Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 39: Làm khách Tề Vương phủ




Nam Cung Thần cảm thấy rất tốt, vừa vào vương phủ cũng đã cảm giác được ánh mắt, chợt ngẩng đầu nhìn về phía mái hiên.
Nhìn một đôi chân đứa bé ở đó lay động thoáng qua, diện mạo bình thường, nhưng một đôi mắt màu hổ phách cũng mang theo hiểu biết khôn khéo, cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo tên tiểu tử này, nhưng Nam Cung Thần nhìn thấy cậu, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«o đã nhận ra cậu chính là ‘con trai thập nhị tứ hiếu’ lần trước xông vào Tề Vương phủ.
Tâm tình có chút vui vẻ, bên khóe miệng Nam Cung Thần từ từ nở nụ cười, nhìn bé trai trên mái hiên.
"Ở phía trên chơi thật thích? Đã đến rồi không bằng xuống đây đi!" Nhàn nhạt mở miệng, chỉ là âm thanh truyền tới bên tai Vũ Trạch cũng vô cùng rõ ràng.
"Trong phủ ngài có khách, con trai nhị thập tứ hiếu biết chừng mực, chờ cha thân ái ngài hết bận rộn rồi nói chuyện, con trai trở lại nói chuyện phiếm với ngài!" Vẻ mặt Vũ Trạch cười hì hì, chẳng hề để ý, đung đưa hai cái chân nhỏ, không lo lắng chút nào cho mình tự tiện xông vào vương phủ làm ăn trộm.
Liễu Trì đẩy Vương Gia vừa tiến vào cửa chính vương phủ, sau khi nhận thấy được động tác Vương Gia đột nhiên ngẩng đầu, cũng phát hiện trên mái hiên một bé trai, trên mặt lộ ra vẻ cảnh kính sợ và kinh ngạc, nhưng đồng thời đáy mắt cũng tò mò nhìn bé trai này có chút quen mắt, chẳng lẽ là tiểu thiếu gia nhà nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như cho dù là tiểu hoàng tử cũng không có này lá gan chạy đến trên nóc nhà Tề Vương phủ chơi đùa.
Vương phủ không phải là nơi người nào cũng có thể tiến vào, nhưng bây giờ bé trai này quang minh chính đại ngồi ở trên mái hiên, chờ bọn họ trở về phủ.
Phản ứng đầu tiên của Liễu Trì là: toàn thân cảnh giác đề phòng!
Đợi đến khi Vương Gia mở miệng nói chuyện với Vũ Trạch, hắn mới giật mình nhận ra tại sao nhìn bé trai này quen mắt như vậy, lại là tên tiểu tử lần trước!
Hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ lại mấy phần cảnh giác đặt ở trên người của Vũ Trạch, Liễu Trì sẽ không bởi vì đối phương chỉ là một đứa bé liền xem thường, lần trước y và Băng Đồng đã mắc bẫy của cậu.
"Vào nhà!" Thu hồi ánh mắt ở trên người Vũ Trạch, Nam Cung Thần lạnh giọng hạ lệnh.
Đợi đến khi Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào nhà, Vũ Trạch mới vừa lòng nhảy xuống, rất tự giác tự động đi theo ở phía sau đi vào.
"Thập đệ! Ta và ngươi nói chuyện. . . . . ." Nam Cung Viêm ở trong phòng đã đợi được chút thời gian, đang không bình tĩnh được nữa, vừa nhìn thấy Nam Cung Thần liền muốn xông lên, mở miệng vội vội vàng vàng muốn nói gì, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống bóng dáng đi theo sau lưng Nam Cung Thần, lập tức trợn to hai mắt.
"Làm sao ngươi biết chỗ này?" Một tiếng kêu sợ hãi, Nam Cung Viêm rất dễ nổi nóng nhìn thân hình nhỏ bé của Vũ Trạch, thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác.
Nhìn Nam Cung Viêm khiếp sợ, Nam Cung Thần liếc tiểu tử đi theo phía sau mình một cái, đáy lòng không khỏi có mấy phần bảo vệ con, không khỏi có mấy phần ấm áp.
Liếc mắt nhìn mặt Nam Cung Viêm biểu lộ vẻ quái dị, lạnh nhạt nói: "Các ngươi quen biết!"
Giọng khẳng định, lạnh lùng mang theo chắc chắn của mình, còn có khí thế người khác không thể phủ nhận.
"Hì hì, Tiểu Viêm viêm chúng ta lại gặp mặt! Các ngươi nói chuyện các ngươi, không cần phải để ý đến ta đâu, dù sao ngươi muốn nói gì ta cũng biết rõ, cho nên ngươi không phải bận tâm đến ta...ta sẽ không trách ngươi tiếp đãi không chu đáo đâu! Dĩ nhiên tốt nhất là có hoa quả ăn, mẹ nói ăn nhiều trái cây thân thể mới tốt!"
Thư Vũ Trạch rất không khách khí đặt mông ngồi vào bên bàn, tay nhỏ bé rất tự giác cầm miếng bánh ngọt trên bàn lên, cười hì hì nói xong, bắt đầu ăn điểm tâm.
