Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 98:




Edit: Xíu
Chẳng bao lâu nữa, chuyện tốt trong thôn sẽ như nước chảy trong chảo mà nấu bung nở hoa, việc này tất nhiên là được mọi người khen ngợi, nhà nhà đều hăng hái góp một phần sức lực, chính là bọn trẻ sinh ra lớn lên ở nông thôn, hầu như chưa được nhìn thế giới rộng lớn ở bên ngoài bao giờ, cho nên lời này vừa truyền đi, nói thật là chuyện này không thể dễ dàng làm được,vì năng lực đều có hạn.
Mặc dù vậy, người trong thôn vẫn rất nhiệt tình, vì chuyện này mà bày mưu tính kế rất nhiều, còn Thường Mãn, xem như là bận tối mắt mặt mũi để nghĩ xem đề xuất nào khả thi cho cách làm mới này.
Chương Vân sợ đại ca mình biết được nội tình bên trong sẽ mất hứng, nên chờ sau khi tin tức truyền ra mới dám đến trước mặt hắn lầm bầm noi:"Đại ca, ca cũng đi đi, lần trước ca đã đi một lần rồi, nên so với người khác biết hơn rất nhiều".
Vừa ăn cơm chiều tối xong, Chương Trình đã bị nàng lôi kéo vào trong sân nói chuyện, hắn còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là chuyện này, chần chừ một lúc rồi mới nói:"Việc nhà cũng chưa xong, nên ta không muốn tham gia đi lần này".
"Đâu có, lúa mì ngoài đồng đã thu hoạch xong rồi, quả hoa trà phơi được bảy tám phần rồi, còn chưa tới ngày ép dầu, làm gì có chuyện bận rộn, hơn nữa trong nhà còn có ông nội với cha, nếu không thì có muội với nương cũng có thể làm, ca không cần phải lo lắng đâu".
Chương Vân nghĩ, trước khi ép dầu sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, mà trong nhà cũng không có vấn đề gì lớn, thiếu Chương Trình mấy ngày cũng không sao, lại nói nếu để đại ca đi ra ngoài rèn luyện, co xát, thì chỉ có tốt mà thôi.
Bị Chương Vân nói như vậy, Chương Trình không còn lý do gì để chổi đẩy nữa, quay đầu sang một bên, miệng lầm bầm một lúc lâu mới chần chừ nói:"Ta không làm được, sợ đến lúc đó.....ta không thể nói ra lời thì sẽ bị người khác chê cười".
Phốc, hoá ra nói lâu như vậy là sợ bị xấu mặt, Chương Vân nghẹn cười, chỉ có thể động viên tiếp:"Đại ca, ca đừng nghĩ như vậy, chúng ta ở nông thôn, miệng lưỡi quả thật không bằng người sống ở trong thành, nhưng lời nói của chúng ta là rất thành tâm, so với thương nhân gian xảo thì chúng ta đáng tin cậy hơn, ca nghĩ có đúng không?".
Chương Trình nghe xong liền gật đầu đồng ý, không có ai nguyện ý giao tiếp, làm ăn với người gian xảo cả, Chương Vân thấy đại ca nghe có chút lọt tai, liền tiếp tục động viên:"Đại ca, chúng ta chỉ cần nói chuyện chân thành cùng với chủ tiệm, còn miệng lưỡi nhanh nhẹn hay không, không thành vấn đề lớn, huống hồ một lần không được thì hai lần, dần dần sẽ có kinh nghiệm rồi tốt hơn thôi".
Trải qua vài lần thuyết phục, động viên, Chương Trình cũng bị nàng làm cho đả động, nghĩ đây là việc làm thiết thực cho thôn, nên liền đánh cái da mặt dày đi, gật đầu đồng ý.
Thấy đại ca đã đáp ứng, Chương Vân rất vui mừng, vội vàng đẩy hắn ra cửa, bảo hắn tự đi đến nhà Thường gia một tiếng báo danh, chờ đến lúc chọn ngày lành rồi cùng nhau lên đường.
Chương Trình đi đến rồi mới biết được, hắn là người đầu tiên đến báo danh, trong thôn tuy con trai rất nhiều, nhưng đều cảm thấy năng lực mình không làm được, cũng có suy nghĩ giống như lúc đầu với Chương Trình, sợ bị người khác chê cười nên không ai dám đi đến báo danh.
Vì vậy, việc chọn người thật sự gặp chút khó khăn, nhưng, có Chương Trình đi đầu, nên sau đó lục đục liên tiếp có mấy chảng trai đánh bạo tiến vào tham gia, việc này phải mất hơn mười ngày mới sắp xếp ổn thỏa.
