Liêu thành là nơi gần nhất với biên cương tiếp giáp giữa Tây Lương và Đại Tấn. Vốn là thuộc địa của Đại Tấn nhưng ở đây đều là hỗn tạp giữa người dân Đại Tấn cùng với dân chạy nạn của Tây Lương, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài ba người bộ tộc bị đào thải, cho nên ở đây được xem như là vùng đất hỗn loạn cùng phức tạp nhất, tuy nhiên Liêu thành vẫn là nơi thích hợp để sinh sống, không nói đến khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, nội hai dòng sông lớn quanh thành cũng đủ để cung cấp cho người dân đời sống tốt đẹp nhất, có khi còn muốn hơn kinh thành Đại Tấn gấp hai đến ba lần.
Nhưng kì lạ, người dân ở Liêu thành, cùng với nông thôn kề cận, đời sống tuy có thể đáp ứng sống qua ngày nhưng vẫn thuộc dạng khó khăn. Nguyên nhân dẫn đến điều đó là nằm ở bọn quan lại tại đây, không nói tới quan tri huyện bậc cao nhất Dật phủ, chỉ cần nhìn bọn thuộc hạ ngày qua ngày đàn áp dân chúng, thu thuế gấp mấy lần luật pháp ban ra, Thiên tuế lại ở xa thì dù có cao tay đến mấy cũng không có chứng cớ bắt nhốt hết đám quan tham này, bởi hầu hết quan ở Liêu thành, đều là quan tham.
Nổi bật nhất trong đám quan tham đó không thể không nói tới Hầu gia Mục Vạn, hắn là dạng người mà ngay cả người hiền lành nhất ở Liêu thành cũng phải hận đến kẽ răng đều đau, chửi đến ba ngày ba đêm cũng chưa hết giận.
Tên Mục Vạn này quanh năm đàn áp người khác, lại là hạng người suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ngày qua ngày sống ở chốn thanh lâu đắt đỏ, hễ thấy dân nữ nhà ai có nhan sắc, liền bắt về nhúng chàm làm thiếp. Bên cạnh hắn vì vậy mà ngoài chính thê cùng năm vị trắc phi, số thiếp đã muốn lên tới con số bốn mươi hơn rồi.
Cách đây mấy năm, Liêu thành rộn lên câu chuyện tiểu nữ nhà tức phụ bán cá tươi bị Mục Vạn bắt cóc trong đêm đem về làm thiếp, dù nàng ta vốn đã có hôn ước với cậu con trai nhà bán vải cách đấy mấy thôn, nghe đâu dân nữ đó nhan sắc thanh tú, lại hiền hậu ôn nhu, một ngày trời lội sống thay nương nàng bắt cá bị Hầu gia bắt gặp, ngay đêm hôm đó đã bị bắt đi. Mà nàng ta sống chết không theo, lại vì bảo vệ cái trinh tiết của mình mà đâm đầu vào tường, quyết liệt đến tắt thở, Hầu gia Mục Vạn lại ngang nhiên đem thân xác của nàng ta, quăng về cho vị tức phụ vốn đã góa chồng kia, ngày hôm sau cả Liêu thành nghe đến mẹ con nhà tức phụ đó đều hai xác lạnh ngắt, hiền tế tương lai khóc đến ngất bên cạnh nhạc mẫu cùng nương tử.
Sau đó Hầu gia kia đương nhiên bị gõ trống kiện cáo, nhưng cả Liêu thành đều là quan tham, cho nên đơn kiện liền bị đốt. Tên Mục Vạn kia vẫn sống nhởn nhơ bình thường, người dân Liêu thành chửi hắn đến tận trời cao, dân than đến đau lòng, nhưng là vì hắn có thúc thúc làm quan nhị phẩm ở kinh thành, cho nên dân chúng bình thường làm sao mà đấu lại?
Nói đến vấn đề giữa Trần A Nam và Hầu gia Mục Vạn, phải truy đến cái lần Trần gia thu hoạch mùa vụ, năm đó trúng mùa, thu hoạch nhiều lại không đủ tay chân, cho nên Trần phu nhân liền thuê người về làm, tiền công có thể nói là đủ cho người thuê sống an nhàn hai tháng, trong đám người được thuê kia, có một kẻ trước đây làm trong phủ Hầu gia, nhưng là làm vỡ cái đèn của Hầu gia cho nên bị đánh đuổi khỏi phủ. Mặc dù Hầu gia bị người đời hận đến không thể ngóc đầu nhưng là làm việc cho hắn chính là ba bữa còn dư, cho nên tên này tuy làm cho Trần gia nhưng vẫn tìm cách quay về làm việc cho Hầu phủ.
