Edit: Xíu
Kể từ lần trước nói câu đó với Thường Mãn ở bên bờ sông Thanh Lĩnh lần, trong lòng của Chương Vân đã trở nên thoải mái hơn một chút.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mồng mười, trước một ngày, cả gia đình đã bàn bạc xong, Chương Hữu Khánh sẽ mang theo Chương Trình, Chương Vân đi chợ trên trấn bán thử đồ dùng đan bện bằng cành lá hương bồ thử xem sao.
Sáng sớm ngày mồng mười, khi trời vừa hừng sáng, nhà họ Chương đều đã thức dậy, sau khi ăn xong bữa sáng do Chu thị chuẩn bị, ba cha con cùng nhau đi ra ngoài.
Năm trước khi bán dầu trà và đậu phụ mốc thối ở chợ nhiều ngày, người Chương gia xem như đã quen thuộc, sau khi đi từ trăm dặm đường thuyền đến thị trấn thì họ đi thẳng vào chợ luôn.
Lúc này thời tiết nóng bức, vì vậy mới sáng sớm mà chợ đã đông người rồi, khi ba người bọn họ đến chợ đã có nhiều sạp hàng dựng sẵn, nên mọi người cũng không dâm trì hoãn nữa, vội tìm một vạt đất trống rồi đặt đòn gánh xuống, lấy tất cả các sản phẩm làm bằng cành lá hương bồ đan bện sắp đặt bày biện ra trên mặt đất.
Lần này đến đây, người Chương gia chỉ ôm tâm lý thử nghiệm, không có kế hoạch định sẽ bán bao nhiêu, nhưng lại không ngờ được, việc buôn bán lại ế ẩm như vậy, cho dù Chương Vân có cố gắng giới thiệu thu hút khách hàng đến đâu thì mọi người chỉ đến nhìn xem, không có người thực sự bỏ tiền ra mua, kết quả cả một ngày trời chỉ bán được hai mươi ba văn tiền, tổng cộng bán được năm cái lớn nhỏ.
Người Chương không ai ngờ rằng đợt bán hàng đầu tiên lại ảm đạm đến vậy, đợi đến khi mặt trời đã ngả về phía tây, chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi vội vã trở về.
Ba người trong lòng có chút rầu rĩ không vui, dọc theo đường đi mọi người cũng không nói gì nhiều, lúc đặt chân tới bên ngoài sân trong nhà thì mặt trời đã lặn, trên bầu trời chỉ còn dư lại có một tia sáng mờ.
Chương Hữu Khánh và Chương Trình vác đòn gánh đi vào trong sân, Chương Vân đi theo phía sau.
Chu thị đã sớm đợi sẵn ở ngoài phòng bếp, khi thấy ba cha con bước vào, vội vàng chạy tới chào đón, vốn muốn hỏi một chút bán hàng như thế nào, nhưng liếc mắt nhìn một cái thì thây trên đòn gánh treo dụng cụ cành lá hương bồ gần như giống lúc sáng trước khi đi ra ngoài, nên lập tức hiểu ra.
"Cha bọn nhỏ, mau cất đồ rồi tẩy rửa tay chân xong đi ăn cơm chiều tối".
Chu thị mặc dù trong lòng biết rõ nhưng không mở miệng hỏi, mà chuyển sang việc khác, vươn tay tiếp nhận đòn gánh trên vai Chương Hữu Khánh, giúp đỡ đem cất đồ đạc vào nhà chính, sau đó Chương Trình cũng đi theo vào nhà chính đặt đồ xuống.
Mọi người tâm trạng đều không tốt, nên không ai nói nhiều, cùng nhau đi vào phòng bếp, rửa tay xong Chu thị đi vào bưng đồ ăn lên nhà chính, cả nhà ngồi xuống ăn cơm tối.
Trên bàn ăn, Chương Liên Căn hỏi lên vài câu, sau khi nhận được câu trả lời cũng không hỏi thêm gì nữa, cơ nước xong xuôi, Chu thị thu dọn bát đũa, còn những người khác Chương gia đi ra ngoài sân ngồi.