Ngày thứ hai sau khi Chương Trình đi đăng ký báo danh, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh, nên buổi sáng cỏ cây đều phủ đầy sương giá, lúc Chương Vân đẩy cửa ra khỏi phòng, gió lạnh thổi vào khiến nàng rùng mình vì lạnh, vội mở cửa phòng quay lại khoác thêm chiếc áo.
Đến buổi trưa nhiệt độ không tăng, mà còn rét hơn, làm cho người ta rét run, Chương Vân làm xong công việc trong tay, có chút rảnh rỗi nên đi tìm một ít vải vụn.
Những năm trước trong nhà, áo quần thường xuyên phải sửa chắp vá nên vải vụn Chu thị để lại rất nhiều, năm nay cuộc sống tốt hơn một chút, bọn trẻ đều được mua vải may quần áo mới, vì thế những mảnh vải vụn này nhất thời không dùng đến, Chương Vân lấy tất cả đi ra, chuẩn bị gom góp để làm thành một chiếc khăn bông quàng cổ.
Đã là khăn bông quàng cổ, tất nhiên là phải có bông, Chương Vân lại tìm lấy được một ít bông rời năm ngoái bà ngoại đưa đến, mỗi ngày thừa dịp trước khi đi ngủ, ngồi dưới ánh sáng ngọn đèn dầu may.
Ngày này, Thường Quyên chạy đến nhà, nói với Chương Vân rằng ngày khởi hành chuyến đi đã được quyết định và ngày kia, cũng lặng lẽ nói với nàng, bảo nàng ngày mai đi gặp Thường Mãn một lúc.
Sau khi Chương Vân nhỏ giọng đồng ý, Thường Quyên liền rời đi, buổi tối hôm nay, Chương Vân thức đến hơn nửa đêm mới đem khăn bông quàng cổ may xong, rồi cất gọn kim chỉ, gấp đặt chiếc khăn bông dưới gối, còn một cái khác đặt ở đầu giường gần lò sưởi, xong rồi mới thổ tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Chương Vân liền đưa chiếc khăn bông quàng cổ cho Chương Trình,"Đại ca, cái này cho ca." Nói chuyện rồi kéo Chương Trình đi qua, tự mình đem quàng khăn bông lên cổ hắn, luồn một đầu khăn qua khe hở vòng khăn, sau đó, nhét nó vào trong cổ áo để nó không bị hở ra.
"Bây giờ trời sương giá rất lạnh, ca phải ngồi đi thuyền trên sông rất lâu, mà mặt sông gió thổi mạnh, đại ca mang cái khăn này vào cũng có thể chắn gió".
Chương Vân trên tay quàng khăn bông, miệng nhắc nhở nói.
Mặc dù Chương Trình chưa từng thấy qua cái khăn quàng này bao giờ, chiếc khăn với những mảnh vải khác nhau, nhưng cũng mặc kệ, dù sao đây cũng là tâm ý của muội muội, nghĩ thế trong người liền vui vẻ, bật cười nói:"Vẫn là Vân nhi đối với đại ca tốt nhất, có thứ gì cũng đều nghĩ đến đại ca".
Thấy Chương Trình vui vẻ như vậy, Chương Vân cũng nở nụ cười theo, sau khi quàng khăn cổ xong, dịu dàng nói:"Đại ca, đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút".
"Ừ, ta biết rồi".
Nghe muội muội thân mật căn dặn, trong lòng Chương Trình ấm lên, hai người đang nói chuyện, Chương Liên Căn và Chương Hữu Khánh cầm nông cụ đi ra ngoài sân, Chương Trình cũng vội vàng đuổi theo, ba người cùng nhau đi xuống đất.
Sau khi cha con ông cháu ba người vừa rời đi, Chương Hưng cũng ăn xong bữa sáng đi đến học đường, trong nhà chỉ còn lại Chu thị với Chương Vân, hai mẹ con vẫn bận rộn việc nhà như thường ngày, nhưng Chương Vân chưa quên, nàng có hẹn gặp mặt với Thường Mãn sau buổi trưa.
Vừa mới giữa trưa, Chương Vân liền tìm lấy cớ chuẩn bị đi ra ngoài, rồi lặng lẽ lấy vào phòng lấy khăn bông quàng cổ ở dưới gối ra, bỏ vào trong người rồi mang ra ngoài sân.
Sau khi ra sân hàng rào, Chương Vân đi hướng lên Thanh Truân Lĩnh, hắn hẹn gặp nhau ở phòng cỏ tranh.
