Edit: Xíu
Nương tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là nhìn ra được cái gì rồi? Nghe xong câu hỏi của Chu thị, trong lòng Chương Vân khẽ động, ổn định tinh thần lại bình tĩnh nói:"Nương, không phải như thế, con chỉ muốn ở lại thêm hai năm để giúp đỡ gia đình một thời gian thôi".
Chu thị thấy con gái nói vậy, cũng để trong lòng không nghi ngờ gì nữa, gật đầu nói: "Nương biết rồi." Sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi Chu thị khép cửa lại, Chương Vân liền thở phào nhẹ nhõm ngồi ở trên giường, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi nương nói ra, còn có vẻ mặt kích động của Thường Mãn, trong lòng lại rối tung cả lên, chính nàng cũng không hiểu rõ ràng, đối với hắn đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cảm giác trong lòng càng hoang mang, rối bời, buồn chán, nên đơn giản là dừng suy nghĩ của mình lại, đứng dậy đi vào bếp giúp Chu thị làm việc nhà.
Chương Vân một lòng suy nghĩ, đừng vì chuyện riêng của bản thân mà làm ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của đại ca, nhưng cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng.
Đến chiều tối, lúc Chương Trình trở về, Chu thị lại đi tìm hắn, nói cho hắn biết ý tứ của Chương Vân, rồi cũng hỏi hắn nghĩ gì về cọc hôn sự này?.
Chương Trình rầu rĩ suy nghĩ một lúc, muội muội đã từ chối cọc hôn sự này rồi, còn để hắn cưới con gái nhà người ta nữa thì thật xấu hổ, vì vậy nên vẫn từ chối.
Chu thị sau khi hỏi qua và đã biết được suy nghĩ của con trai, con gái rồi, mặc dù trong lòng cảm thấy đáng tiếc, nhưng vẫn làm theo ý của các con, sau đó cùng thương lượng với Chương Hữu Khánh, ngày hôm sau liền tự mình đích thân đi đến nhà Lí gia đem của hôn sự này từ chối.
Việc hôn sự này bị từ chối, hai gia đình tồn tại có chút khúc mắc, đặc biệt là Phong Tử, kể từ chuyến đi giúp đào mương rãnh thả cá dưới ruộng ở Bách Đường thôn, trong lòng liền bắt đầu nghĩ đến Chương Vân, thật không dễ dàng gì lấy hết can đảm mở miệng nói chuyện với nương nhờ nàng đến cầu hôn, lại không nghĩ tới sẽ bị từ chối, cả trái tim bỗng chốc rơi xuống vực sâu, rồi giận dỗi, một thời gian dài không xuất hiện trước mặt hai huynh muội Chương gia nữa.
Loại tình huống này không tránh khỏi xấu hổ, cũng may không có nhiều người biết chuyện, nên không có lan tràn ra bên ngoài, hơn nữa qua vài ngày nữa người trong thôn sẽ bắt đầu bận rộn, đã đến thời điểm xuống ao bùn thu hoạch cành lá hương bồ, vì thế không có thời gian rảnh rỗi để lo việc khác.
Khi đến ngày thu hoạch, lí chính lại tập hợp những trai tráng lao động mạnh trong thôn, cũng giống hư lúc trồng, chia mọi người thành nhiều nhóm khác nhau, như vậy thì tất cả các ao đều có người làm.
Bây giờ đã gần sang tháng bảy, việc ngoài đồng ruộng lúc này tương đối rảnh rỗi cho nên gia đình nào cũng có thể rút ra được nhiều sức lao động, trong lúc nhất thời quanh bờ ao một đoàn người đàn ông lớn nhỏ tụ tập lại, xắn ống quần lên cao lội xuống ao, tuy rằng tay chân bận rộn nhưng miệng cũng không quên tán gẫu chuyện phiếm, nhóm bọn trẻ nhỏ cũng vây quanh bờ ao chơi đùa, vì thế quanh cảnh quả thật rất náo nhiệt.