Ở vùng nông thôn cổ đại không có điều hoà, quạt điện, nên sau khi ăn tối xong vào đêm mùa hè, về cơ bản, mọi người sẽ ra sân ngồi nghỉ, hóng mát, nói chuyện một lúc, chờ đến khi trời tối sẽ quay trở về phòng đi ngủ, người nhà Chương gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Vào đến sân, mọi người kéo băng ghế ra đặt ngồi trước sảnh, tay cầm quạt hương bồ quạt gió, thỉnh thoảng đuổi bắt một vài con muỗi, nghe tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái, tiếng ve kêu thoang thoảng từ xa truyền đến.
Chương Vân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này bầu trời cũng đã tối sầm lại, một màu xám xanh đục ngầu, các vì sao chiếu rọi nhẹ, gần một canh giờ nữa là bầu trời sẽ hoàn toàn tối đen.
Sau khi Chương Liên Căn ngồi xuống, vẫn như trước hút một điếu thuốc, sau hai lần hút xoành xoạch, thì ngồi xuống bên cạnh người Chương Hữu Khánh nói chuyện.
"Đại Khánh, hôm nay việc buôn bán kém như vậy, chỉ sợ những thứ này sau này sẽ khó bán chạy được".
Chương Liên Căn đối với dụng cụ làm bằng cành lá hương bồ thực sự không lạc quan lắm, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Chương Hữu Khánh không phải là người làm ăn buôn bán, nên đối với việc này thực sự không hiểu biết cho lắm, vì thế thấp giọng nói:" Cha, hôm nay mơi là ngày đầu tiên, chúng ta không cần lo lắng, có lẽ qua mấy ngày nữa bán được nhiều hơn không chừng".
Chương Liên Căn nhíu mày, khẽ lắc đầu: "Ngươi nói, chúng ta cũng nên phải nghĩ cách khác, nếu không sau không bán được, thì có thể tìm được một chút đường lui".
Lời nói này vừa dứt, Chương Trình và Chương Hưng ngồi ở một bên quay sang nhìn Chương Vân, trong nhà, cũng chỉ có Chương Vân là người có nhiều ý tưởng nhất, nói đến tìm cách, tự nhiên người đầu tiên nghĩ đến chính là nàng.
Chương Vân liếc mắt nhìn đại ca mình, sau đó nhìn sang, lại thấy ngay cả Chương Hữu Khánh và Chương Liên Căn cũng không biết từ khi nào, đã đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Thành thật mà nói, Chương Vân đã nghĩ tới, nếu bán ở chợ không được, thì phải tìm cách gì để tiêu thụ, nhưng nàng cũng chỉ có một ý tưởng, đó là tìm đến các kho hàng khác nhau để phân phối hàng hoá, nếu không hoạt động không được, hiện giờ nàng vẫn chưa tìm được ra cách khả thi nhất.
"Ông nội, cha, đại ca, trong lòng con đã có biện pháp, nhưng không chắc chắn, mà để con cẩn thận nghĩ lại một chút, chúng ta mới ngày đầu bán, chưa cần phải gấp gáp tìm con đường khác, hay chờ đến ngày họp chợ sau ngày mười lăm, hai mươi, lại đem đi chợ bán, xem có thể buôn bán được khởi sắc hay không, nếu không được thì tính toán làm cách khác".
Ý tưởng trong lòng Chương Vân cũng chỉ mới là hình thức thô sơ, nếu thực sự muốn đi theo con đường này thù phải chút thời gian ra nghiên cứu kỹ các bước, cho nên mấy ngày này vẫn phải chạy đi chợ bán như thường.
Trước khi xác định được con đường, hướng đi mới, người Chương gia cũng chỉ có thể đi một bước tính thêm một bước, mấy người ở trong sân hàn huyên một hồi, chờ sau khi Chu thị dọn dẹp xong thì màn đêm đã buông xuống, mọi người liền tản ra đi về phòng nằm ngủ.
Trừ bỏ phiên chợ mỗi ngày cuối năm, thì chợ phiên đều đặn năm ngày một lần, ngày hôm sau người nhà Chương không còn phải đi chợ nữa nên đàn ông già trẻ lớn bé vẫn như thường, mang theo nông cụ xuống ra đồng xuống ruộng làm việc, còn Chu thị và Chương Vân bận rộn việc trong nhà.
