"A Nam_______!"
Trời quang mây đãng, một ngày mới lại đến với khí trời không thể không tốt hơn. Trần gia trên dưới vốn yên yên tĩnh tĩnh, từ đâu lại vang lên âm thanh gào thét tận trời cao, ngay cả những người sống gần kề đấy cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.
Trần A Nam tóc tai đen nhánh xỏa như thác, toàn thân đồ ngủ màu trắng, có chút lộn xộn nằm vùi trong chăn bông, nàng dung nhan ngơ ngác, có chút rối loạn không hình dung được đây là đâu.
Một khắc không nhanh không chậm, nàng có chút ảo não vùi đầu vào gối, quên mất bản thân quay về Trần gia, cứ ngỡ lại ở trên đồi cao của sư phụ, lại nghĩ dù sư phụ dạy dỗ nàng không tồi, nhưng kì lạ lại khiến nàng có thói quen ngủ thật trễ, đến tận khi mặt trời lên cao ba sào nàng mới chịu dậy. Nay lại bị âm thanh hỗn tạp lay tỉnh, tâm tư A Nam có chút không hài lòng.
Nàng xỏ hài vào chân, đi tới chậu nhỏ rửa mặt đánh răng thật sạch sẽ, sau đó lại lựa chọn y phục mà thay, Trần A Nam hai mắt đảo loạn nhìn quần áo, móng cừu liền chọn một bộ màu lam mà tối qua nương vừa nhét cho nàng, sau đó cẩn thận đánh giá bản thân mình trong gương, cảm thấy không sai mới khoan thai bước ra ngoài.
Đi vài bước liền đến sân sau nhà, chỉ thấy vị tỷ tỷ vốn phải theo lễ tục mà về nhà phu vẫn còn tay áo xắn cao, một tay cầm dao một tay cầm gáo múc nước, dung nhan đỏ hồng trừng trừng nhìn cảnh ngựa gà cự nhau cách đó không xa. Trần A Nam không khỏi than thở Lã Văn Tiêu còn không nhanh quay về đem đại tỷ kiệu tám người khiêng mang về tư gia của chính mình đi, không phải nàng chán ghét tỷ tỷ ở nhà, nhưng ở mãi như vậy, người người bàn ra, tổn thất chỉ có tỷ tỷ mà thôi.
Trần Phù Dung nhạy bén nhìn thấy bóng dáng màu lam yểu điệu của muội muội bảo bối, liền tức giận chỉ nàng, sau đó chỉ vào hắc mã, nghiến răng nói.
"A Na, muội xem con ngựa muội đem về, cỏ không gặm, rơm không nhai, lại sống chết đòi cắn gà! Không phải hắn muốn ăn thịt gà đấy chứ? Tỷ còn cần con gà đó cho bữa trưa hôm nay đấy!"
Trần A Nam đưa mắt nhìn sang Quân Phiến, chỉ thấy hắn miệng ngậm hai cái cánh của con gà, đôi con ngươi đen láy nhìn nàng, một bộ dạng nghiêm chỉnh, thậm chí đuôi ở phía sau còn ve vẫy lúc lắc, A Nam nhìn con gà bất tỉnh trong miệng hắn, không khỏi một trận ưu phiền kéo tới.
Quân Phiến này không phải một ngày ba bữa đều thịt gà đấy chứ?
Cũng không phải là sư tử, thế thì cắn gà làm gì?
Trần A Nam hai bước tiến tới, tay ngọc vỗ vỗ mi tâm hắn, khóe môi ôn nhu cười, hướng hắn khẽ nói.
"Quân Phiến, thả gà. Ta dắt ngươi đi ăn cỏ có được không?"
Quân Phiến hai tai khẽ vểnh, như nghe hiểu tiếng của A Nam, liền vui vẻ nhả gà xuống, mũi phì phì mấy cái, đầu liền dụi vào ngực nàng lấy lòng.
Quả nhiên là nghịch ngợm cắn gà nhà nàng, Trần A Nam không khỏi dở khóc dở cười.
