Vương Phi A Nam

Chương 19: Hầu phủ




Trời cao nắng gắt, tia nắng len lách qua những phiến lá đem hơi nóng rọi xuống mặt đất. Bỗng từ đâu vang vang âm thanh mắng chửi người giữa chốn trưa hè người người xung quanh vùi đầu vào nghỉ ngơi.
Chỉ thấy giữa sân quỳ xuống hai bóng dáng cô nương, dung nhan không biết như thế nào, chỉ thấy các nàng ở dưới trời nắng gắt thế này, mà cả cái áo ngoài cũng bị lột mất, tấm lưng trần phơi ra nóng bỏng, đỏ ửng vì cái nắng quá gắt, đầu các nàng cúi sát xuống mặt đất, tiếng nức nở vang lên nỉ non.
"Khóc cái gì mà khóc! Ồn ào chết đi được!"
Lời vừa dứt liền thấy tấm lưng trần của các nàng bị roi quất đến hằng đỏ lên, các nàng thân người run bần bật, đau đớn nhưng không dám khóc, chỉ có thể cúi đầu sát xuống đất, hai tay liên tục chà sát, run rẩy kêu lên.
"Tha mạng___ tổng quản đại nhân tha mạng.."
Vị tổng quản đại nhân một thân to lớn béo mập, áo xanh xanh quần vàng vàng, một bộ dạng hung tợn, các nếp nhăn trên mặt thay phiên nhau đè ép, cái miệng đầy mỡ liên tục hướng về các nàng, chỉ thấy hắn vừa quất roi vừa mắng.
"Tha con mẹ ngươi! Chỉ là tiểu thiếp hèn hạ lại dám kéo nhau leo tường bỏ trốn!"
Tiếng roi vùn vụt bay tới, kéo theo những âm thanh đau đớn nỉ non.
"Khóc! Khóc con mẹ các ngươi! Được vào Hầu phủ là phúc ba đời các ngươi, được may mắn hầu hạ Hầu gia mà không biết quý. Dám trốn liền chịu đòn!"
"Tha mạng... hu hu đại nhân tha mạng.."
Sau khi đánh mệt tay, tổng quản béo ú đứng đó thở hồng hộc, trên mặt liền ướt át mấy mảng mồ hôi cùng dầu mặt, chỉ thấy hắn lết cái thân mập ú của mình tới trước các nàng, hai mắt nhỏ như chỉ kim bừng bừng ánh lửa nhìn chằm chằm tấm lưng đỏ ửng của các nàng, lại không hề thấy thương hoa tiếc ngọc, đổi lại còn có chút hứng thú đến hạ thân nóng bỏng.
"Ngẩng mặt lên cho ta."
Đá đá đầu các nàng, chỉ thấy hai cô nương dung nhan có vài phần thanh tú động lòng người, run rẩy ánh mắt ngập nước, sợ hãi nhìn tên trư nam nhân trước mắt thế nào ánh mắt dâm dục quét qua các nàng.
Quả nhiên liền nghe hắn cất cái giọng ồm ồm nói.
"Nếu không muốn chết, chỉ cần các ngươi đi theo ta, ta có thể cầu tình Hầu gia, nhất định cứu mạng chó các ngươi."
Dứt lời liền lấy chân ra khỏi ủng giày, mơn trớn bộ ngực bị lộ ra trước mắt.
Hai cô nương trước mắt dung nhan tái xanh như ói ra mật, ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng, thân người run lên bi thương. Đi theo hắn thì có khác gì ở với Mục Vạn? Mục Vạn ít ra chỉ là ham mê dâm thú, còn tên này, ngoài dâm ra hắn còn lại muốn tra tấn người!
Các nàng hoàn toàn tuyệt vọng, hận, rất hận. Hận Hầu gia Mục Vạn, hận tên tổng quản này, hận tất cả hạ nhân trong Hầu phủ, hận số phận bạc bẽo, hận luật pháp không nghiêm.
"Bổn gia hỏi các ngươi, các ngươi trưng bộ dạng đó ra làm gì hả?! Muốn ăn đòn!"
Dứt lời cánh tay giơ cao roi, tiếng roi vun vút trong gió, tựa như lưỡi hái tử thần kéo đến.