Vừa dư dả bữa cơm, còn có thể theo Mục Vạn đến chốn thanh lâu đèn đỏ, nếu tâm trạng hắn vui thì hiếm khi đôi ba bữa được thưởng cho vài đêm vui với mĩ nữ, cho nên rất nhiều kẻ bản tính thối nát, đều muốn đi theo sau cái đuôi của Mục Vạn.
Có một ngày, Nhạn Bắc phu tử ghé qua Trần gia, đúng lúc xế chiều nên được giữ lại dùng cơm, Trần Bắc sau khi tâm tình trò chuyện liền đem nỗi niềm trong lòng nói ra, bảo rằng con gái đi liền mấy năm, hắn làm cha ở nhà trông nhớ đến sầu não bạc tóc, biết là quy định giữa phu và trò không thể không làm, chỉ xin Nhạc Bắc phu tử họa cho hắn chân dung con gái, muốn biết xem nàng đã lớn như thế nào.
Nhạn Bắc lúc đó ăn no rững mỡ, liền sảng khoái đáp ứng, cũng không cần theo lời Trần Bắc quay về họa rồi gửi lại, bởi hắn nhớ như in từng đường nét của nha đầu kia, cho nên nhấc tay vung bút, một canh giờ liền họa xong. Thậm chí còn thể hiện mình hào phóng thanh tao, tặng thêm một bức A Nam bắt gà cho Trần gia.
Trần Bắc vốn đang cảm động đến rơi lệ nhìn chân dung con gái thế nào đoan trang lễ nghĩa, thanh nhã như hoa sen ngồi pha trà, nhưng là khi nhìn tới bức họa khuyến mãi của Nhạn Bắc, khóe mắt liền chuột rút, e ngại người khác biết mặt xấu của tiểu khuê nữ nhà mình cho nên cất giấu bức tranh được vẽ thêm xuống đáy hòm quần áo, treo bức tiên nhân tỷ tỷ đẹp đến câu hồn kia lên giữa phòng.
Cũng bởi vì thế mà khi tên hạ nhân kia được lệnh vào dọn dẹp sạch phòng ốc cho Trần gia, hắn ta vốn định táy máy tay chân, kiếm chút bạc vụn để đi uống rượu, nhưng là bạc đâu không thấy, chỉ thấy giữa căn phòng đơn sơ kia nổi bật bức tranh họa Trần A Nam treo giữa tường.
Chỉ thấy hắn ta lúc đầu nhìn chính là bộ dạng thiên lôi ghé qua, ngẩng người ngây ngốc, được một lúc thì lại biến thành dáng vẻ si mê đến nước bọt chảy hai hàng cũng không quan tâm, cuối cùng chỉ thấy hắn một tay gỡ tranh, cuộn tròn giấu vào lòng ngực, không một lời từ biệt, thậm chí lương công cũng không lãnh, hai chân chạy tới Hầu phủ gia.
Mục Vạn vốn đang cùng tiểu tiểu tiểu thiếp thứ bao nhiêu nô đùa trong ao tắm, hạ nhân xung quanh nhìn hai người vui vẻ phô bày xuân cung đồ mà mặt mũi cũng không đỏ, khí huyết đều đều chứng tỏ nhìn đã quen, quen đến mất cảm giác. Lúc vị tiểu thiếp kia dung nhan mĩ lệ đỏ bừng vì khoái cảm thì từ cửa có kẻ chạy vào, chỉ thấy hắn không quản cảnh tượng dâm dục, từ ngực lôi ra tranh họa, chân chó dâng lên cho Hầu gia.
Hầu gia Mục Vạn vốn còn đang tính kêu người cầm gậy đánh hắn ra ngoài, nhưng là khi nhìn tới bức họa trên tay hắn, chính là một bộ dạng máu huyết đều lên, ngay cả mĩ nữ trần trụi trên người cũng bị đá văng ra xa, vội bò tới chiếm lấy bức họa.
Người trong tranh hư hư thực thực, như tiên hạ phàm lại như yêu nữ yểm bùa, chỉ thấy nàng váy tím thướt tha, dáng thon eo nhỏ, thứ cần lớn thì lớn, nhỏ càng nhỏ, quốc sắc thiên hương, đôi con ngươi to tròn bị che lấp bởi làn mi, môi hồng vểnh cao, tay ngọc thưởng trà, chính là độc nhất vô nhị, có chết cũng muốn được chết dưới khóm hoa tiên của nàng.
Mục Vạn dung nhan đỏ bừng, ý dâm từ trong mắt nổi như bão lốc, sau đó liền từ miệng tên hạ nhân kia hỏi đến ngọn nguồn, biết rằng mĩ nhân cũng ở gần Liêu thành, hắn chính là càn rỡ mừng như điên, ai chẳng biết Liêu thành xem hắn như vua chúa mà cụng phụng đâu?
