Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 91:




Edit: Xíu
Ngày hôm sau, Chương Vân sáng sớm đã thức dậy, đi vào phòng bếp đốt lửa lò, bắt đầu làm bánh nướng, cũng chuẩn bị nướng thêm một ít, để cho Chương Trình và Thường Mãn mang theo ăn ở trên đường.
Chương Vân sợ đại ca không vui nên thừa dịp hắn chưa vào bếp liền lấy một ít gói cất đi, còn dùng bao khác gói lại một phần riêng cho đại ca ăn.
"Vân nhi, sao con dậy sớm vậy, con ở đây làm gì đó?" Khi sắc trời có chút tờ mờ sáng, Chu thị thức dậy đi vào phòng bếp, thì thấy con gái đang ở trong bếp bận rộn với bếp lò, vì thế liền đi lên phía trước hỏi.
"Nương, con đang làm bánh nướng áp chảo, để cho đại ca đi ăn trên đường." Chương Vân lật mặt bánh trong tay, miệng trả lời.
Chu thị nghe vậy muốn đến giúp đỡ, Chương Vân vội vàng nói: "Con ở đây làm gần xong rồi, nương, người không cần phải giúp đỡ đâu."
Đợi đến khi bánh nướng xong, thì trong nồi cháo ngô bên cạnh đã sôi lăn tăn, lúc này già trẻ lớn bé Chương gia đều đã thức dậy, thấy bữa sáng đã nấu chín, liền rửa mặt súc miệng.
Sau khi ăn sáng xong, Chương Liên Căn cùng Chương Hữu Khánh ra đồng xuống ruộng làm việc, còn Chương Vân tiễn đưa Chương Trình ra ngoài.
Hai huynh muội cùng nhau đi đến cửa thôn, ở nửa đường gặp Thường Mãn.
Vừa nhìn thấy Thường Mãn, Chương Trình liền thấy không thoải mái, quay đầu sang một bên không nhìn hắn, Chương Vân liền đưa đồ dùng đan bện cành lá hương bồ trói bằng dây thừng trên tay cho hắn.
Đây là cái của nhà nàng, hôm qua đã thương lượng với Thường Mãn, đưa nó đi Thường Châu để xem cửa hàng ông chú có bán được hay không.
Thường Mãn nhận lấy, hai mắt nhìn thật kỹ Chương Vân, dù sao chuyến này đi cũng phải mất ba đến năm ngày, cho nên trong lòng hắn thật đúng là luyến tiếc không được thấy nàng.
Nhìn thấy Thường Mãn nhìn chằm chằm chính mình như vậy, Chương Vân có chút xấu hổ, liếc nhìn đại ca một cái, thấy hắn không có nhìn ở đây, liền vội vàng lấy ra cái túi vải giấu ở trong tay nhanh chóng nhét vào tay hắn.
Thường Mãn sửng sốt, trên tay khẽ bóp nhéo, cảm thấy bên trong là đồ ăn, nhất thời nghĩ đến Chương Vân đặc biệt chuẩn bị riệng đồ ăn cho mình, trong lòng liền thấy vui vẻ, trên mặt lập tức nở nụ cười, cất bao vải vào túi bỏ vào trong người.
"Đừng lề mề nữa, đi thôi." Chương Trình lúc này có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại thúc giục Thường Mãn, cũng nhìn Chương Vân nói:" Muội mau trở về đi, đừng đứng ở đây nữa".
Chương Vân sao không hiểu được ý của đại ca mình, vội vàng gật đầu:"Trên đường cẩn thận một chút".
Sau đó xoay người đi trở về, lúc xoay người, hướng mắt nhìn về phía Thường Mãn, trong lòng cũng hy vọng hắn hết thảy đều mạnh khoẻ, bình an trở về.
Thường Mãn nhìn theo bóng lưng rời đi của Chương Vân, Chương Trình ở bên cạnh nhìn thấy rất không vui, thô lỗ nói: "Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi." Thường Mãn lúc này mới quay người lại, hai người cùng nhau khiêng đòn gánh nặng, hướng trăm dặm đường đi bộ.
Sau khi Chương Trình và Thường Mãn rời đi, vào ngày mười lăm, hai cha con Chương Vân cùng Chương Hữu Khánh đi chợ trên trấn, lần này so với lần trước tốt hơn một chút, sau một ngày bán được năm mươi văn tiền, nhưng nhìn chung mà nói, vấn đề tiêu thụ cũng không tốt lắm.