Nhưng là roi còn chưa hạ xuống người các nàng, chỉ thấy tên tổng quản kia vốn còn hưng trí bừng bừng đánh người, liền đột nhiên bị cái gì văng tới, đỉnh đầu chảy máu, không nói hai lời ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
Hai tiểu thiếp thấy vậy, điên cuồng sợ hãi thét to một âm dài, sau đó ôm nhau lùi như điên về sau.
Chỉ thấy bên cạnh đầu tên tổng quản kia lại chính là ổ khóa cổng Hầu phủ vốn làm từ gỗ cao quý rất chắc lại bị gãy làm hai, còn cánh cổng thì từ lúc nào đã bị mở ra làm hai bên, bụi mịt mù bay lên, khi gió thổi tan màn sương bụi, chỉ thấy ở đó là bóng dáng hai nam nhân cao lớn, mỗi người mỗi vẻ, một lạnh lùng anh tuấn, người kia lại hào khí bừng bừng, điểm giống nhau đều là khỏe mạnh như voi, thân cao bảy thước.
Hai vị tiểu thiếp vốn còn đang sợ đến tim mật đều rớt, sau đó liền kinh hãi nhìn hai nam nhân kia đến mặt mày ngây ngốc.
"Ta nói đại ca cùng tỷ phu cũng không cần cùng nhau hợp tác, một cước đá bay cổng nhà người ta vậy đâu, thật thất đức____"
Âm thanh trong như tiếng suối, nhu nhu như lông hồng gãi nhẹ vào lòng người khác, Trần Nguyên cùng Lã Văn Tiêu một bộ nhìn nhau chung chí hướng, sau đó hướng tới tiểu cô nương còn ngồi trên yên ngựa không xa đó với ánh mắt nữ nhân không hiểu lòng nam nhân, hại Trần A Nam không khỏi trợn trừng hai mắt thở dài một hơi.
"Tiểu yến tước, xuống đây."
Trần A Nam khóe mắt thờ ơ nhìn xuống nam nhân bộ dạng họa thủy bên cạnh, chỉ thấy hắn hướng nàng vươn tay, mở rộng lòng ngực, chỉ còn thiếu nước mĩ nữ như nàng nhảy xuống vào lòng hắn thôi.
Nhưng A Nam vẫn là A Nam, có chết cũng không quan tâm phong tình, lại nói hắn bộ dạng xinh đẹp như vậy làm gì, đến nỗi dân nữ xung quanh cách đây mấy con thôn cũng theo bước chân Quân Phiến chiến mã chạy tới, ngày thường vì ảnh hưởng của Mục Vạn Hầu gia, những vị cô nương này có chết cũng không ló đầu ra khỏi khung cửa, nay bởi một cái nhìn của nam thần, mà ngay cả cổng Hầu gia đều không sợ mà bu tới. Mục Vạn nếu biết trước cổng nhà mình thế nào có nhiều cô nương như vậy không biết có máu huyết sung não mà phá tù chạy về không.
Lại nói tới Trần A Nam cảm thấy rất không vui, vì tấm lưng nàng chính là bị hàng trăm ánh nhìn nghi vấn có, ganh ghé có, thù hằn có lia tới, nếu ánh mắt có thể xuyên đồ vật, nàng không chắc lưng mình có còn trọn vẹn không.
Cho nên Trần A Nam không nhìn hắn, cằm nhỏ vểnh cao, kiêu kì bảo.
"Ta không tên yến tước, lại không quen biết huynh đài."
"Ồ."
Trần A Nam nghe tới âm thanh trầm ấm kia khẽ thốt, thậm chí âm đuôi còn có chút kéo dài, lòng không hiểu sao run một cái, mơ hồ cảm thấy cần cảnh giác.
Sau đó đột nhiên mông của Quân Phiến bị vỗ một cái, chiến mã dưới mông A Nam vươn lên hai vó trước, cất cao tiếng hí oai nghiêm, dọa đến dân nữ xung quanh đều cụt đuôi ôm váy bỏ chạy, Trần A Nam thét một tiếng, theo quán tính ôm lấy cổ Quân Phiến, chưa đợi nàng sợ hãi xong đã thấy chiến mã tung vó, chạy vụt đi.