Sau khi hai mẹ con ăn sáng xong, Chu thị xách giỏ đi ra đồng, Chương Vân đang chuẩn bị đi ra mảnh đất trồng rau, mới vừa bước ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu lên thì thấy Thường Quyên đang từ bên ngoài bước vào sân.
Từ sau ngày ấy trên cánh đồng lúa mì, Thường Quyên đã nhiều ngày rồi chưa đến đây, lúc này nhìn thấy nàng, Chương Vân tất nhiên là rất vui, vội vàng đi qua, gọi:"Tiểu Quyên ".
Thường Quyên đứng đó không nhúc nhích, đầu hơi cúi xuống, nhìn có chút mất tự nhiên, khi nhìn thấy Chương Vân đến gần liền lén nhìn trộm nàng một chút, thì thây trên mặt nàng đang tươi cười, tâm tình trong lòng lúc này mới thả lỏng, kéo tay nàng:"Vân nhi, lần trước ta nói hơi nặng lời, ngươi đừng để trong lòng nhé".
Chương Vân vội vàng lắc đầu, nàng biết Thường Quyên là vì tốt cho nàng, chỉ có những người bạn chân chính mới thực sự lo lắng, hận không thể mắng cho ngươi tỉnh lại, điều này trong lòng nàng biết tất cả, nên tất nhiên sẽ không trách mắng Thường Quyên rồi,"Ta cho tới bây giờ chưa từng giận ngươi, ngược lại là ngươi, không cần phải để trong lòng mới đúng".
"Ừ ".
Sau khi nghe lời này xong, Thường Quyên thở ra, trên mặt liền lộ ra nụ cười, khôi phục lại trạng thái tinh thần thường ngày,"Vậy thì hai chúng ta, ai cũng đừng nhớ lại chuyện lần trước nữa".
Chương Vân mỉm cười gật đầu, Thường Quyên vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, đột nhiên xoay người kéo nàng ra khỏi sân, Chương Vân bấy ngờ không kịp phòng bị nên loạng choạng suýt ngã, may mà Thường Quyên giúp nàng một tay nếu không đã ngã xoài ra mặt đất rồi.
"Sao lại đột ngột chạy ra ngoài, là có chuyện gì à?".
Chương Vân vừa đứng ổn định gót chân, liền cao giọng hỏi.
Thường Quyên hé miệng vụng trộm cười, nhưng không có trả lời nàng, vẫn kéo tay nàng chạy ra ngoài, Chương Vân chỉ có thể chạy đi theo.
Thấy Thường Quyên không trả lời, Chương Vân vừa chạy vừa hỏi lại, nhưng Thường Quyên chỉ đáp: "Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi đi theo ta đến nơi chẳng phải là sẽ biết sao".
Ban đầu vốn nghĩ rằng Thường Quyên là muốn kéo s mình đi vào trong thôn, lại không nghĩ rằng, nàng vòng qua hàng rào ngoài sân, chạy thẳng đến núi Thanh Truân Lĩnh.
Đến chân núi Thanh Truân Lĩnh, Thường Quyên vẫn chưa dừng bước, tiếp tục lôi kéo nàng chạy lên trên, chạy tới chạy lui một hồi, nàng mới nhìn ra là Thường Quyên muốn đưa nàng đến chỗ gian nhà cỏ tranh.
Chương Vân chỉ nghĩ là nàng muốn đến gian nhà cỏ tranh chơi, cho nên liền phối hợp chạy đến bên kia, hai người vừa vòng qua một bụi cây, phía trước liền xuất hiện một khoảng đất trống, và nhà cỏ tranh.
Tuy nhiên, sau khi vòng đi qua bụi cây, cái nhìn đầu tiên của Chương Vân không phải là gian nhà cỏ tranh mà là Thường Mãn đang đứng trước gian nhà cỏ tranh.
Chương Vân dừng bước một chút, quay đầu nhìn Thường Quyên, thấy trên mặt nàng cười trộm, liền biết rằng, nàng ấy đã biết chuyện gì đã xảy ra giữa mình và Thường Mãn.
Vì vậy, Chương Vân ngược lại cúi đầu, lần trước đi tới phòng cỏ tranh, chính mình nói thông suốt, nhờ Thường Quyên chuyển lời để từ chối Thường Mãn, mà lúc này lại hoàn toàn thay đổi, nên mới khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ.