Ở chợ không dễ bán, Chương Trình và Thường Mãn không nhanh như vậy có tin tức, sau ngày mười lăm, Chương Vân nhớ tới tôm cá ở ruộng bên Bách Đường thôn, sáng sớm hôm nay, Chương Vân cầm theo bánh hoa trà với bao nhỏ con giun đất hôm qua đào được, hẹn gặp Thường Quyên, cả hai cùng nhau đi đến Bách Đường thôn.
Cả hai trên đường cười nói, vừa đi đến cửa thôn đã nhìn thấy Hồng Thành từ xa, quay lưng đi về phía họ, bên cạnh còn có một người đi theo, trên lưng cõng một ông già.
"Tiểu đại phu." Chương Vân lớn tiếng gọi, Hồng Thành quay đầu lại nhìn.
"Chương cô nương, Thường cô nương." Khi Hồng Thành nhìn thấy các nàng Chương Vân, liền chào hỏi, nhưng dưới chân cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước, lúc này Chương Vân, Thường Quyên đã chạy nhanh đi lên.
Hồng Thành có chút xấu hổ nói: "Chương cô nương, thật xin lỗi, ông lão này bị thương ở chân, ta phải đưa về băng bó, vậy nên ta đi trước một bước." Miệng nói chuyện, chân bước tăng tốc.
Chương Vân đi theo, ánh mắt nhìn về phía dưới chân ông lão, sau đó nhìn Hồng Thành mang theo hòm thuốc, vội vàng nói: "Tiểu đại phu, nhà ngươi cách nơi này khá xa, sao không tới nhà ta, kẽo làm chậm trễ vết thương".
Hồng Thành đột nhiên dừng lại, thiếu niên cong người cõng ông lão cũng dừng lại, "Như vậy tốt nhất, chỉ là làm phiền đến Chương cô nương mà thôi."
"Đừng khách sáo như vậy, mau đi theo ta." Chương Vân xoay người đi về phía nhà mình, Hồng Thành, Thường Quyên bọn họ đi theo sau.
Khi nhóm người đến gần sông Thanh Lĩnh Hà, Thường Quyên luôn luôn đi theo, bất chợt nhìn chàng thiếu niên cõng ông lão trên người, thất hắn ta đầu quấn khăn bố, mặc một thân áo dài thư sinh,lúc này vẻ mặt đỏ lên, cảm thấy không còn sức lực, sợ không chịu nổi nữa, trong lòng không khỏi xoắn xuýt lên, lớn tiếng nói:"Ngươi cõng không được, vẫn là để ta cõng cho".
Vừa dứt lời, Thường Quyên không chần chừ được mà bước tới, vòng tay ôm cổ ông lão, đẩy người thanh niên sang một bên, ngay ngắn cõng ông lão trên lưng, sải bước đi về phía nhà của Chương Vân
Chàng trai trẻ không ngờ lại xuất hiện cảnh như vậy, hắn bị Thường Quyên đẩy về phía trước loạng choạng mấy cáu, chờ đến khi ổn định bước chân lại thì Thường Quyên đã đi lên được một đoạn đường rồi, nên lúc này hắn chỉ có đi theo sau, lúc này trên mặt càng lúc càng đỏ, bên gáy ẩn ẩn nổi lên gân xanh.
Thường Quyên ngày thường đã quen với sự hoang dã, sức lực cũng không thua kém gì một người con trai bình thường, trên lưng cõng ông lão đi nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát sau đã đến bên ngoài sân hàng rào nhà họ Chương.
Chương Vân chạy nhanh lên, dẫn họ vào nhà chính, Chu thị vừa từ ở mảnh đất trồng rau phía sau ra, thấy tình cảnh này cũng vội đu theo vào.
"Vân nhi, đây là có chuyện gì vậy?" Chu thị vội hỏi.
"Thím, ông lão này bị thương ở chân, vừa rồi tình cờ gặp được Chương cô nương, nói là mang về nhà băng bó nên cháu liền đi theo lại đây, thật sự là làm phiền thím rồi".
Hồng Thành trên đường bước nhanh vào nhà chính, vội mở miệng giải thích.
"Ôi, tiểu đại phu, sao lại nói lời này, dù sao cũng là giúp đỡ người, có việc gì dùng thì hãy nói cho ta biết, không cần phải khách sáo đâu".
Chu thị luôn là một người nhiệt tình, nhìn thấy chuyện này, nào có không hiểu được đạo lý, liền mở miệng nói Hồng Thành không cần e ngại.
Hồng Thành lúc này cũng không có thời gian mà khách sáo, liền gật đầu, bảo Thường Quyên đặt nhẹ ông lão trên băng ghế, ngồi xổm xuống, đặt hộp thuốc xuống đất.