Hai ngày nữa là mùa đông sắp bước vào, cỏ cây trên núi dần dần khô héo, lá trên cành chuyển sang màu vàng khô héo, nhìn từ xa sẽ thấy một mảng màu vàng nâu xen lẫn, hiện ta một phong cảnh tiêu điều lặng lẽ.
Chương Vân bước trên con đường trải đầy lá rụng, sau khi rẽ vài khúc quanh co, đã đến bãi đất trống, Thường Mãn đã đợi sẵn ở đó.
"Vân nhi, ngươi đến rồi." Khi Trường Mãn nhìn thấy nàng, vội vàng vui mừng đi qua, bước lại gần, liếc nhìn nàng vài cái rồi cau mày gần như nhăn nhíu lại.
Chương Vân một đường xuyên các bụi cậy, rừng cây trong rừng mà đến, nhiệt độ trên núi tương đối thấp, sương giá trên cây vỏ còn chưa có tan hết nên đã nhuộm dích lên quần áo của nàng, cho nên lúc này hai vai và trên người có vài chỗ ẩm ướt.
"Vân nhi, ngươi có lạnh không?" Thường Mãn nhìn quần áo ướt nhẹp của nàng, vội vàng vươn tay chuẩn bị cởi áo khoác bên ngoài của mình ra, để cho Chương Vân mặc, vì sợ nàng sẽ bị cảm lạnh.
Chương Vân tự mình cũng không nhận ra, nhìn thấy hắn đột nhiên cởi cúc áo khoác, liền sửng sốt, lui về phía sau hai bước, tầm mắt nhìn sang bên cạnh, vội vàng nói: "Ngươi đây là đang làm gì? Mau dừng tay."
Thường Mãn nhìn thấy phản ứng của nàng, là biết nàng đã hiểu lầm, nên xua tay giải thích: "Vân nhi, đừng hiểu lầm, nhìn quần áo của ngươi xem, có nhiều chỗ đều ướt hết rồi, ta sợ ngươi lúc này bị lạnh sau sẽ bị cảm".
Ngay khi lời này vừa dứt, Chương Vân cúi đầu nhìn người mình, lúc này mới nhận ra là mình hiểu lầm hắn, nên có chút xấu hổ, vội lảng tránh sang chuyện khác nói:"Không sao, ta không lạnh, ngươi lần này tìm ta là có chuyện gì vậy".
Thấy Chương Vân từ chối, Thường Mãn mặc dù đau lòng nàng, nhưng lại sợ quá mức đường đột nên chỉ có thể từ bỏ, miệng không nói lời nào, ngược lại vươn tay kéo nàng đi,"Vậy thì đừng ở chỗ này, mau đi đến phòng cỏ tranh bên kia, có phòng cỏ chắn gió cũng đỡ lạnh hơn nhiều".
Vừa nói vừa kéo tay nàng đi về phía phòng cỏ tranh.
Chương Vân biết hắn là có ý tốt nên không giãy giụa hai tay ra, tuỳ ý để hắn kéo dẫn đến trước phòng cỏ tranh, Thường Mãn buông tay ra, nhanh chóng cởi cúc áo khoác ngoài đặt trên mặt đất trong gian phòng.
"Vân nhi, ngươi ngồi đi." Thường Mãn động tác rất nhanh, nên Chương Vân không kịp ngăn cản, lúc này nhìn áo khoác trên mặt đất, cảm thấy có chút băn khoăn.
"Ngươi vẫn nên mặc vào đi, trời rét đông lạnh như thế này thì phải làm sao".
Chương Vân ngồi xổm xuống lấy áo khoác, chuẩn bị bảo hắn mặc vào, lại không phòng bị, bị Thường Mãn đẩy một chút ngồi xuống trên chiếc áo.
"Ta không sao, ngươi cứ ngồi đi".
Thường Mãn không quan tâm, cười hì hì nơi với nàng.
Sau khi ngồi xuống, Chương Vân cũng không rối rắm việc này nữa, thoáng do dự một chút, rồi dịch sang một bên, ngẩng đầu vẫy tay với hắn, sau đó vỗ vỗ bên cạnh người nói: "Ngươi cũng ngồi đi."
Một động tác nhỏ như vậy lại dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng Thường Mãn, tim đập thình thịch, hơi thất thần ngồi xuống.
Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau như thế này, Chương Vân có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ trên người hắn, tất nhiên cũng cảm nhận được sự hưng phấn, đột nhiên có chút căng thẳng của hắn, tim đập nhanh hơn một chút, cũng không biết là nên nói cái gì lúc này.
Im lặng một lúc, vẫn là Chương Vân lên tiếng trước, "Ngày mai ngươi đi Thường Châu rồi, thời tiết bây giờ sẽ lạnh hơn rất nhiều, cho nên ngươi phải cẩn thận chăm sóc bản thân mình."
