Dọc theo đường đi,
Nhã Phù luôn trầm mặc, chỉ theo chân đám người Uyển Quý Phi cùng nhau
vào Lăng Duyệt hiên, nơi Uyển Quý Phi ở.
Uyển Quý Phi vào phòng
thay quần áo, mấy nha hoàn hộ tống cùng đi vào hầu hạ, chỉ để một mình
Nhã Phù chờ ở bên ngoài, sau khi xem xét cẩn thận hoàn cảnh xung quanh,
trang nhã thanh tú, cũng không có vẻ quá mức cao quý, bên trong đơn giản nhưng cũng không mất đi tính lịch sự tao nhã.
Trên tường treo
một bộ tranh chữ, "Hiển đến bên ngoài đình, thảo hoa như lả lướt. Cả đêm Đông Phong lên, Vạn Sơn xuân sắc về. Băng tiêu tuyền phái động, thiên
ấm lộ châu hi. Đã ủ rượu xem hoa rượu, kiều oanh mạc dự bay."
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com (Bình minh tới ngoài sân, cây cỏ như bịn rịn. Cả đêm gió xuân lên, muôn núi sắc xuân về. Băng tan chảy mọi nơi, Mặt
trời ấm như hòn ngọc lộ ra. Đã ủ rượu xem hoa, chim oanh đừng bay đi.)
Vẫn còn suy nghĩ về ngòi bút sắc bén trên bức họa, sau lưng từ từ đã có người đi ra.
"Bức họa này là lúc sáng sớm Bổn cung đi dạo cùng Hoàng thượng, trong lúc
cao hứng viết xuống, vẫn không bỏ đi được, liền tùy ý đặt ở nơi này."
Xoay người, Uyển Quý Phi đã đổi qua một bộ quần áo màu lam, bà ta vốn là một mỹ nhân dịu dàng giờ tăng thêm một phần mát mẻ, mỉm cười đứng ở
phía sau, thấy nàng nhìn tranh chữ, thuận miệng nói.
" Tài văn
chương của nương nương thật tốt, chữ viết cũng đẹp!" Nhã Phù đối với cái này thật ra thì cũng không hiểu nhiều, trước đây nhiều lắm cũng là
thuộc một chút câu thơ linh tinh ..., những thứ này nàng một chữ cũng
không biết.
Nhưng lời hay ai không biết nói, huống chi hiện tại ở trước mặt người khác, dĩ nhiên là nhặt những lời dễ nghe mà nói rồi.
"Nhã Phù, tới đây! Không vội tới đó!" Uyển Quý Phi ngồi xuống ghế dựa, trên
mặt mỉm cười. "Không phải Bổn cung muốn hỏi nhiều, chỉ là Nhã Phù, ngươi cũng biết, không còn bao lâu nữa ngươi sẽ phải gả cho Thập Điện hạ, đứa con trai này của Bổn cung, Bổn cung dĩ nhiên là hiểu rõ, tính tình nó
có chút cô độc lạnh lùng, nhưng mà tâm địa vẫn rất tốt!"
"Nương
nương quá lo lắng, thật ra thì Nhã Phù cũng không dám có ý tưởng không
an phận, lấy thân phận của Nhã Phù gả vào Tề Vương phủ đó là với cao!"
Nghe Uyển Quý Phi mở đầu, trên mặt Nhã Phù nhàn nhạt mang theo mỉm cười, theo lời ngồi ở bên cạnh bà, nghe bà muốn nói điều gì tiếp theo?
Uyển Quý Phi đặc biệt cho nàng cùng về đổi y phục, quả nhiên là có lời gì muốn nói với nàng!
"Bổn cung biết, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời đồn ở đây, bí mật khó giữ nếu
nhiều người biết, hơn nữa ở trong kinh thành này lại rất thị phi, nhưng
có một số việc hôm nay Bổn cung nên giáp mặt hỏi ngươi một chút !
d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Nhã Phù, ngươi thật sự đã có một đứa con trai
được sáu tuổi?" Ánh mắt Uyển Quý Phi nhìn chằm chằm Nhã Phù.
Quả
nhiên là có liên quan đến chuyện của Vũ Trạch, nàng cũng biết Uyển Quý
Phi mới vừa rồi ở trong điện biểu hiện rộng lượng hòa ái, phần lớn là
giả bộ cho Thái hậu và An quý phi nhìn, hiện tại chọn thời gian chỉ có
hai người bọn họ đương nhiên là cũng muốn hỏi rõ ràng.
Chỉ là,
nếu để cho Uyển Quý Phi biết Vũ Trạch rất có thể chính là con trai của
Nam Cung Thần, sợ rằng bà ta cũng sẽ không bình tĩnh như vậy rồi !
"Đúng vậy a, Nhã Phù đúng là đã có một đứa con sáu tuổi! Lời đồn đãi trong
thành Khai Dương cũng không phải tất cả chỉ là bịa đăt, mặc dù có một
chút quá mức, nhưng chuyện đứa nhỏ này ta không thể phủ nhận!"
Chuyện có sự tồn tại của Vũ Trạch ở trong cung đã không còn là bí mật, nhưng
con trai là bảo bối của nàng, nàng rất may mắn, lúc trước gian nan thế
kia, còn bảo vệ được đứa bé này, nếu không nàng nhất định sẽ hối hận.
Nghĩ đến con trai của mình, hôm nay lúc ra cửa, vốn cậu cũng muốn cùng đi
theo, nhưng hoàng cung nội viện này nàng cũng không dám tùy tiện dẫn hắn theo.