"Chương cô nương, sư phụ ta lúc này hẳn là ở phía tây của thôn, phiền toái cô nương đi gọi một tiếng." Hồng Thành sợ vạn nhất bản thân chữa không được, nói qua một tiếng với sư phụ thì đến lúc đó cũng sẽ không làm chậm trễ vết thương.
Chương Vân nghe vậy vội vàng đồng ý, đang chuẩn bị chạy ra ngoài, thì Chu thị tiếp lời:"Vẫn là để ta đi cho, trong thôn ta tương đối quen thuộc hơn, cho nên rất nhanh có thể tìm thấy Lâm đại phu ".
Chương Vân nghĩ lại cũng đúng nên nhường cho Chu thị đi.
Chu thị vừa đi ra ngoài, nghĩ đến việc sư phụ sắp đến, Hồng Thành cảm thấy yên tâm rất nhiều, hít sâu một hơi, mở hộp thuốc ra, bắt đầu quan sát vết thương.
Hồng Thành trong lòng không có bao nhiêu tự tin, không khỏi dè dặt cẩn thận, hành động cũng có chút do dự, vẻ mặt này, tất cả những biểu hiện này đều rơi vào trong mắt của lão nhân gia.
Ông lão chừng sáu mươi tuổi, đầu đầy râu tóc bạc phơ, ăn mặc như một ông đồ, vết thương làm sắc mặt tái mét, nhưng ông vẫn cẩn thận nhận ra sự chần chừ của Hồng Thành, cắn răng chịu đựng đau nói, "Tiểu đại phu, mọi thứ chỉ cần cố gắng hết sức là được, không cần phải lo nghĩ quá nặng."
"Ông ơi." Ngay khi giọng nói của ông lão vừa rơi xuống, người thanh niên đứng bên cạnh vội vàng gọi một tiếng đầy lo lắng.
Ông lão vẫy vẫy tay với hắn, tỏ ý không cần căng thẳng như vậy, nhưng chàng trai này hiển nhiên không thể thả lỏng, lông mày nhíu chặt, nắm tay nắm đấm, cả người căng thẳng.
Chương Vân nhìn chàng thiếu niên này, trong tình huống này cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể tránh sang một bên xem Hồng Thành có cần trợ giúp gì đó như nước, vải vóc hay không.
Hồng Thành được ông lão trấn an, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt lão tái nhợt, nhưng có đôi mắt trong sáng tỏa ra ánh sáng cơ trí, tâm không khỏi ra quyết định, hai tay không khỏi do dự.
"Chương cô nương, nhà cô nương có tấm ván cứng hay một cành gỗ dày không? có thể tìm cho ta hai cái được không?" Một lúc sau, Hồng Thành ngẩng đầu nhìn Chương Vân hỏi
"Vậy thì để ta đi tìm." Chương Vân vội vàng đáp lại, xoay người chạy ra bên ngoài, Thường Quyên đứng ở bên cạnh cũng chạy ra theo.
Thấy Thường Quyên chạy ra ngoài, Chương Vân vội vàng nói: "Tiểu Quyên,ngươi đi phòng bếp tìm, ta đi nhà cỏ tranh phía sau xem một chút." Nói xong, hai người liền tách ra.
Một lúc sau, Thường Quyên tìm thấy hai cành cây dày bằng cánh tay trong phòng bếp, vội vàng mang chúng vào phòng chính.
"Tiểu đại phu, ngươi nhìn xem, hai cái này được không." Thường Quyên sải bước vào nhà chính, vội vàng không để ý đến hòm thuốc đặt trên mặt đất, kết quả là nửa chân vừa đặt xuống, thân mình lảo đảo ngã về phía trước.
Mắt thấy nàng sắp ngã về phía ông lão, sắc mặt của người thanh niên thay đổi, hắn ta lao thẳng lên, dùng hết sức đẩy Thường Quyên sang một bên, cả người nàng liền ngã xuống đất.
Khi Thường Quyên ngã thế này, mông rất đau và cũng ngượng ngùng, điều quan trọng nhất là cú thúc của hắn vừa rồi dường như không đúng chỗ, bả vai có chút đập vào ngực nàng, cả người nhất thời nổi giận.
"Ngươi....ngươi, đồ vô lại." Thường Quyên đột nhiên bật dậy từ mặt đất rồi chỉ vào người chàng trai mắng.
Cậu nhóc này căn bản không nhận ra vừa rồi mình xô đẩy có chỗ nào không thích hợp, nhất thời bị nàng mắng như vậy, liền liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói:"Thật sự là một cô nương chanh chua".