Nàng đưa con gà đã bất tỉnh cho Trần Phù Dung, hướng tỷ tỷ nàng dụ dỗ lấy lòng, mới được tỷ tỷ buông tha cho hai lỗ tai, yểu điệu lắc mông xách gà đi vào bếp, múa dao vẩy lửa, màn giết gà A Nam xin miễn nhìn.
Trần A Nam lắc đầu khẽ cười, sau đó tay nhỏ cầm cương ngựa, phốc một tiếng leo lên, vỗ vỗ cổ của Quân Phiến, ý bảo hắn tùy ý đi đi, không cần để ý nàng.
Quân Phiến cái đầu gật gù, sau đó vó ngựa không nhanh không chậm đi lung tung kiếm cỏ non, Trần A Nam ngồi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng hít thở không khí, cảm thấy thư thái không ít.
Đến khi Quân Phiến kiếm được mảng cỏ xanh ưng ý mà gặm, Trần A Nam mới phát hiện con ngựa này thế nhưng lại đi một mạch ra khỏi thôn, tới dòng sông gần thôn nàng, Trần A Nam không khỏi dở khóc dở cười, lại cảm thấy bụng có chút trống rỗng, xung quanh ngoài một người một ngựa như nàng thì lại không có ai, cho nên Trần A Nam váy chạm đất khẽ cột cao, hai tay áo cũng xắn lên một chút, chân trần không hài, dự định đi bắt cá mà ăn.
Khi còn ở với Nhạn Bắc, cơm nước đều là một tay nàng tự cung tự cấp, bắt cá săn thỏ, những thứ nhỏ nhặt này nàng đều có thể thông thạo mà làm, cho nên lúc này Trần A Nam thời gian không tới một chum trà nhỏ trên tay đã cầm tới một con cá lớn giãy bành bạch rồi.
Trần A Nam không khỏi khen ngợi sông tốt nuôi cá đều béo đến vậy, khi ăn nhất định ngon chết người.
Nàng hai chân lội lên, sau đó cứ thế để trần cho khô, cũng không sợ bị người nhìn thấy rồi chịu trách nhiệm, bởi xung quanh cũng chỉ có mỗi nàng. Trần A Nam từ bên hông của Quân Phiến lấy ra một thanh chủy thủ, nàng không biết có phải người nam nhân kia để quên thứ này trên người Quân Phiến hay không, dù gì họa tiết cùng chất lượng thanh chủy thủ này đều là hạng thượng đẳng, vàng vàng óng ánh, còn có bén như sắt, nếu chém đá cũng nghi đá sẽ đứt.
Vốn A Nam cũng không nghĩ tới sẽ lấy thứ đồ xinh đẹp này để làm sạch ruột cá, nhưng trên người nàng ngoài bạc thì chẳng có gì, cho nên A Nam mắt nhắm mắt mở, khẽ kêu thứ lỗi, sau đó cầm chủy thủ đi làm sạch cá.
Nếu để nàng biết thanh chủy thủ này khắp thiên hạ đều tôn lên làm bảo vật, không biết có cảm thấy xấu hổ ngậm ngùi hay không? Đây đều là chuyện về sau.
Sau đó, Quân Phiến ăn no, A Nam cũng ăn no, một người một ngựa, thổi tắt nhúm lửa, sau đó liền khoan thai đi về.
Trần A Nam ngồi yên trên lưng Quân Phiến, khoan thai mà hướng thôn nhà đi về. Vốn nàng còn đang mơ mơ màng màng ngắm cảnh, thì bên tai lại nhạy cảm nghe tới vó ngựa dồn dập, Quân Phiến dưới mông như cũng nghe thấy, chỉ thấy hắn hai vó dậm mấy nhịp xuống đất, thân người căng cứng, đầu ngẩng cao, bộ dạng hoàn toàn hưng phấn nghênh đợi, chỉ cần lệnh của A Nam, liền có thể bốn vó bay giữa trời mà chạy vụt đi.