Trong lòng Thường Mãn không cách nào bình tĩnh được, nghe xong những lời quan tâm của nàng lại tăng thêm một chút vui mừng, nhất thời mừng đến mức không nói nên lời, chỉ bạo lực gật đầu.
Chương Vân khẽ nghiêng mặt lại, nhìn thấy vẻ mặt như trúng số của hắn, thật sự không nhịn được mà muốn bật cười, cho nên vội vàng lấy khăn quàng cổ trong cánh ra để che đậy.
"Này, cái này cho ngươi, quàng quanh cổ lại có thể cản gió giữ ấm".
Chương Vân nhẹ nhàng đưa qua, Thường Mãn vội vàng cầm lấy, miệng cười không dứt, rồi nhìn trái nhìn phải, nhìn hồi lâu mà vẫn không hiểu nên làm sao với chiếc khăn bông trên tay.
"Đồ ngốc." Chương Vân miệng khẽ cáu một câu, lại cầm lấy khăn bông trong tay, bảo hắn xoay chuyển người một chút, hai tay bắt đầu quàng lên hắn, một bên miệng nói: "Ta chỉ làm hai cái này thôi, một cái cho đại ca, ngươi đến lúc đó dùng cổ áo che lại một chút, khỏi đại ca nhìn thấy sẽ khó chịu".
Miệng thì căn dặn, trên tay cũng nhanh giúp hắn quàng xong khăn.
Trong nháy mắt, hơi ấm từ giữa cổ truyền đến trái tim của Thường Mãn, tình yêu sâu đậm trong lòng tràn ra khiến hắn không nhịn được nữa, khi Chương Vân thu tay lại, thì cầm lấy tay, hướng xuống bên hông đem nàng ôm vào lòng.
Cái ôm đột ngột này làm cho Chương Vân giật mình, theo bản năng giãy dụa, nhưng giọng Thường Mãn kích động phát run, "Vân nhi, ta sẽ không làm xằng bậy, ta chỉ muốn ôm ngươi một lúc, thật sự đó."
Giọng nói run run, khàn khàn đầy khẩn cầu mong muốn, Chương Vân từ từ không vùng vẫy nữa, để tuỳ ý cho hắn ôm mình, một lúc lâu, Thường Mãn mới mở miệng lại: "Vân nhi, ta không ở nhà mấy ngày, ngươi có nhớ ta không?".
Chương Vân lúc này chỉ cảm thấy cả người như bị bông gòn bao bọc, mềm mại, khiến bản thân nàng cùng mềm nhũn theo, tim đập nhanh hơn rất nhiều, mãi đến khi hắn lặp lại câu hỏi lần thứ hai, mới hồi thần lại, đầu khẽ tựa lên vai hắn, chạm nhẹ nhẹ gật.
"Ta cũng sẽ rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều rất nhớ".
Cảm nhận được Chương Vân dịu dàng dựa vào người mình, trong lòng Thường Mãn không cách nào hình dung, tả được cảm giác lúc này, nhịp tim như đánh trống, cánh tay ôm nàng thêm một chút sức lực, thực hận không thể luôn luôn ôm nàng vào trong ngực, nếu không thì đem nàng thu nhỏ lại, rồi manh theo bên người, cùng đưa nàng đi Thường Châu, hoặc bất kỳ nơi nào, để cho hắn mọi khắc được quan tâm, không phải lo lắng.
Có thể đối với người mình yêu, đương nhiên sẽ rất nhiều nhu tình, ý mật, nói chuyện ngọt ngào, Thường Mãn ôm nàng, còn nói rất nhiều điều cho nàng biết, để nàng nhớ.
Mãi hồi lâu mới bất đắc dĩ nới thả nàng ra, hai người còn nói một chút những chuyện khác, mặc dù không có tiếp xúc thân thể, nhưng không khí ngọt ngào, ái muội vẫn mơ hồ quanh quẩn lưu lại, làm cho Chương Ván không khỏi đỏ mặt tía tai, đành phải vội vàng dứt lời, đứng dậy đi hướng trở về.
Thường Mãn đưa nàng đến cổng sân, nhìn thấy nàng đi vào trong, còn hắn vẫn ngây ngốc nhìn bên ngoài một hồi, trong đầu lại có chút ý niệm không thể bỏ được.
Vân nhi, ngươi phải đợi ta, ta ở Thường Châu sẽ làm hết sức mình làm để chuyện công việc được tốt nhất, như vậy mới có thể sánh đôi cùng ngươi, sau đó ta mới có thể tới cầu hôn ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.