Thường Quyên bị lời này làm cho kích động đến mức mặt đỏ bừng, một luồng khí nóng xộc thẳng vào trán, rồi lại nhìn với ánh mắt khinh thường của hắn, thật sự muốn tiến lên đấm cho hắn vài cái khiến cho hắn mặt mũi bầm dập.
Thường Quyên từ trước đến nay tính tình luôn thẳng thắn, trong lòng nghĩ như nào hành động liền làm theo, lập tức nắm chặt tay, sải bước đi lên định đấm một cú, vừa khéo Chương Vân đi vào nhìn thấy, liền nhào tới túm lấy cánh tay nàng:"Tiểu Quyên, lúc này còn có người bị thương, ngươi cố gắng nhịn một chút đi, đừng nóng giận như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi".
Thường Quyên thấy Chương Vân nói như vậy, cơn tức giận giảm xuống, lý trí đã khôi phục lại một chút, nàng đảo mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của ông lão, nghĩ đến nhìn mặt người bị thương nên không thèm so đo với hắn, cho nên bất đắc dĩ bị Chương Vân đẩy ra ngoài nhà chính.
"Tiểu đại phu, ta đặt tấm ván gỗ và cây gậy ở đây, ngươi tự nhìn xem có thể dùng được hay không".
Chương Vân còn chưa quên chuyện chính, đặt ván gỗ và gậy trong tay xuống, rồi kéo Thường Quyên đi vào phòng bếp, lấy băng ghế đến để cho nàng ngồi xuống bình tĩnh trở lại.
Chương Vân vừa tiến vào trong bếp, Chu thị liền dẫn Lâm đại phu vội vàng chạy tới, vừa nghe thấy động tĩnh, Chương Vân bỏ chạy ra khỏi bếp, đi theo.
Khi Lâm đại phu đến rồi, Hồng Thành tự nhiên rút lui đi xuống, để cho Lâm đại phu tiếp nhận, Lâm đại phu cẩn thận chuẩn đoán, xác nhận là gãy xương, rồi Lâm đại phu đem ván gỗ cố định chân, lấy vải dài băng lại, sau đó kê đơn thuốc, cũng nói rằng thuốc bôi ngoài da ngày mai mới điều phối được.
"Không biết nhà lão nhân ở đâu, chờ ta điều chế xong phương thuốc rồi có thể gửi qua".
Lâm đại phu kê đơn thuốc xong hỏi.
"Không dối gạt đại phu, lão già ta là tiên sinh trường tu thục, dạy học ở trấn Định Dương nhiều năm, gần đây người trong nhà ta có biến cố, từ xa ngàn dặm tìm đến thân thích nơi nương tựa, nào đâu biết rằng, thân thích đã sớm chuyển đi đâu không biết, nên ông cháu chúng ta tạm thời không nơi đặt chân".
Ông lão hoài niệm cuộc gặp gỡ, không khỏi cảm thấy có chút cố đơn.
"Thì ra là phu tử, nếu người không ghét bỏ, thì phu tử có thể ở tạm nhà của chúng ta, đợi đến khi vết thương tốt hơn, hoặc tìm lại được thân thích hay đi tìm nơi nương tựa ".
Chu thị vừa nghe lời phu tử nói, liềm mở miệng mời bọn họ ở lại.
Lão gia tử vội vàng xua tay nói: "Sao có thể làm phiền toái nương tử được chứ, lão phu vẫn là nên tìm nơi khác ở thì tốt hơn."
"Phu tử, vết thương củ người không nên di chuyển, người không cần khách khí như vậy, cứ ở lại đây đi".
Chương Vân ở một bên nói thêm một câu.
Chàng trai nghe xong lời nói của Chương Vân, vội nhìn về vết thương ở chân của ông nội, nghĩ đến vết thương của ông nội, thật sự rất khó cử động, mặc dù không muốn sống dưới mái nhà của người khác, nhưng hiện tại vết thương của ông nội rất nặng, nghĩ đến đây, vội thấp giọng thuyết phục: "Ông nội, chân của ngươi hiện tại như thế này rồi, chúng ta ở đi."
Thấy cháu trai đồng ý, lão gia tử có chút suy nghĩ rồi cũng đồng ý, tất nhiên cảm kích một phen, Chu thị lại cười nói: "Phu tử thật sự quá khách khí rồi, ta liền đi thu dọn phòng ở ngay đi." Nói xong quay người đi ra khỏi nhà chính.
Chương Vân ở một bên đợi, trong lòng lại có một chủ ý mới, trong thôn không có học đường, nếu như phu tử có thể ở lại, thì trẻ em trong thôn có thể được đi học biết chữ, như vậy thật sự là quá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.