Trần A Nam nghĩ ngợi đây có lẽ là bản năng quen thuộc của chiến mã, nhưng là nàng không dám cùng Quân Phiến tung vó rong đuổi, đặc biệt lúc này chỉ có một mình nàng, Trần A Nam tay nhỏ vỗ vỗ bên sườn ngựa, hướng hắn an ủi dịu dàng, lầm bầm kêu Quân Phiến ngoan rồi lại Quân Phiến ngoan, không cần điên cuồng chạy nhảy, nàng nhất định sợ hãi.
Quân Phiến lỗ mũi phì phì mấy cái, liền rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó khoan thai cõng A Nam mà đi, hai tai có xu hướng cụp xuống, một bộ lãnh ngựa cao ngạo, khiến A Nam dở khóc dở cười.
"Cô nương xin dừng bước___."
Trần A Nam vốn nghĩ đoàn người cùng ngựa này sẽ tiếp tục thản nhiên lướt qua nàng mà đi, dù gì cũng không quen không biết, nhưng là không nghĩ đến lại có người hướng nàng kêu dừng bước.
Trần A Nam nhìn xung quanh, ngoại trừ nàng thì chẳng có một vị cô nương nào ở đây, đại não khẽ động, Trần A Nam khẽ đoán bảy phần là hỏi đường.
Quả nhiên nói nàng thông minh không ngoa, chỉ thấy người đăng sau tiếp tục hướng nàng hô lên.
"Cô nương, tại hạ chỉ muốn hỏi đường."
Trần A Nam lòng khẽ an tâm, nàng tay nhỏ khẽ giựt dây cương, Quân Phiến liền dừng cước bộ, A Nam một thân thon gầy, thanh tao xoay người, ba vạn tóc đen khẽ bồng bềnh theo gió, chỉ thấy dung nhan nàng vốn sáng rực như ánh mặt trời khi chạm tới bóng dáng toán người kia, sống lưng liền có chút cứng ngắc, cơ mặt nhịn không được đều khẽ run.
Trần A Nam con ngươi co rút nhìn nam nhân quần áo lụa là thượng phẩm, một màu đỏ chói mắt, tóc đen vấn cao, dung nhan trong nhu có cương, ánh mắt câu hồn, sống mũi linh động, cánh môi như hoa như ngọc, họa thủy trời sinh, nếu so với *Vương Phẩm Ngôn kia họa thủy yêu nghiệt thì người nam nhân này vẻ đẹp lại có phần nữ tính, nhưng là quan trọng ở đây, A Nam vốn không phải bị sắc đẹp của người này dọa cho bất ngờ, mà chính là bị hắn dung nhan y đúc người trong kí ức mà dọa cho thần hồn chấn kinh.
Dật Biểu Cát!
Trần A Nam không tài nào có thể đoán được nguyên do gì tên nam nhân một đời dùng sắc phong lưu này lại xuất hiện ở nơi này, hắn không phải nên theo thói quen kiếp trước, sống chết ở thanh lâu chứ?
Dật Biểu Cát một thân phong lưu cao quý ngồi trên yên ngựa, hắn từ trước đến nay, tuy luôn một bộ tùy hứng, nếu so với đại ca thì phong lưu càng phong lưu, nhưng khí tức lạnh lùng của hắn, luôn ẩn ẩn trong xương, gặp chuyện gì cũng khó có thể phá được.
Nhưng là khi nhìn tới bóng dáng màu lam lung linh ở đằng kia, chỉ thấy nàng tóc đen ba vạn sợi tung bay, mắt hạnh môi đào, da trắng như ngọc, một thân người lung linh trong nắng sớm, yểu điệu đến động lòng người, hình bóng tiểu cô nương hai búi tóc như trái đào, xinh xắn đáng yêu cầm tay hắn lúc ấy thổi phù phù, đôi con ngươi to tròn trong vắt như mặt hồ, dịu dàng hướng hắn hỏi một câu "Đệ có đau không?" như hiện về.