Nhà Chương gia có Chương Hữu Khánh và Chương Trình đi qua, còn Chương Liên Căn một mình lo liệu việc ngoài đồng ruộng.
Sáng sớm hôm nay, hai cha con Chương Hữu Khánh, Chương Trình cầm liềm ra cửa, còn Chương Vân giúp đỡ Chu thị nấu bữa sáng, ăn sáng xong liền xung phong đưa đồ đi xuống ao.
Chương Vân tìm kiếm mấy cái ao, cuối cùng cũng thấy Chương Hữu Khánh và Chương Trình ở cái ao phía tây của thôn, lúc đi qua bên đường đã có vài người ngồi trên bờ ao ăn sáng, nàng liền chạy nhanh bước chân đi tới: " Cha, đại ca, lên ăn sáng đi".
Hai cha con đang vùi đầu trong ao bùn cắt cành lá hương bồ, lúc nghe thấy tiếng gọi, vội đứng thẳng người nhìn sang, thì thấy Chương Vân xách giỏ trúc đi tới, cho nên hai người liền rửa sạch tay trong ao rồi đi lên bờ.
Đến bờ ao, Chương Vân đặt rổ tre sang một bên, lấy cái niêu đất bên trong ra, múc cháo ngô ra bát lần lượt đưa cho cha và đại ca, sau đó lấy ra mấy cái bánh bao gói đã hấp chín bọc trong vải bố đưa ra cho họ ăn cùng cháo.
Hai cha con khoanh chân ngồi xuống, cầm lấy bát cháo cùng bánh bao ăn, Chương Vân mỉm cười đem niêu đất bỏ lại vào trong rổ, sau đó quay đầu nhìn về phía ao bùn.
Lúc này đã là giữa mùa hè, lá sen trong ao đã mọc lên khỏi mặt nước, trải ra gần như che gần hết mặt ao, chỉ còn lại nơi cây hương bồ mọc um tùm là chưa bị lá sen che mất.
Lá sen xanh ngọc xếp chồng lên nhau, điểm xuyến ở giữa là những bông hoa sen phấn hồng, với cánh hoa nở rộ nghiêng ra đang đong đưa theo ngọn gió thổi vi vu ngang qua, cảnh sắc tươi đẹp trước mắt làm cho người ta cảm thấy thư thái, thoải mái, yêu thích ngắm nhìn mãi không thôi.
Chương Vân khẽ híp mắt, thoải mái nhìn ao xanh tươi, nhìn một hồi, nàng liền chuyển ánh mắt sang một bên thì thấy tốp ba tốp năm người dân trong thôn đang đứng ở trong ao bùn, cúi người cắt cành lá hương bồ.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút Chương Vân đã cảm thấy có gì đó không ổn, nàng nhớ được từng xem cảnh thu hoạch trên TV, hơn nữa còn có lời giải thích rằng khi thu hoạch nên thu hoạch dọc theo mặt phẳng của cành lá hương bồ để tránh cho lúc cắt hái sẽ giẫm nát lên chồi cỏ non bên dưới.
Vừa mới liếc mắt nhìn xung quanh, đã thấy mọi người đứng tuỳ ý trong ao, căn bản không có theo đường lối, e rằng chồi cỏ non bên dưới đã bị giẫm lên rất nhiều, như vậy sẽ là đã ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của lứa sau.
Nghĩ đến đây,Chương Vân khẽ nhíu lông mày lại, liền ghé vào lỗ tai của Chương Trình nói nhỏ:"Đại ca, khi cắt cành lá hương bồ phải cẩn thận chú ý đừng giẫm hết lên chồi cỏ non phía dưới nha, nếu mà giẫm nát hết đi thì lứa sau sản lượng cắt được cành lá hương bồ sẽ giảm đó".
Chương Trình nghe thấy, hóa ra vẫn còn điều cần chú ý, vì vậy chiếc đũa trên tay ngừng lại, nhìn sang bên Chương Vân: "Nhưng chồi cỏ non sinh trưởng bên dưới, lại không thể nhìn thấy được, làm sao để cẩn thận tránh được?".