Cho nên Hầu gia vui vẻ, liền ban thưởng cho tên hạ nhân kia bạc trắng đầy túi, thậm chí tiểu thiếp đang cùng hắn dang dở cũng đem tặng luôn, hại tên kia vui đến hóa điên, không quản trước mắt còn bao nhiêu người mà nhào qua thân hình trần trụi dưới ao tắm, hảo hảo chơi đùa.
Mục Vạn còn lòng nào quan tâm bọn hắn làm chuyện gì ở ao của hắn, chỉ thấy hắn nhanh chóng thay quần áo, vội vàng đi bắt người đẹp, chỉ sợ chậm một chút liền mất cơ hội.
Cho nên cứ cách ba hôm Trần gia lại phải đón tiếp vị đại quan tham này, Trần Bắc lúc đó chính là giận đến râu đều rung, hận không thể tìm ra cái kẻ ăn cây táo rào cây sung, bán đứng con gái nhà hắn mà đánh cho một trận.
Trần A Nam nghe mẫu thân thế nào vừa khóc lóc nỉ non vừa cắn răng kể chuyện, sau đó nàng hoàn toàn bị chọc cho giận đến run người.
Lại nhìn trong tay cầm bức họa được khuyến mãi, nhìn chính mình bộ dạng váy cột cao, hoàn toàn như thất cái ngoài kia rượt theo một con gà, gân xanh trên trán A Nam liền bần bật.
Trần A Nam từ tay áo lấy ra một tờ giấy, chỉ thấy tờ giấy đó ghi dòng chữ "danh sách những thứ cần phải mua cho sư phụ" đem để lên đèn cày, đốt cháy rụi.
Tất cả đều là họa từ sư phụ nàng ban cho, thậm chí còn bêu xấu nàng, Trần A Nam vốn còn có ý định nếu chơi chán rồi sẽ quay về, bây giờ nàng hoàn toàn sẽ không về!
"Cái gì mà tiểu thiếp? Cô nãi nãi ta có mù mới đi làm tiểu thiếp cho đầu heo như hắn!"
Trần A Nam vung tục, Trần gia kinh sợ ngăn cản, la hét hình tượng a hình tượng.
"Còn có cha, nếu muốn nhìn thì chỉ cần cùng sư phụ tới đây, ngài đòi tranh thế nhưng một cái gây họa một cái bêu xấu con gái, thật là___"
Trần Bắc xụ mặt, không vui khẽ nói.
"Làm sao cha đoán được mọi chuyện sẽ phức tạp thế này? Vốn nghĩ tên Hầu gia kia sẽ nản lòng mà từ bỏ, nào đâu qua ba năm vẫn dai như đỉa bám! Tức chết lão già ta."
Trần A Nam nhớ tới bộ dạng của vị Hầu gia kia, bụng khẽ xoắn, một bộ dạng chỉ cần nói thêm một câu là nôn.
"Bức tranh đấy vẫn ở phủ Hầu gia à?"
Đột nhiên âm thanh như tiếng gió xuân vang lên, mang theo mấy ý vị lười biếng, liền khiến Trần gia trên dưới vốn đang hùng hùng chửi mắng liền im bặt, lưng ngồi tự giác thẳng như tùng, một bộ nghiêm như nhà binh, nếu có ai đi ngang qua không khéo còn nghi ngờ cả Trần gia rủ nhau đi làm lính hết đấy.
Duy chỉ có Trần A Nam là đuôi mày khẽ nhăn, hướng cái người bên cạnh nhìn qua.
Nãy giờ lo giận dỗi nên Trần A Nam quên mất phải nhắc nhở hắn một câu "nam nữ thụ thụ bất tương thân", hắn làm cái quái gì sống chết cầm lấy tay nhỏ nàng, hết sờ sờ lại nắn nắn, nàng vẫn còn sống đều đều ở đây đấy.
"Vị huynh đài này, thật sự tiểu nữ không hiểu nguyên nhân vì sao huynh đài phải quan tâm chuyện Trần gia, nhưng trước hết, có thể buông tay tiểu nữ ra không?"
Còn nắm nữa coi chừng lão nương đá chết ngươi.
Trừng hai mắt nhìn hắn, hắn lại dùng đôi hắc mâu xinh đẹp thản nhiên nhìn nàng, dung nhan ba ngàn sắc đẹp kia hướng tới gần A Nam, một bộ từ tốn khẽ nói.
"A Nam, chuyện của nàng, nàng không thể giải quyết nếu không có ta."
Bộ dạng điềm nhiên như sự thật vĩnh cữu kia khiến A Nam cảm thấy tim bị đả kích thật lớn, mặt mũi đều nhăn nhúm khó coi.
Trần Bắc nhìn hai tay chan hòa trước mắt, nửa muốn giận dữ đạp bàn chỉ vào hắn la lên buông con gái hắn ra, nửa lại muốn chạy tới khuyên nhủ A Nam nhịn mốt chút, đậu hũ không bằng trinh tiết.