Tâm hung hăng rung động, thành trì lãnh ngạo trong Dật Biểu Cát liền ở trước mắt thiếu nữ áo lam kia, tan thành vạn mảnh vụn bay đi theo gió.
Dật Biểu Cát lồng ngực xúc động, không quản đám hộ vệ đi theo ngăn cản, chỉ thấy hắn khẽ giựt dây cương ngựa, nhanh chóng phi tới trước mặt nàng.
Hắn kinh hỉ, hắn vui mừng.
Dật Biểu Cát đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm A Nam, khẽ khàn giọng nói.
"Ta___ tỷ còn nhớ ta không?"
Trần A Nam khẽ chấn động, trong lòng ngực không khỏi khẽ nghiến răng chửi tục một câu, làm sao hắn lại có thể nhận ra nàng? Dù gì trước đây giúp đỡ hắn, khi ấy cả hai đều chỉ là hai đứa trẻ bốn năm tuổi, không nghĩ người này chỉ cần nhìn qua một lần, liền có thể nhận ra nàng.
Trần A Nam không quản hắn làm sao nhớ nàng, không quan tâm ý hắn là gì, lại càng không muốn cùng Dật phủ có quan hệ, cho nên nàng cứng rắn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ôn nhuận nhưng xa cách hướng hắn khẽ cười cười nói nói.
"Công tử nhận lầm người rồi. Tiểu nữ nhớ qua chưa từng gặp ngài."
Trần A Nam nhìn người trước mắt mặt mày biến sắc, trắng như giấy tuyên thành, không khỏi cảm thấy có điều kì lạ.
Dật Biểu Cát vốn một đời phong lưu, kiếp trước mỗi lần nhìn thấy hắn, chỉ thấy khóe môi người này lúc nào cũng khẽ cong, năm phần gần gũi năm phần lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Hắn bộ dạng như vậy, là lần đầu nàng nhìn thấy.
Nhưng nếu vậy thì làm sao? Cùng Trần A Nam nàng không quan hệ, cho nên nàng hoàn toàn vô tâm, hiển nhiên nhìn hắn như người khách đi ngang, không để vào lòng.
Dù là một chút.
Dật Biểu Cát không thể diễn tả được tâm tình của mình hiện giờ, lại nhìn ánh mắt của người trước mắt, thế nào xinh đẹp, thế nào trong vắt luân hãm hắn, nhưng thế nào xa cách.
Xa cách đến ngón tay hắn cũng khẽ run rẩy, phát ra hàn khí.
Dật Biểu Cát dung nhan tuy biến sắc, nhưng khóe môi vẫn cong, hắn hướng nàng tươi cười như ánh nắng, ôn nhuận mà nói.
"Không nhớ không sao. Chúng ta vẫn còn thời gian."
Trần A Nam khẽ nhíu mày đẹp, không nghĩ cùng hắn dây dưa không rõ, lại phiền muộn hắn kì lạ, cho nên liền hướng hắn lễ nghĩa như thường, xa cách nhưng không quá quắt, không lạnh không nóng, khẽ nói.
"Công tử ngài đây lúc nãy muốn hỏi tiểu nữ điều gì? Có thể nhanh lên một chút được không?"
Lời cũng thay ngươi nói, ý vị đuổi khách rõ ràng. Trần A Nam không nghĩ người này nhìn không ra ý nàng.
Dật Biểu Cát bàn tay khẽ siết chặt dây cương, nhưng vẫn ôn nhuận trả lời.
"Có thể dẫn ta đến Trần gia ở thôn Vĩ Quý không?"
Trần A Nam lúc này hoàn toàn biến sắc, nàng dung nhan vốn hòa thuận nhưng không quá phận, nay nghe tới Trần gia ở Vĩ Quý, chính là mặt mũi trắng bệch, ánh mắt nhịn không được phát ra tia lạnh lẽo, bàn tay giấu trong tay áo cầm cương ngựa khẽ run rẩy, tâm hung hăng phập phồng.
Trần A Nam ánh mắt khẽ nhìn xuống, như có như không hỏi hắn.