"Đại ca cẩn thận nhìn kỹ xem, cành lá hương bồ một bên phát triển tương đối bằng phẳng, nếu đứng xuôi theo hướng này thì sẽ không thể giẫm lên chồi cỏ." Chương Vân nhỏ giọng nói ra cho Chương Trình biết.
"Ta hiểu rồi, để ta đi nói cho mọi người biết".
Chương Trình nghe xong liền nói.
"Đại ca, ca đi nói chuyện đi." Chương Vân lại nhẹ nhàng nói, nàng không muốn quá nổi bật, với nàng cũng không tốt lắm, tốt nhất cứ để mọi chuyện cho đại ca ra mặt giải quyết, có công lao gì đều thuộc về hắn, như vậy nàng chỉ cần trốn sau lưng là được.
Chương Trình cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, nhanh chóng ăn xong bánh bao cùng cháo ngô vào bụng, lấy mu bàn tay lau miệng, rồi đứng dậy đi xuống ao.
Khi bước xuống ao bước đến bên cạnh những người dân đang làm việc, Chương Trình liền đem sự việc này nói rõ cho mọi người được biết, ban đầu họ đều đứng lộn xộn nên đã có vài người bắt đầu phối hợp, tất cả đều làm theo như lời hắn nói, đứng xuôi theo một mặt, mà những người khác sau khi ăn sáng xong, người truyền ta, ta truyền người, nên đều biết chuyện, đều cắt đứt theo phương thức đứng này.
Chương Hữu Khánh ăn sáng xong đang chuẩn bị xuống ao, Chương Vân vội vàng ngăn lại, kéo sang một bên dặn dò chuyện này, "Cha, con sợ những người dân trong các ao khác đều đứng lộn xộn, không bằng cha đi một chuyến đi, đem việc này nói cho mọi người được biết, kẻo cho những ao khác sau này cành lá hương bồ phát triển không đồng đều".
"Được rồi, ta đi ngay." Chương Hữu Khánh thấy tất cả mọi người trong ao đã thay đổi vị trí, lập tức đồng ý, xoay người đi sang các ao khác.
Chương Vân thu dọn bát đũa, bưng rổ tre lên đi trở về, mới vừa đi ra được vài bước, thì phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Vân nhi".
Chương Vân dừng bước chân một chút, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy là Thường Mãn.
Lúc này có rất nhiều người đang làm việc trong ao, Trường Mãn cũng không dám đi đến quá gần, vì vậy hai bên ngăn cách khoảng cách hơi xa, mà cũng không chần chừ, thấy nàng quay đầu lại liền mở miệng nói:"Vân nhi, về chuyện Phong Tử, ngươi đã từ chối chưa?".
Thường Mãn không dám lớn tiếng, vì vậy giọng hơi trầm thấp nhưng Chương Vân vẫn nghe rõ, vội nhìn xung quanh phát hiện không có ai chú ý, mới yên tâm hơn, nàng cũng không dám nán lại lâu quá, vì thế lập tức trả lời:"Nương ta đã đi từ chối rồi, ngươi....không cần lo lắng nữa".
Nói xong, Chương Vân liền quay đầu rời đi.
Những lời này khiến cho tảng đá trong lòng của Thường Mãn một chút rơi xuống đất, thấy Chương Vân bước nhanh rời đi, hắn rất muốn hỏi thêm vài câu rồi cùng nàng nói chuyện, nhưng lúc này có rất nhiều người ở đây, hắn không thể làm như vậy, khỏi phải sinh ra những lời đàm tiếu không tốt, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi một hồi, Thường Mãn lưu luyến không rời quay người lại, đang định xuống ao cắt cành lá hương bồ, đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Mãn tử, đến ăn điểm tâm đi."
Thường Mãn quay đầu lại nhìn, thì thấy Thiệu thị cầm giỏ tre đi tới, nhưng hắn ngạc nhiên hơn là Du Linh cũng đi theo Thiệu thị cùng tới.