"A!___________________"
Trần A Nam thét lên đến quãng tám, sợ hãi đến mặt mày đều hoa hoa choáng váng, hai tay sống chết ôm lấy cổ Quân Phiến, kinh hãi nhắm chặt đôi mắt, hoa dung thất sắc đến mũi ửng hồng, ngay cả khóe mắt cũng lấp lánh ánh nước.
Ánh hộ vệ đứng trên mái tôn Hầu phủ, bộ dạng to lớn kinh ngạc nhìn chiến mã của chủ tử thế nhưng kì lạ lại hưng phấn chạy vòng vòng, Quân Phiến vốn đã được huấn luyện thành công, vì sao lại phải chạy lại bài tập vòng tròn của Mã Thần Hầu? Còn có tiểu cô nương váy hồng kia tại sao lại ngồi trên Quân Phiến la thét thất thanh a?
Chạy đủ bảy vòng sân, Quân Phiến phì phì cái mũi, bước chân mạnh mẽ lại phóng khoáng tới gần vị nam nhân một thân hắc bào, lười biếng lãnh ngạo đứng đằng kia. Chỉ thấy hắn khen thưởng vỗ vỗ mi tâm của chiến mã, khiến Quân Phiến ngay cả đuôi cũng ngoe nguẩy mấy cái, hí một khúc dài.
Trần A Nam chóng mặt hoa mắt nằm liệt trên lưng ngựa, khi cảm thấy trời đất đứng yên, tiếng gió rít vù vù cũng không còn liền run rẩy hai cánh tay chống lưng ngựa, sợ hãi từ từ từng chút ngồi dậy.
Trần Nguyên cùng Lã Văn Tiêu hai người quay lưng không dám nhìn, chỉ có thể lau khóe mắt ngậm ngùi, đáng thương thay Trần A Nam.
Trần A Nam cảm thấy khí lực đều nhũn, cũng không quản ban nãy mình thế nào khí phách từ chối người khác, chỉ thấy nàng đáng thương vươn cánh tay run bần bật, huơ huơ giữa không trung, tay kia che mặt để bình tâm, run giọng khẽ kêu.
"Đỡ___ đỡ ta xuống, ai cũng được__"
"Vương đại ca" dung nhan xinh đẹp, hắc mâu nhìn nàng mặt mũi đều trắng, mơ hồ run rẩy, đáng thương đến lòng hắn đều nhũn, cho nên Ánh hộ vệ trên cao chính là kinh hãi nhìn chủ tử ngàn năm đáng sợ thế nào bộ dạng nam thân ngày xuân, chân trượt một cái, té thẳng xuống đất.
Trần A Nam tay nhỏ bị người nắm lấy, bên eo cũng được đỡ đần, nàng vịn vào thân thể cao lớn của hắn, một tay ôm lấy cổ, một tay vịn tay lớn, từ từ hạ người xuống ngựa.
Chân vừa đặt xuống đất liền nhũn như nước, hoàn toàn không có khí lực ngả vào lòng người trước mắt.
Trần A Nam nghiến răng, mặt mũi đỏ bừng, đầu lún vào ngực người khác, khe khẽ mắng.
"Vô sỉ!"
Chỉ đổi lại người kia tươi cười đầy mặt.
Trần Nguyên hận không thể bước ra hướng hai người kia tình chàng ý thiếp, khẽ góp ý, nam chưa cưới nữ chưa gả, thụ thụ bất tương thân, ngươi con mẹ nó ăn ít đậu hũ tiểu muội nhà ta một chút, tay cũng nắm, người đều ôm, mẹ nó hắn muốn phát hỏa. Nhưng là Lã Văn Tiêu bộ dạng sống chết quyết liệt ôm chặt lấy hắn, nghiêm túc lắc đầu, khẽ thì thầm bảo nếu thật sự nói ra, chính là bị đại tổ tông này chỉnh chết!
Trần Nguyên: ngươi nghĩ ta sợ hắn sao?
Lã Văn Tiêu: đại ca không sợ, nhưng là Vĩ tẩu tử sợ.