"Công tử làm sao biết Trần gia?"
Dật Biểu Cát từ trong ngực lấy ra một phong vải giấy, chỉ thấy hắn bàn tay cầm thứ đó khẽ lắc, dung nhan có chút trầm ngâm bảo.
"Hầu gia Mục Vạn đột ngột biến mất, cùng có các nữ quyến, có người báo thấy có người thôn Vĩ Quý đi ra vào Hầu phủ. Hắn đánh rơi đồ vật này, tra ra mới biết là đồ của Trần gia. Ta phụng mệnh quan tri huyện tới bắt người tra hỏi."
Trần A Nam khiếp sợ nhìn khăn tay trên tay Dật Biểu Cát, nàng làm sao nhìn không ra đó là khăn tay của tỷ tỷ nàng? Chữ thêu họ Trần ngăn nắp mĩ miều đó, chính là khăn tay mà tân hôn tỷ tỷ trao cho Lã Văn Tiêu!
Trần A Nam làn mi khẽ cụp, che đi ánh nhìn hoảng loạn của mình.
Nàng hoàn toàn khiếp sợ, không nghĩ Hầu gia Mục Vạn biến mất mới bảy ngày, bọn họ đã tra ra Trần gia của nàng!
Nàng tránh một kiếp, tránh gặp gỡ Dật Lam Phong, tận lực tránh né những chuyện liên quan đến Dật phủ, hòng nghĩ chỉ cần đợi qua hai năm, tránh được họa diệt Trần gia, nàng liền có thể an tâm mà thở phào.
Nhưng là có chết nàng lại không nghĩ tới số phận trêu chọc, ép buộc Trần gia cùng Dật phủ phải dính vào nhau!
Trần A Nam như nhớ tới kiếp trước cả nhà chết thảm dưới tay Dật phủ, nghĩ đến ở nhà bây giờ chỉ có nữ quyến Trần gia, cha bận cùng bên ngoại bàn chuyện, đại ca cùng Lã Văn Tiêu từ ngày ở Hầu phủ đã hai ngày không về. Nàng không dám mạo hiểm, lại không tài nào cam lòng đưa người thân ra đầu ngọn nguồn sóng gió.
Trần A Nam nàng hiểu chuyện, nếu đưa Dật Biểu Cát về tư gia, tỷ tỷ nhìn thấy khăn tay không thấy người, nhất định sống chết ngoan cố nhào tới hỏi tỷ phu đâu? Lại nhìn tới Dật Biểu Cát đem theo nhiều hạ nhân như vậy, còn không phải là để bắt người sao?
"Sao vậy? Sắc mặt vì sao kém như vậy?"
Dật Biểu Cát vốn ánh mắt vẫn để trên người A Nam, cho nên nhìn khi nhìn tới gò má nàng vốn hồng hào nay trắng bệch, tâm không khỏi chấn động, liền hành động không kịp suy nghĩ, bàn tay đã để ở trên trán của A Nam.
Trần A Nam khiếp sợ, nhanh như cắt gạt phăng bàn tay của hắn.
Dật Biểu Cát ngốc trệ, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay như ngọn lửa cháy tận vào tim gan hắn.
Trần A Nam khẽ tức giận lạnh lùng nói.
"Công tử, nam nữ thụ thụ bất tương thân, xin ngài hướng ta tự trọng!"
Dật Biểu Cát nhận ra nàng tức giận, liền khẽ run rẩy liên tục hướng nàng nói.
"Thứ lỗi___ là do ta luống cuống rồi.."
Trần A Nam lòng ngực vô vị, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc khăn tay thêu chữ trước mắt, nàng bàn tay như ngọc khẽ chỉ vào nó, nghiến răng quyết liệt nói.
"Chiếc khăn này, là của ta."
Lần này đến phiên Dật Biểu Cát dung nhan trắng bệch.
Đám hộ vệ phía sau rục rịch, một bộ muốn chạy tới trói người. Trần A Nam đáy mắt liền lãnh lẽo.
