nàng mới không chạy đi chạy lại, ngồi một bên người ông ngoại nhớ lại dụng cụ thu hoạch bông có hình dáng như thế nào rồi nói ra chi tiết cho ông ngoại biết rồi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.