Trần Nguyên: ____
Cho nên Trần A Nam đáng thương, hướng trời gào thét.
Mẹ kiếp, ngày trước sống một đời khổ đau cũng không gặp qua hắn, nay thế nào sống lại liền đụng tới kẻ khó chơi thế này?
"Được rồi, chia nhau đi kiếm bức tranh đi."
Trần A Nam khẽ liếc nhìn hắn, khó hiểu lầm bầm.
"Ngươi cần tranh họa ta làm gì?"
"Vương đại ca" đưa tay gỡ phiến lá trên đầu nàng, một bộ bình thản nói.
"Lấy lại thứ thuộc về mình có gì không được?"
Trần A Nam chấn động, gò má kì dị ửng hồng. Nàng tay chân lúng túng, trong ngực lại như một mớ bòng bong phức tạp, nàng không hiểu lại không muốn hiểu, lia mắt sang chỗ khác, nhân lúc hắn nhẹ buông đôi tay trên eo nàng, A Nam lách nhẹ nhàng, làn váy hồng theo bước chân vội vàng của nàng biến mất. Chỉ để lại âm thanh có chút ôn nhuận của nàng.
"Ta đi bên này xem sao."
Để lại "Vương đại nhân" bàn tay còn vươn trên không trung, một thân như tùng đứng đó.
Dung nhan xinh đẹp không khỏi nhuốm vài phần dở khóc dở cười.
"Chủ tử."
Ánh hộ vệ một thân hắc nhân từ trong đống lá rụng phi tới, chỉ thấy hắn nhanh chóng đánh ngất hai vị tiểu thiếp kia, sau đó nhân lúc xung quanh không có ai, từ trong ngực, lôi ra một ống tre nhỏ, hai tay dâng lên.
"Kinh thành có lệnh đưa xuống."
Bàn tay như ngọc tượng điêu khắc cầm lấy, ống tre vốn còn đó đột nhiên hóa phấn bay đi, để lộ ra một mảnh giấy màu.
Đôi hắc mâu trước sau đen láy, trong như mặt hồ soi gương, mảnh giấy màu hóa thành bụi, chỉ thấy hắn hướng mắt về phía Trần A Nam đã biến mất, khóe môi như có như không buông tiếng thở dài nhỏ.
Trần A Nam dung nhan có chút cứng đờ nhìn phong cảnh xung quanh, nhà cao cửa rộng, ao hồ cá nhảy, không khỏi cảm thán quan tham quả nhiên mạnh mẽ.
Làn váy dưới chân nàng lay động, Trần A Nam cứ thế đượm bước, nàng không nghĩ muốn lấy lại bức họa, vốn cũng không để ý những chuyện phiền phức thế làm gì, nàng chỉ là nhân cơ hội, tránh xa nam nhân mặt hoa hoa kia một lúc, để nàng có thể quay về trạng thái bình thường, tâm không chấn, tịnh như núi cao.
A Nam không hiểu, lại cảm thấy mơ hồ sợ hãi, người nam nhân kia đối nàng không quen không biết, ấn tượng về hắn cùng lắm chỉ là một đại nhân vật nào đó, là khách quý của tỷ phu cùng tẩu tử, thế mà lại dám một bước nắm tay hai bước sờ nắn, con mẹ nó, nàng quả thật muốn phát hỏa cháy rụi hắn.
Lại có nhớ tới hắn vô sỉ đùa bỡn mình, Trần A Nam dưới chân đá một cái, viên sỏi liền bay thẳng mấy cái vào mặt hồ vốn còn tĩnh.
"A!__"
Lỗ tai nàng khẽ động, nhạy bén nghe ra âm thanh hốt hoảng kì lạ nho nhỏ kia, Trần A Nam mở to đôi con ngươi to tròn xem xét xung quanh, chỉ thấy ngoài cây chỉ có cảnh, ngay cả một bóng người cũng không thấy, sau đó nàng mắt khẽ nheo một cái, chân nhún nhẹ nhàng nhảy phốc lên cành cây trên đầu. Trần A Nam tim đập bùng bùng, rón rén hướng phía sau đám hoa cỏ bên bờ ao bò tới.