"Không ai được chạm vào nàng!"
Dật Biểu Cát đáy mắt âm trầm hướng thuộc hạ quát to.
Thuộc hạ nhìn nhau, rồi lại như nhau lui về.
Dật Biểu Cát kiềm chế cơn run rẩy lạnh lẽo từ trong ngực, hắn hướng nàng khẽ cười cười, ôn nhuận nói.
"Nàng chỉ cần dẫn ta tới Trần gia."
Trần A Nam nhìn hắn, khóe môi khẽ trêu chọc cười khẽ, nàng dung nhan xinh đẹp, sáng bừng như ánh mặt trời, tựa tiếu phi tiếu khanh khách nói.
"Ta tên Trần A Nam. Khăn tay đó là của ta."
Muốn bắt, cũng là tới bắt nàng đi.
Dật Biểu Cát dung nhan trắng bệch.
Vụ án Hầu gia vốn là do hắn được phụ thân tín cậy trao cho, mặc dù quyền hành đều ở trong tay đại ca, nhưng hắn luôn được ở bên cạnh cùng đại ca xử lý, cho nên liền hiểu Dật phủ cùng Hầu gia chính là cùng một sợi dây thừng! Hầu gia biến mất kì lạ, phủ gia nhìn sơ thì bình thường như không ai lục soát, nhưng không thể đảm bảo được điều gì. Liêu thành nhiều quan tham, Dật phủ tất nhiên không tránh khỏi quan hệ, cho nên hắn mới tức tốc ba ngày tra xét, cuối cùng tra được manh mối ở thôn Vĩ Quý. Vốn định bắt được người, hắn tự tin bản lãnh tra xét nghiêm hình người không tồi, nhưng cái hắn không ngờ tới, nữ nhân hắn ngày đêm mong nhớ này, lại chính là___!
Dật Biểu Cát nhìn thẳng nàng, nghĩ muốn tìm thấy một tia rối loạn không đúng của nàng, nhưng là người trước mắt vẫn bình thản đến ung dung, quyết liệt chui đầu vào rọ tử này!
Dật Biếu Cát đáy mắt âm u, khăn tay trong tay bị siết lấy nhăn nhúm, hắn nghiến răng, cuối cùng mới không đành lòng khẽ gầm.
"Dẫn người về Dật phủ!"
Sau đó A Nam hai bên bị người kèm lấy, đằng sau cũng có người chặn, nàng đợi bọn họ tới trói nàng, nhưng là không nghĩ tên kia lại hạ lệnh chỉ hộ tống nàng đi, tuyệt không trói không chạm, Trần A Nam cảm thấy hắn kì lạ, nhưng ở trước tình hình này chỉ có thể yên lặng, bàn tay run rẩy cầm chặt cương ngựa, khẽ vỗ về Quân Phiến vốn muốn cự lại đem nàng bỏ trốn, sau đó nhắm mắt, theo chân bon họ mà đi.
Trần A Nam sợ hãi nếu nàng đi rồi, ở nhà nương cùng tỷ tỷ, có phải hoảng đến phát khóc hay không?
Tâm A Nam hung hăng đau lòng, nhưng nàng không có cách, lại không tài nào có thể nhìn bất kì ai trong Trần gia bị bắt đi.
Cho nên A Nam quyết định, binh tới tướng chặn, nàng không nghĩ kiếp này lại ngu đần, lại bị đám người này chơi trong lòng bàn tay!
*Ở đây A Nam vẫn tin Hoắc Phẩm Ngôn họ Vương vì mấy chương trước Vĩ Thanh Thanh cùng Lã Văn Tiêu đều hướng hắn kêu Vương đại ca cùng Vương đại nhân.
Mễ Bối: Tôi mới bị té xe, đau đến nước mắt nước mũi chảy hai hàng, cho nên mới chậm rãi tới bây giờ ngồi đánh máy viết truyện, nếu có lủng củng, không hay thì mong các bạn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đợi lành rồi tôi sẽ tra xét lại huhuuu