"Đừng gọi ta là Tiểu Viêm viêm!" Nam Cung Viêm không vui nói.
Nam Cung Thần liếc mắt nhìn Nam Cung Viêm đang cực kỳ tức giận một cái, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên vẻ mặt hạnh phúc của Vũ Trạch, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt phân phó: "Đi lấy chút trái cây!"
Liễu Trì nghe lệnh, trả lời một tiếng, ngay lập tức xoay người đi chuẩn bị trái cây.
Đáy lòng cũng là sóng to gió lớn, Vương Gia chưa từng quan tâm đối với một người như vậy, cũng bởi vì một câu nói muốn ăn trái cây không chút kiêng kỵ của đối phương, sẽ để chuyên môn của hắn đi chuẩn bị trái cây cho người kia, hơn nữa còn là một đứa bé.
Từ lúc mới bắt đầu, đối mặt với tên tiểu tử này, hình như thái độ của Vương gia không giống với bình thường.
Quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng, Liễu Trì không hiểu lẩm bẩm: "Không phải là con riêng của Vương Gia đó chứ!"
Liễu Trì rời đi, Nam Cung Thần đẩy xe lăn đến bên bàn, nhìn khuôn mặt tiểu tử đang ăn rất sung sướng trước mặt, đáy lòng sinh ra mấy phần ấm áp, biểu hiện trên mặt cũng chầm chậm nhu hòa lại, thậm chí cảm giác môi mỏng từ từ lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Ngươi tới nơi này muốn nói cái gì?" Mặc dù ánh mắt vẫn nhìn Thư Vũ Trạch, nhưng lời nói là cho Nam Cung Viêm.
Thu hồi đáy lòng khiếp sợ, Nam Cung Viêm không biết quan hệ của bé trai trước mắt với Thập đệ của mình, nhưng nhìn bộ dạng hắn không để ý chút nào, cũng không cố kỵ trực tiếp mở miệng, dù sao tin tức này cũng là mua được từ chỗ tiểu tử này, cũng không còn là chuyện bí mật nữa.
"Có người liên hệ với U Minh cung, mua mạng của ngươi!" Thu hồi khiếp sợ trên mặt, Nam Cung Viêm nghiêm túc nhìn Nam Cung Thần nói.
Đối mặt với tin tức này, Nam Cung Thần lại cũng chỉ hơi hơi nhếch đuôi lông mày, ngay sau đó lại một mặt cười nhạt nhìn Vũ Trạch ăn cái gì,dღđ☆L☆qღđ tên tiểu tử này thật là càng nhìn càng đáng yêu, mặc dù diện mạo chỉ là bộ dạng của đứa trẻ bình thường, nhưng không biết vì sao một ít cỗ cơ trí lại đáng yêu vô cùng.
Nhìn vẻ mặt không sao cả của Nam Cung Thần, đáy lòng Nam Cung Viêm sốt ruột vì hắn: "Ngươi không có sốt ruột chút nào, đây chính là U Minh cung, người ở bên trong có khả năng gì ngươi rất rõ ràng."
"Có thể khiến hắn đến lấy tình mạng của bổn vương, người nào không thể chịu đều chờ đợi giữ lại cái mạng!" Tròng mắt màu hổ phách chợt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, chỉ là lời nói ra lại mang theo sát khí lãnh khốc không thể bỏ qua.
"Nêu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi!"
Lạnh lùng giống như trước kia, đối với đại đa số người, thái độ Nam Cung Thần đều lạnh lẽo, đối mặt Nam Cung Viêm đã coi như tương đối khá một chút xíu.
"Cha thân ái, phản ứng của người quá không đúng rồi, Tiểu Viêm Viêm vì tin tức này mà ra giá rất lớn, ngài nên biểu hiện cảm động nhiều một chút, cho một chút vẻ mặt đi!" Một khối bánh ngọt xuống bụng, Vũ Trạch nhìn Nam Cung Viêm bị xua đuổi, rất khéo léo tốt bụng nói chuyện vì thúc thúc này, đưa tay cầm một miếng bánh ngọt không giống miếng vừa rồi, dღđ☆L☆qღđ "Dầu gì để cho hắn ngồi xuống, ăn một miếng bánh ngọt đã nha!"
Nam Cung Viêm hoàn toàn không nghe rõ Vũ Trạch ở phía sau nói cái gì, Vũ Trạch mở miệng nói chuyện, mở miệng bắt đầu nói ra năm chữ này, cũng đem hắn trong nháy mắt giết ngay tại chỗ rồi, cả người sững sờ ở nơi đó gắt gao nhìn chằm chằm Thư Vũ Trạch, muốn biết hắn mới vừa rồi rốt cuộc có nghe lầm không, tên tiểu tử này gọi Nam Cung Thần cái gì? Cha thân ái?
Hắn không có nghe nhầm! Chẳng lẽ Thập đệ mình thật sự có một con trai lớn như vậy? Mà chuyện này lại không có một người biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.