Dư Linh lúc này mới hơi sững sờ, dừng bước chân lại nhìn về phía Chương Vân đang đi, Thiệu thị đi bước phía trước mới phát hiện nàng không có đi theo kịp, quay đầu lại nói: " Linh tử, cháu đã đi cùng thím một quãng đường như vậy, thím lúc này cũng đến nơi rồi, cháu có việc gì cần làm thì làm đi, không cần đi với thím nữa đâu".
Du Linh lúc này mới tỉnh táo lại, đi vài bước đến bên người Thiệu thị:"Thím, không có việc gì đâu, cháu chính là tới đây xem cảnh náo nhiệt trong ao mà thôi, đợi lát nữa cháu sẽ trở về cùng thím luôn".
Thiệu thị cười gật đầu, đi đến chỗ Thường Mãn, còn Du Linh cũng cùng đi theo sau.
Thường Mãn vội đi qua, cầm lấy rổ tre trong tay Thiệu thị, đặt rổ sang một bên, khoanh chân ngồi xuống lấy đồ trong rổ ra, thản nhiên nói:"Linh tử, sao ngươi lại đến đây, bọn ca ca ngươi ở cái ao phía đông của thôn, ngươi muốn tìm bọn họ thì có thể đi sang bên kia".
Khi Du Linh vừa đi qua, nhìn thấy Thường Mãn đứng yên ngây ngốc nhìn bóng lưng của Chương Vân, trong lòng đã không thoải mái rồi, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, hiển nhiên là đối với bản thân nàng không để ý, càng thêm hờn dỗi, sẵng giọng nói:"Ta không thể đi đến đây cùng thím sao, chẳng lẽ bên đây chỉ cho người khác tới, nên ta không được phép tới".
Nói xong còn liếc mắt nhìn về phía Chương Vân rời đi.
"Linh tử, nói gì mà tự nhiên có thể đến, nhưng mà người nhà ngươi không ở bên đây, nên đến cũng không có việc gì".
Thường Mãn không nhận ra Du Linh có điểm không thích hợp, chỉ cầm bát cháo lên ăn, nói vài câu.
Du Linh lúc này càng tức giận hơn, nhưng nàng lại xấu hổ nói rõ ra, chỉ biết dậm chân tự hờn dỗi, Thiệu thị đứng ở một bên nhìn, liền phát hiện ra điểm cho đến không vạch trần, chỉ có thể nói lời hoà giải:"Linh tử thấy thím đi một mình nên liền đi cùng đến đây, đúng là áo bống tri kỷ a, ta thật sự hâm mộ gia đình có con gái, không giống như gia đình ta chỉ có hai tên tiểu tử, nên không hiểu được điều này chút nào".
Thường Mãn nghe xong không để tâm, cười ha ha, một tay cầm bát cháo, một tay cầm bánh nướng lên ăn, cũng không nói gì với Du Linh.
Ban đầu, Du Linh nhìn thấy Thiệu thi đi ngang qua sân nhà mình, nên đột nhiên nảy ra ý tưởng, nghĩ rằng hẳn mình đưa đồ ăn sáng cho Thường Mãn, vì thế liền lẻn ra ngoài sân, đuổi theo Thiệu thị, nói rằng tiện đường đi cùng đến ao xem cảnh náo nhiệt, vừa vặn đi cùng nàng một đoạn, nào đâu biết rằng, đến đây mình ôm phải một bụng tức giận, không chờ đến khi Thường Mãn ăn sáng xong, liền nói một tiếng với Thiệu thị rồi giận dỗi quay người bỏ chạy.
Đối với điều này, Thường Mãn hồn nhiên không biết gì, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng Du Linh rời đi rồi tiếp tục ăn sáng.
Chỉ có Thiệu thị mới có thể hiểu được một ít tâm tư của Du Linh, cho nên liền nhìn xem phương hướng nàng rời đi một lúc.