Giữa sư lựa chọn để người hoa hoa trước mắt ăn tí đậu hũ con gái với việc trinh tiết con gái vào tay Mục Vạn, Trần Bắc cùng Trần gia trên dưới đồng lòng, nhắm một mắt mở một mắt, giả ngu đồng tình.
"Vương đại ca" hết nắn nắn lại sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn kia một lúc, rồi sau đó liền đứng dậy kéo nàng rời đi, chưa đợi A Nam hết bàng hoàng kêu lên, chỉ thấy hắn khẽ nghiêng đầu, hướng Trần đại ca cùng Lã Văn Tiêu ngoắc ngoắc, khóe môi ôn nhuận nói.
"Hai người tới dẫn đường tới Hầu phủ."
Trần Nguyên cùng Lã Văn Tiêu mặt nhăn nhúm nghe lời, mỗi người một ngựa leo lên, sau đó một bộ dạng thẳng lưng chờ hai ngươi ta đẩy huynh kéo kia hạ lệnh, liền phóng ngựa mà đi.
Trần A Nam giãy dụa, trừng mắt to khẽ kêu.
"Huynh kéo ta làm gì? Muốn đi tự mình đi đi."
"Vương đại ca" tay lớn ôm eo nhỏ, nhún người nhảy lên yên ngựa, Trần A Nam choáng váng, tay bất giác níu lấy bờm ngựa, chưa kịp để nàng kêu la, người đằng sau vừa hô giá một tiếng, bốn người ba ngựa liền phóng đi như bay.
Trần A Nam nàng đương nhiên biết cưỡi ngựa, nhưng là ngựa thuần, ngựa ngoan, chạy êm ái như xe, còn ngựa dưới mông nàng chính là bị nàng chửi ngựa điên, ngựa hoang dã, chạy nhanh như lốc, điên cuồng đến đòi mạng.
A Nam đáng thương nào biết ngựa này là loại dùng để chinh chiến sa trường, thậm chí vực sâu trăm trượng cũng có thể nhảy qua, lòng sông đánh mạnh cũng có thể đi qua, vốn là ngựa do đích thân Mã Thần Hầu nuôi nấng cùng huấn luyện, nên không thể tầm thường.
Trần A Nam hoa mắt, chấn động sốc nảy khiến nàng không khỏi la lên ai oái, theo bản năng ép lưng vào lòng ngực lớn đằng sau, hai tay sống chết cầm lấy bờm ngựa.
"Vương đại ca" nhìn nàng hoa dung thất sắc, nép vào ngực hắn, liền như nam thần mùa xuân, cười ngây ngốc vui vẻ.
Hắn tay lớn vỗ về eo nàng, ôn nhu nói.
"Thả lỏng, nàng đừng nắm quá chặt lông của Quân Phiến, nó sẽ càng chạy nhanh hơn."
Trần A Nam trừng mắt, nghe tới sẽ còn có thể chạy nhanh hơn liền hai tay buông ra, vừa buông thân thể càng đổ ra sau, Trần A Nam thất sắc, tim nhảy như hươu chạy, la lên một tiếng.
Bên tai kì dị lại nghe tới âm thanh cười đinh đang, cười như ngày xuân vừa về, Trần A Nam ngẩng người, liền biết bản thân bị hắn lừa, làm gì có ngựa nào nắm bờm mà cảm giác được đâu?
Nàng tức giận vẫy vùng, oán hắn la hét.
"Ngươi tiểu nhân! Cho ta xuống! Đưa một con ngựa khác đến, ta có thể tự mình cưỡi!"
"Vương đại ca" hắc mâu khẽ lóe, một tay cầm cương ngựa, một tay siết chặt eo của A Nam, cầm gác bên vai nàng, ánh mắt phong lưu đưa qua, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng trêu chọc.
"Không muốn. Nàng nếu nhảy xuống được liền nhảy đi."
Trần A Nam run khóe môi, tức giận đến lồng ngực phập phồng, có điên sao? Nhảy xuống, với tốc độ này chính là không què cũng gãy tay, nàng là trùng sinh kiếp mới, chứ không phải trùng sinh thành tiểu ngốc tử!
"Ngươi___"
"Được rồi, không đùa nàng nữa. Ngồi yên."
Hắn cắt ngang lời nàng, tay khẽ vung một cái, Quân Phiến khẽ hí một cái, dưới chân liền như được tạt máu gà, tăng tốc như cắt, chạy vút đi.
Trần A Nam cất giọng la lên một tiếng, sau đó chính là sống chết nhắm mắt, hoàn toàn bị sức gió ép ngả về sau.
Hoàn toàn quên mất bản thân vừa định mắng cái gì.
Mễ Bối: vô sỉ.