Lúc nàng nhìn tới vật thế phía sau, Trần A Nam không khỏi kinh ngạc, thế nào lại có tiểu hài tử ở đây?
Chỉ thấy tiểu hài tử quần áo tuy là vải tốt, nhưng nếu so với đám hạ nhân trong Hầu phủ chính là chỉ có hơn một chút mà thôi, hắn thân người nhỏ bé, toàn thân gầy guộc, hai tay nhỏ sống chết che mồm, đôi con ngươi ngập nước sợ hãi run thân người, một bộ dạng kinh hãi đến vậy, Trần A Nam tâm đều muốn sầu đi.
"Hóa ra ngươi trốn ở đây!"
Sau đó đột nhiên từ đâu xuất hiện bóng dáng một tên hạ nhân chạy tới, hung bạo nắm lấy cổ áo tiểu hài tử, hại đứa nhỏ khóc rống lên, sợ hãi giãy dụa. 
"Buông ô ô!"
"Tạp chủng ngươi lại dám trốn! Để xem hôm nay gia có đánh chết ngươi không!"
Dứt lời quăng hắn xuống đất, liên tục đá mấy cái.
"Ô ô! Ta muốn tìm nương! Hu hu!"
"Khóc con mẹ ngươi! Ả tiện tì kia không thể cứu____"
Lời chưa dứt chỉ thấy tên hạ nhân đó liền như diều đứt dây, bất tỉnh ngã xổng xuống.
Lộ ra dung nhan lạnh lẽo của Trần A Nam, trên tay còn cầm viên gạch quăng bừa bên tường, nàng tức giận đến thổ huyết, đứa nhỏ như vậy còn dám đánh không nương tay, có phải con người nữa không?
Trần A Nam quăng viên gạch đi, bước qua bóng dáng bất tỉnh của tên hạ nhân, đi tới hướng tiểu hài tử còn đang hoa dung thất sắc đằng kia, chỉ thấy hắn hướng nàng đáng thương bộ dạng, sợ hãi đến không dám mở lời.
A Nam tâm mỏng, hướng hắn nhẹ nhàng cười, ôn nhu kêu.
"Không sợ, tỷ không đánh đệ như hắn, đệ nhanh chóng chạy đi đi, trước khi hắn tỉnh lại sẽ bắt đệ."
Tiểu hài tử nghe âm thanh ôn nhu của nàng, lần đầu trong suốt những năm tháng bị đày đọa, mới có người hướng hắn thân thiện, nước mắt liền rơi tí tách, nức nở khóc lóc.
"Đệ___ đệ muốn tìm nương hu hu__ nhưng không, không biết đường hu hu.."
Trần A Nam ôi chao một tiếng, thay hắn lau nước mắt, nhìn hắn cũng xấp xỉ tiểu Mạch, nhưng lại không béo tốt như Mạch Mạch nhà nàng, ngược lại khổ cực gầy gộc, đáng thương vô cùng.
"Được rồi, tỷ đưa đệ đi kiếm nàng, đệ có biết chỗ ở của nương đệ tên gì không? Ở trong Hầu phủ sao?"
Tiểu hài tử dưới đôi tay vỗ về của A Nam, tiếng khóc liền nỉ non, sau đó ấp úng nói ra, hắn bảo hắn cùng nương vốn sống ở Hầu phủ tại tiểu viện nhỏ, nhưng là cách đây một năm hai mẫu tử bị ép chia cách, bọn họ dẫn nương hắn đi, để lại hắn một mình, sống những ngày tháng khổ cực, liên tục bị những tên hạ nhân chà đạp, chỉ muốn tìm nương, nương sẽ bảo vệ hắn.
"Đệ cùng nương đệ gọi là gì?"
Trần A Nam hướng hắn tâm sự, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn. 
"Đệ__ nương đệ thường kêu đệ a Chiêu, còn nương được người khác gọi là Lã Nhĩ."
Trần A Nam gật gật đầu nhỏ, ôm hắn lên tay, hắn nhẹ đến khiến nàng không khỏi vì hắn đau lòng, hướng hắn cười ôn nhu, sau đó nhún chân, dùng khinh công què quặt của mình bay đi.
"Đi, ta đưa đệ tìm Lã phu nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.