Tuy bên ngoài có ít người từng thấy qua tướng mạo Nam Cung Thần, nhưng nàng không cho rằng người trong hoàng cung này cũng không
thấy tướng mạo Nam Cung Thần, Vũ Trạch chỉ cần mang gương mặt yêu nghiệt ở trong hoàng cung chạy một vòng, nàng dám cam đoan, không cần thời
gian một ngày, tất cả người trong hoàng cung sẽ biết Thư Nhã Phù có gian tình với Nam Cung Thần rồi.
Thần sắc Uyển Quý Phi có chút phức
tạp nhìn chằm chằm Nhã Phù, trên mặt vẫn mang theo nụ cười đã sớm tắt,
đáy mắt có mấy phần lạnh lùng: "Như vậy Thư tiểu thư ngươi là cảm thấy
thân phận một người chưa cưới đã có con như ngươi, có tư cách gì gả cho
con trai của bản cung?!"
"Mặc dù con trai của bản cung không thể
đi được, hắn cũng là Tề vương Điện hạ tôn quý của Đông Ly quốc, không
phải một nữ nhân mang theo đứa bé như ngươi có thể xứng với nó, đương
nhiên Bổn cung biết Hầu Gia có công với xã tắc, cho tới nay đều phân ưu
giải nạn (chia sẻ, giúp đỡ) với hoàng thượng, bảo vệ biên cương hòa
bình, nhưng Bổn cung cũng không bởi vì như thế mà thừa nhận, để ngươi có thể gả vào vương phủ! Hơn nữa, người kia không hiểu rõ không biết đứa
bé từ đâu tới, ngươi cảm thấy đứa bé kia có thể vào tông miếu hoàng gia
sao? !" Uyển Quý Phi lại nói có chút sắc bén, đồng thời ánh mắt cũng
nhiều hơn mấy phần ép người.
"Quý Phi nương nương, Nhã Phù không
muốn nói đến vấn đề thân phận, mà về chuyện hôn ước này, ta muốn Quý Phi nương nương phải rõ ràng vài điểm, thứ nhất, hôn ước này cũng không
phải Thư Nhã Phù ta muốn, khi còn nhỏ người ban hôn chính là hoàng
thượng, chắc hẳn nương nương đối với chuyện cưới gả này cũng rất rõ
ràng; di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. thứ hai, từ hôn hay thoái hôn hình như
không phải chuyện ta có thể quyết định, có lấy chồng hay không vào vương phủ hay không cũng không phải là ta muốn, nương nương chướng mắt Nhã
Phù, không sao, mà ta cũng chưa từng muốn tìm cho con trai mình người
cha là vương gia! Muốn từ hôn? Có thể, để cho Tề vương hoặc nương nương
người đi tìm hoàng thượng xin ý chỉ, chuyện này sẽ rất dễ dàng như nương nương tính!"
Từ từ đứng lên, ánh mắt trực tiếp chống đối lại tầm mắt lạnh lùng của đối phương, tròng mắt không dời đi, khóe môi vừa đeo
lên nụ cười có mấy phần khinh miệt, khí thế trên người thay đổi, bất
đồng với mềm mại lúc trước, có thêm mấy phần không kềm chế được cùng
lười biếng, ngạo nghễ.
Nếu như nói nàng vốn không muốn nhằm vào
mẹ đẻ Tề vương, nhưng muốn trách chỉ có thể trách trong lời nói của Uyển Quý Phi lộ ra sự khinh bỉ đối với con trai bảo bối của nàng, nàng không quan tâm hôn ước này, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép có người ở
trước mặt nàng nói xấu con trai mình.
Uyển Quý Phi lại giả bộ rất giống, nhìn dáng vẻ bà ta như thế, cùng mới biểu hiện vừa rồi ở trong
hậu cung hoàn toàn bất đồng, đã không còn vẻ nhu nhược hiền hòa.
Nếu như có thể làm cho hoàng thượng hủy bỏ hôn ước, ta còn cần phải ở chỗ
này nói nhảm cùng con nhóc như ngươi sao, đáng chết! Thư Nhã Phù này lại có lá gan nói chuyện với mình như vậy, lá gan thật không nhỏ, lúc nãy
trong chính điện chỉ nghĩ nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bâu giờ
xem ra, là mình quá xem thường nàng ta rồi.
"Thư Nhã Phù, ngươi
lại có lá gan nói chuyện với Bổn cung như vậy, ngươi có biết chỉ một ít
lời ngươi vừa nói, Bổn cung có thể trị tội ngươi hay không !" Chợt đập
bàn, Uyển Quý Phi trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.
"Nếu như muốn trị tội, chắc hẳn nương nương đã cho người nắm ta đi trị tội rồi, hiện tại
ta còn có thể đứng ở chỗ này, hơn nữa nương nương còn đặc biệt chọn thời gian này, ở đây nói chút lời với ta, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn., không
phải là sợ bị người khác biết sao!"
Nhã Phù đối với sự đe dọa của Uyển Quý Phi căn bản không có một chút sợ hãi nào, cười khinh bỉ, giễu
cợt nhìn xuống gương mặt vẫn tuyệt sắc khuynh thành như cũ của Uyển Quý
Phi, mặc dù nàng không biết bà ta ngại cái gì, nhưng nếu bà ta có điều
cố kỵ, như vậy nàng có thể tạm thời dựa vào điểm này tới đối mặt với bà
ta.
"Ha ha, rất tốt, có can đảm, lại đủ cơ trí, đúng là có chút tư cách làm con dâu của bổn cung!"
Mới vừa rồi mặt Uyển Quý Phi còn đầy sắc giận, đột nhiên thái độ thay đổi
lớn, từ từ ngồi trở lại trên ghế, trên mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ tràn
đầy ý cười nhìn Nhã Phù, khẽ gật đầu nói.