"Vân nhi".Chương Vân vẫn còn xấu hổ, Thường Mãn nhìn thấy nàng, vội vàng chạy đến gọi một tiếng.
Chương Vân nhất thời đỏ mặt, cúi đầu không trả lời, Thường Quyên tự nhiên có mắt nhìn, vội vàng rút tay ra khỏi vòng tay Chương Vân:"Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta đi lên núi nhìn một lát, xem có thể hái được ít quả dại hay không".
Nói xong liền chui qua lùm cây, nhanh chóng chạy đi.
Khi Chương Vân nghe được Thường Quyên nói như vậy, theo bản năng muốn bắt lấy tay nàng ấy không cho chạy trốn, khỏi chỉ còn lại hai người, không biết làm như thế nào đứng cùng chỗ như thế nào mới tốt, chỉ tiếc là động tác của nàng không nhanh bằng Thường Quyên, chờ nàng đưa tay ra thì người đã chạy mất rồi.
Đột nhiên, trong khoảng đất trống chỉ còn lại hai người Chương Vân và Thường Mãn, Chương Vân không khỏi có chút xoắn xuýt, cổ, sau tai không khỏi đỏ bừng lên.
Thường Mãn cũng không bước tới, chỉ đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Chương Vân, cảm giác cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dạng nàng như thế này, nàng phi thường thẹn thùng đáng yêu, chỉ cần nhìn như vậy, tim trong lòng của hắn liền đập dữ dội đến nỗi khiến bản thân không thể không cảm thấy khẩn trương, miệng mấp máy, còn lòng bàn tay thì đã đổ mồ hôi.
"Ta không phải là nói.....!Chờ ta nghĩ rõ ràng đã rồi sao".
Đứng đối diện nhau ở chỗ này không ai lên tiếng, chỉ cảm thấy bầu không khí càng thêm ái muội, cho nên Chương Vân đành phải lên tiếng trước.
Thường Mãn nghe vậy vội vươn thẳng hai tay ra, gấp giọng nói:"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là đến ép buộc ngươi, ta chính là có việc muốn cùng ngươi thương lượng".
Thường Mãn sợ nàng hiểu lầm, cảm thấy bản thân là chờ không được, muốn bức ép nàng đưa ra quyết định, nên lật đật mở miệng giải thích.
Chương Vân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn sốt ruột, lòng bàn tay hướng thẳng đến trên người hắn, không ngờ tới chính mình nói một câu lại làm cho hắn biến thành cái dạng như thế này, vội nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta không có ý trách cứ ngươi đâu.
"
Nghe xong câu này, Thường Mãn mới nhẹ nhàng thở ra, lấy tay lau mồ hôi túa bủa trên trán, trong đầu thầm nghĩ, lúc trước khi Chương Vân không để ý đến, hắn đã kìm nén lại một tâm sự, chỉ muốn cho nàng hiểu được tâm ý của bản thân, lúc này ngược lại đến rồi, thì bản thân lại lo được lo mất, sợ làm một cái gì đó không tốt, sẽ chọc cho nàng tức giận, rồi hai người lại quay trở về trạng thái như trước kia.
Thường Mãn trong lòng đang nghĩ ngợi, Chương Vân mở miệng hỏi: "Ngươi tìm ta, là có chuyện gì muốn thương lượng sao?"
Chương Vân vừa nhắc tới, Thường Mãn mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này, vội vàng trả lời: "Ta ngày hôm qua nghe nói ngươi cùng cha ngươi, còn có Trình Tử đưa hàng đan bện rổ sọt giày đi bán, nên ta rất quan tâm, đứng ngay cửa thôn chờ các ngươi trở về, mà từ xa đã nhìn thấy dường như không bán được nhiều, có phải bán không tốt hay không?".
"Ừ." Chương Vân gật đầu, nhắc đến chuyện này, trong lòng nàng liền có chút phiền muộn.
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt nàng dần dần phai nhạt, Thường Mãn vội vàng nói: "Vân nhi, ngươi đừng lo lắng, ta đã có cách, ta sẽ nói cho ngươi nghe, nghe thử xem có được hay không."